*********************************
Ban Bích Châu không thích kiểu cợt nhả của Phúc vương thế tử nên lên tiếng bảo vệ Đàn Du Du: “Thế tử biểu ca,
đừng ức hiếp trẻ con th3ành thật. Xem huynh khiến muội ấy sợ đến mức nói lắp rồi kìa!”
Đàn Du Du vội vàng nhìn Ban Bích Châu bằng ánh mắt cảm kích, B1an Bích Châu thấy vậy bèn ưỡn khuôn ngực
không lớn về phía trước, vô cùng chính nghĩa.
Phúc vương thế tử nhướng mày rồi chỉ 9vào Đàn Du Du, hỏi: “Nàng ta thành thật?”
“Đương nhiên! Ai mà chẳng biết Du Du là thành thật trong sáng nhất?” Ban Bích Châu 3nhìn mọi người xung
quanh để tìm đồng minh: “Đúng không?”
Dù mọi người không tỏ ý tán đồng nhưng cũng không thể thốt ra câu p8hản đối, Ban Bá phu nhân cười, đáp:
“Đúng vậy, Du Du còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn giản, đừng ức hiếp con bé.”
“Được thôi.” Phúc vương thế tử đẩy Bùi Dung ra rồi cười: “Đây mới là thành thật này, lớn lên ở nhà công hầu,
không có tính xấu gì hết.” Bùi Dung bước lên hành lễ với mọi người, Ban Bá phu nhân mời hắn ngồi xuống rồi cùng
Chu thị người xướng người tùy, hỏi hằng ngày hẳn ở nhà làm những gì, đọc sách gì, sở thích bình thường là gì.
Bùi Dung ngồi thẳng tắp, tay đặt trên đầu gối, quần áo tóc tại không gợn lấy một li, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn,
hỏi gì đáp nấy.
“Bình thường ở nhà chỉ đọc sách viết chữ vẽ tranh, vì con cháu tông thất không thể thi cử nên đọc khá nhiều tạp
thư, sở thích là sưu tầm những món đồ cổ kim thạch… Gia phụ sức khỏe không tốt, thích thanh tinh nên đa phần
chỉ giao du với những người có chung sở thích… Sản nghiệp trong nhà vẫn có thể coi là nhiều, bình thường không
có việc gì thì sẽ ra ruộng đi lại thăm nom, quản lý vài việc lặt vặt.”
Đàn Du Du nhìn Đàn Như Tuệ và Đàn Như Ngọc đều lộ vẻ mặt mê mẩn, cô bèn tưởng tượng thêm cho hai người,
nghe thì đúng là một nam nhân tốt chỉ sống yên trong nhà. Cũng không sợ thương nhân trọng lợi ích coi nhẹ xa
cách, càng không sợ quan chức vất vả chẳng về nhà, cũng sợ thiếu tiền để mình và con cái bị đói.
Rồi lại nhìn ngoại hình Bùi Dung, ánh mắt sáng ngời, không giống kẻ gian ác, tướng mạo này, vóc dáng này, phong
cách cấm dục không lệch đi đâu được… Đúng là một chàng rể tốt mà các thử nữ cần chuẩn bị khi ra ngoài.
“Ngũ muội, muội có đi không?” Đàn Như Tuệ túm lấy cô rồi lắc mạnh, nàng ta e thẹn nói nhỏ: “Thái thái bảo, để
chúng ta cùng ra phía sau đi lại thăm thú đấy.”
Cùng ra phía sau đi lại thăm thủ, thực ra là tạo cơ hội cho mọi người, để hai bên nam nữ có thể chuyện trò đồi câu,
tìm hiểu đối phương.
Đương nhiên cơ hội như vậy chỉ là tương đối, tuyệt đối không thể để hai đối tượng xem mặt ở riêng, nhất định phải
có đồng bọn chí cốt đi cùng thì mới hợp lễ nghi.
Ví dụ như hôm nay, trừ Phúc vương thế tử, Bùi Dung, thiếu nam thiếu nữ Ban gia ra, tỷ muội Đàn gia cũng có
huynh trưởng của mình đi cùng.
Đàn Du Du vừa định bảo mình không đi thì tay bên kia đã bị Ban Bích Châu kéo lấy: “Du Du, cùng đi nhé, ta cũng
đi.”
Cứ lôi lôi kéo kéo mãi thì khó coi, Đàn Du Du thuận theo tự nhiên, cùng mọi người ra ngoài.
Chùa Vạn Phật có lịch sử lâu đời, đã trải qua hai triều đại, hơn trăm năm, diện tích rất rộng, phía sau chùa có một
rừng tháp nổi danh, trên tháp còn lưu lại thơ từ của những kẻ du hành ghé qua bao năm nay, trong đó có không
thiếu danh sĩ, đây chính là một nơi tốt để một người có thể thể hiện tài hoa của bản thân.
Các cô nương Đàn gia tướng mạo xuất chúng, phong độ khí chất đều hơn người, Phúc vương thế tử trải đời không
ít nhưng cũng không thể thoát được thói đời, dốc hết vốn liếng bản thân ra để thể hiện, cái này hẳn biết, cái kia hắn
cũng biết.
Đại thiếu gia Đàn gia tên Đàn Chí Cẩm, nhị thiếu gia Đàn Chí Thanh muốn qua lại thân thiết với Phúc vương thế tử
nên càng không muốn để người ta coi thường người Đàn gia, cũng tận lực thể hiện tài hoa và kiến thức của mình.
Ban Bích Châu, Đàn Như Tuệ, Đàn Như Ngọc trẻ tuổi, bình thường ít khi có cơ hội tốt như vậy để thể hiện, ai cũng
tự tìm cơ hội để giành cho mình cái danh tài.
Chỉ có ba người yên tĩnh nhất.
Một người là Đàn Như Ý, nàng không muốn cưới một kẻ sa cơ lỡ vận không có tiền đồ, tướng mạo lại “nông cạn và
tục tằn” như Bùi Dung, thế nên không chịu thể hiện.
Một người là Bùi Dung, có lẽ là do tính cách trời sinh nghiêm nghị lạnh lùng nên không nói nhiều, nếu người khác
không hỏi hắn thì tuyệt đối hắn không mở miệng ra nói.
Một người là Đàn Du Du văn dốt võ nát, cô thực sự không hiểu mấy cái này. Như lời cô nói thì so với chuyện ở đây
phơi nắng, nói đến mức miệng lưỡi khô cong, thà rằng rúc ở trong tịnh xá uống trà Phật, ăn đồ chay, nghe các ma ma nha hoàn tán gẫu còn hơn.
Đi mãi đi mãi, ba người không có việc gì làm đã bị đảm Phúc vương thế tử dạt dào cảm xúc học thuật dần dần bỏ
lại phía sau.
Đàn Du Du đi mãi đi mãi, cô ngáp rồi nhìn trái nhìn phải, thấy Đàn Như Ý và Bùi Dung cúi đầu bước đi, không để
ý đến mình. Cô bèn vội vàng chạy ra một tòa tháp cao bên cạnh, kiếm một nơi râm mát yên tĩnh rồi ngồi nghỉ làm
biếng.
Răng và lưỡi nhàn rỗi đến phát chán, cô móc đồ ăn vặt trong hà bao ra theo thói quen, ai ngờ chẳng móc được gì, hà
bao trống không, chỉ có nửa cái vỏ hướng dương. Hóa ra là trước khi ra ngoài, Liễu Chi đã móc hết của cô rồi, nàng
ta bảo là sợ cô không nhịn được mà ăn vụng trong lúc nghe Phật pháp, mạo phạm Phật tổ.
Chán quá, Đàn Du Du tựa vào tường mà thở ngắn than dài. Cô nhìn đám thiểu nam thiếu nữ vẫn đang bàn luận
trên trời dưới bể, không có ý quay lại, cô bèn ngáp một cái rồi ôm đầu gối ngủ trưa.
Có lẽ vì đói bụng nên cô mơ thấy mình đang ăn đùi gà nướng. Cải loại đùi gà nướng đến mức da giòn thơm nức,
thịt mềm đàn hồi, chấm vào ớt bột tự làm, đi chao ơi! Ngon quá xá! Một cái không đủ, có thể thêm hai cái nữa!
Đang gặm hớn hở thì một bàn tay vung đến giật lấy đùi gà của cô, cô nổi cáu, gào ầm lên: “Của tôi! Của tôi mà!
Không được giành với tôi!”
Tiếng gào đánh thức chính bản thân cô.
Hóa ra là một giấc hoàng lương! Đàn Du Du ỉu xìu chép miệng, đang định đổi tư thế rồi mơ tiếp thì bị ai đó nâng
mặt lên.
“Ngũ muội, lặp lại những gì muội vừa nói xem nào.” Đàn Như Ý đã xuất hiện trước mặt cô từ lúc nào, ánh mắt nụ
cười vô cùng dịu dàng.
Đàn Du Du ngủ đần cả người, cô nói nhỏ: “Tam tỷ tỷ, đùi gà, đùi gà nướng…” Đàn Như Ý to tiếng hỏi: “Cái gì? Bảo
ta không được giành với muội?”
“Vâng!” Đàn Du Du gật đầu rồi thấy Đàn Như Ý buông cô ra, đứng dậy và đau đớn nói: “Thấy chưa, Bùi công tử, ta không lừa huynh
chứ. Không phải ta không chịu mà là tiểu muội muội của ta… Ôi, người làm tỷ tỷ không thể không để ý đến tình tỷ muộ…”
Bùi công từ? Không thế không để ý đến tình tỷ muội? Đàn Du Du chậm chạp ngầng đầu lên, nhìn sang hướng đối diện. Bùi Dung cao
lớn đứng ngược sáng, chắp tay ra sau lưng, đứng sừng sững ở đó. Hắn hạ mắt, nhìn cô và Đàn Như Ý với vẻ mặt lạnh tanh.
Đàn Như Y ấn tay trước ngực vờ như đau lòng, sắc mặt rất khoa trương: “Du Du ngây thơ trong sáng, không bao giờ tranh giành với
ai… Càng như vậy thì ta càng thương nó, muốn tác thành cho nó, hiếm khi thấy nó thích… một người… đau lòng buồn bã đến thể… Ta
thực sự rất buồn…”
Cái gì thế? Sao cô không hiểu gì hết thế? Cơn buồn ngủ của Đàn Du Du tan thành mây khói ngay lập tức, cô hoang mang đứng dậy
rồi túm lấy Đàn Như Ý: “Tam tỷ tỷ, tỷ nói gì thế? Sao muội không hiểu?”