*********************************
“Không phải, con nghe ta nói này.”
Mai di nương trở tay nắm chặt lấy bàn tay Đàn Du Du rồi ẩn chặt trước ngực mình, bà nói khẽ: “Ta 3và thái thái
muốn tốt, điều này là thật, nhưng suy cho cùng thì con vẫn là đứa con do ta sinh ra, Như Ý do thái thải sinh ra, máu
mủ ruột r1à, người mẹ có công bằng đến mấy thì vẫn sẽ bảo vệ đứa con của chính mình.”
“Thái thái xuất thân từ danh môn vọng tộc, Chu gia quan9 hệ rộng gia cơ nhiều, hồi trước cha con dựa vào Chu gia
nên mới thăng quan được, Như Ý có nhà ngoại có thể dựa vào, lại là đích nữ, cho dù3 không cưới Bùi Hướng
Quang thì sau này cũng có thể tìm được hôn sự tốt. Con thì khác, ta không có nhà ngoại, không có chỗ dựa, không
thể t8ránh được hôn sự mà cha con tìm cho con.”
“Cha con một lòng một dạ muốn thúc đẩy con và Bùi Hướng Quang là vì muốn thăng quan và cũng vì thấy mối
này ổn thỏa, con phải tin rằng, khi gặp nguy hiểm thì ông ấy chạy nhanh hơn bất kỳ ai, chắc chắn không đâm đầu
vào chỗ chết đầu. Di nương suy đi nghĩ lại, mối hôn sự với phủ An Lạc hầu này, chỉ sợ là hôn sự tốt nhất mà còn có
thể tìm được hiện giờ đấy.”
“Ta đã nghe ngóng cẩn thận rồi, Bùi Hướng Quang không kém cỏi đầu, có thể cưới được. Con nghe lời di nương,
sau này sống thật tốt, nam nhân mà, giống nhau cả, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt con cái thôi, biết
chưa?”
“Biết ạ biết ạ. Con do di nương nuôi lớn, tính nết thể nào người cũng biết mà, con không bạc đãi bản thân đầu.”
Không bị ức hiếp là được. Đàn Du Du ôm cổ Mai di nương rồi thơm bà một cái thật kêu, đôi mắt long lanh nước
nhìn chằm chằm vào mắt Mai di nương, cô cười tươi rói: “Di nương cũng thơm con một cái đi! Thơm ở đây này, bắt
buộc phải thơm!”
Mai di nương xấu hổ, đẩy mạnh cô ra: “Ta đi thêu thùa cho con đây, con sâu lười này, cái gì cũng không biết làm,
sau này phải sống làm sao?”
Đàn Du Du đáp: “Đúng rồi, con phải bảo với Bùi tiên sinh là có nhiều việc con không biết làm lắm, con phải viết
thư cho hắn! Để hắn suy nghĩ cho kỹ càng!”
Mai di nương thấy cô tự nói tự cười, hoàn toàn không coi những chuyện mình vừa nói ra gì, bà vừa buồn vừa yên
tâm. Buồn là vì bà là mẹ mà không thể làm được gì nhiều cho con gái, yên tâm là vì con gái phóng khoáng đáng yêu,
không tự chui vào ngõ cụt.
Đương nhiên là thư của Đàn Du Du không thể gửi đi được, tuy có thể thân cận nhưng hai bên nam nữ gửi thư cho
nhau trước khi cưới vẫn khá kinh hãi thế tục, Đàn đồng tri, Chu thị, Mai di nương cẩn thận đều không thể đồng ý.
Đàn Du Du cũng chỉ viết nghịch thôi, không gửi đi được cũng không sao, chưa tìm hiểu đã phải cưới nhau, ít nhất
thì cũng biết là mặt mũi trông thể nào, cũng coi như có quen biết một nửa, không đến mức giật nẩy mình khi vén
khăn trùm đầu.
Mọi thứ đều thuận lợi, trao lễ vật xong thì sẽ phải thảo luận về ngày làm lễ.
Đàn đồng tri nóng lòng muốn đạp Lương tri phủ xuống, chỉ muốn định thân ngay trong năm nay, cuối năm thì gả
con gái sang đó, nhưng Chu thị và Mai di nương đều không đồng ý.
Một là Đàn Du Du đứng thứ năm, phía trước vẫn còn Đàn Như Ý và Đàn Như Tuệ chưa có hôn sự, đây vẫn còn
chưa tính đến các con trai trong nhà.
Hai là Đàn Du Du vẫn còn nhỏ tuổi, của hồi môn chưa chuẩn bị đầy đủ, cử vội vàng gả con sang đó như vậy dễ gây
chuyện đàm tiếu, còn thể hiện như không coi trọng con gái, sợ là sẽ bị nhà trai coi thường.
Nhưng Đàn đồng trị vội lắm, vội đến độ giật râu bứt tóc, vì Lương tri phủ cũng vội, tìm trăm phương ngàn kế đào
hố hại ông ta. Thế tử Phúc vương lại là một kẻ không thấy thỏ chưa chịu thả ưng, ngày nào cũng bị hành, là thần
tiên cũng sẽ thấy bực.
Quan trọng là lòng đã mong mà mãi vẫn chẳng được làm, càng khiến người ta lòng như lửa đốt, giận dữ đùng
đùng.
Đàn đồng trị lải nhải rất nhiều lần trước mặt Mai di nương mà không được đáp lời, ông ta bèn đi tìm Chu thị:
“Nàng đi khuyên Tuyết Thanh đi, sớm muộn gì cũng phải gả con gái, gả sang đó sớm một chút thì càng sống yên ổn
nhanh hơn, đừng bướng bỉnh nữa.”
Chu thị không chịu: “Xem lão gia nói kìa, gả con gái đi có lúc gả thì tốt, cũng có lúc gà không tốt. Mới hôn sự này
do Như Ý làm hỏng mà thành, Tuyết Thanh và Du Du im lặng chấp nhận, thiếp nên cảm kích họ, còn đi giục gả nữa
thì còn có phải là người nữa không? Thiếp cũng khuyên lão gia đôi câu, đừng ép Tuyết Thanh quả đáng, chuyện tốt
lại thành chuyện xấu. Lão gia cũng biết tính muội ấy mà, năm xưa…”
Đàn đồng tri lập tức giơ tay lên: “Đừng nhắc năm xưa nữa, cứ như vậy đi.” Chu thị không nói nhiều, bà bưng chén
trà lên khẽ nhấp một ngụm, thà nhìn bức tường phía trước cũng không chịu nhìn ông ta thêm một cái. Thê thiếp
một lòng, Đàn đồng tri đành phải ép mình nghĩ thông, trung khuôn mặt cười: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, bên Tuyết
Thanh đành nhờ nàng nhọc lòng rồi.”
Chu thị gật đầu: “Lão gia yên tâm, đều đang chuẩn bị cả rồi.”
Đàn đồng tri ấm ức ngủ một đêm, sáng hôm sau dậy sắp xếp đầu ra đấy rồi lên nha môn điểm mão theo thường lệ.
Lúc này còn sớm, trên đường không có nhiều người đi lại lắm, trong đầu ông vẫn đang nghĩ xem nên thuyết phục
Chu thị và Mai di nương như thế nào, khó tránh mất tập trung.
Bỗng nghe người hầu Hậu Đức hô to: “Lão gia cẩn thận!”
Một người chạy điên cuồng từ góc phố ra, đâm thẳng vào ngựa của Đàn đồng tri. Đàn đồng tri giật mình, vội vàng
kéo dây cương để ngựa quay đầu đi. Người kia đâm hụt, thuận thế ngã lăn ra đất rồi kêu la ầm ĩ: “Cứu với, tôi gãy
chân rồi! Bị ngựa giẫm gãy chân rồi!”
Hậu Đức tức tím mặt: “Tên lừa đảo ở đâu ra đây! Dám lừa cả đồng tri lão gia à!”
Hắn không nói còn đỡ, nói rồi, người đang nằm dưới đất lại càng khóc la to hơn: “Cứu tôi với, ngựa của đồng trị
lão gia giẫm gãy chân tôi mà còn cậy thế ức hiếp người ta kìa!” Hậu Đức tức đến lệch cả mũi, thế này rõ ràng là cố
tình kiểm chuyện, hắn định dẫn người cầm gậy ra đánh cho một trận.
“Dừng tay! Lui ra!” Đàn đồng trị vừa định thần lại là ngửi ngay được mùi không bình thường, ông ta chậm chạp
xuống ngựa rồi cất bước đi đến bên cạnh kẻ lừa đảo. Ông ta không xem vết thương, cũng không động vào kẻ kia,
chỉ mỉm cười nhè nhẹ: “Tuy ngựa của lão gia chưa từng chạm vào chân của người, nhưng lão gia yêu dân như con,
không thể thấy chết mà không cứu, trước tiên mời một đại phu đến chẩn trị cho ngươi đã nhé.”
Rồi ông ta đứng dậy, sai người trông chặt tên lừa đảo rồi mời người dân sống ở xung quanh hoặc đang có mặt ở
gần đó đến hỏng chuyện, sau đó bảo tiểu tư đi mời đại phu nắn xương và nha dịch đang trực ban đến.
Tên ăn vạ nằm dưới đất kêu rên một hồi, thấy mọi người nhao nhao chỉ trích hắn không ra gì, lại thấy Đàn đồng tri
đã có dự tính, không vội cũng không hoảng, hắn chột dạ. Đàn đồng tri quan sát sắc mặt hắn rồi bình thản nói thêm:
“Các vị hương thân phụ lão ra đây mà xem, thủ pháp lừa đảo của người này rất thông thạo, ắt hẳn đã làm nhiều
việc ác. Nếu đại phu khám ra vô sự, lão gia chắc chắn phải bắt trói hắn đến nha môn, trừ hại cho dân!”
Lại nghe đằng xa có người hô to: “Nhường đường nào, đại phu đến rồi! Nha dịch cũng đến rồi!”
Tên ăn và quyết định nhanh chóng, bật dậy bỏ chạy.
“Bắt lại cho ta!” Đàn đồng tri cười lạnh một tiếng rồi ra hiệu cho đại phu đi lên: “Chẩn bệnh cho hắn, xem hắn có
chỗ nào không khỏe không.” Ông ta lại bảo nha dịch và mọi người có mặt làm chứng.
Đại phu kiểm tra cẩn thận một lượt rồi cười: “Thân thể khỏe mạnh, khỏe lắm.”
“Không có chỗ nào va chạm à?”
“Không có.” “Nội tạng ổn cả?” “Ổn cả.”
“Nếu sau đó đột nhiên chết hoặc ngất xỉu hoặc là tàn phế đều không liên quan đến ta?”
“Không liên quan.”
Lúc này Đàn đồng tri mới cười: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ?”
“Thấy rồi ạ. Lão gia giam hắn lại đi!”
Đàn đồng tri nhẹ nhàng xua tay, có nha dịch trói người kia lại rồi dẫn đến nha môn.