*********************************
Thế này là thành hay chưa?
Ban Bá phu nhân Tề thị không hiểu, bà bèn gọi Phúc vương thế tử ra một bên rồi hỏi nhỏ. br>
Phúc vương thế tử xòe tay: “Đừng hỏi con, con không biết, phải hỏi Bùi Hướng Quang ấy, bản thân huynh ấy rõ
nhất.” <1br>
Ban Bá phu nhân quýnh lên: “Thể tử, chuyện này là do người sắp xếp, bảo là ý trong cung mà, sao giờ người lại
vung ta9y mặc kệ?”
Phúc vương thế tử cười khổ: “Con thực sự không biết mà, hôm nay cứ như vậy đã, có lẽ Hướng Quang vẫn chư3a
cân nhắc xong, hai hôm nữa huynh ấy sẽ trả lời thôi.”
Thế là bữa cơm chay sau đó không thể không kết thúc một cách8 qua loa trong bầu không khí kỳ lạ.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Chu thị chỉ nhìn bộ dạng Đàn Như Ý là biết xảy ra chuyện rồi. Đang ở trước mặt người
ngoài nên bà không tiện gây thêm rắc rối, bà vẫn chào từ biệt mọi người bên Ban Bá phủ như bình thường rồi bình
tĩnh đưa cả nhà về.
Xe ngựa mới dừng lại ở cổng trong, Tiên di nương đã vội vàng xuống xe rồi hớn hở chạy ra đằng trước đỡ Chu thị
xuống xe, cười hỏi: “Thái thái, đã hỏi tam tiểu thư chưa?”
Chu thị liếc bà ta một cái sắc lẻm: “Muội có tâm trạng để ý mấy chuyện không nên để ý như thế này, sao không để
tâm trạng mà đi để ý đến từ tiểu thư ấy? Cả nhà đi chơi mà nó cứ ấm ức như thể là để ai xem? Chế ta và lão gia bạc
đãi nó à? Nếu không phải thì là nó không hiểu quy củ, không biết tiến lùi! Không sợ bị người ta suy đoán lung
tung, hỏng cả thanh danh của mình sao?”
Tiên di nương ngơ ngác rồi cúi đầu ngay lập tức: “Thái thái, từ tiểu thư không có ý đó đâu.”
Chu thị lạnh nhạt: “Nếu muội không dạy dỗ tốt được thì ta sẽ báo với lão gia, sau này không cần muội dạy nữa!”
Tiền di nương sợ đến dựng tóc gáy, bà ta quỳ thụp xuống rồi nức nở: “Thái thái, thiếp thân biết lỗi rồi! Từ tiểu thư
cũng biết lỗi rồi!”
Chu thị liếc nhìn Đàn Như Ý đang cúi gằm mặt, không nói năng gì, bà bỏ đi.
Đàn Như Ý do dự một lát rồi bước nhanh theo,
Thôi di nương và Đàn Như Ngọc dè dặt xuống xe, nhìn theo bóng lưng mẹ con Chu thị rồi lại nhìn mẹ con Tiên di
nương đang tái mét, sau đó nhìn sang Đàn Du Du và Mai di nương vẻ cầu cứu.
Mai di nương nói bình thản: “Thái thái không dặn dò thì tức là không cần hầu hạ, về cả đi.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Mai di nương vừa bước chân vào cửa đã sai người đóng chặt cửa viện lại, xách Đàn Du Du
ra trước mặt hỏi.
Đàn Du Du bất lực, kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra: “… Chuyện chỉ có thể thôi…”
Mai di nương tức mức đến thở dồn: “Bình thường ta đối xử với Đàn Như Ý không tệ, sao nó lại dám làm vậy với
con chứ?”
Hơn nữa dù nhân phẩm của Bùi Dung như thế nào, ít nhất thì hành động này sẽ làm xấu danh tiếng của Đàn Du
Du.
Nghĩ thử xem, nếu là người ngông cuồng khác, loan tin ra ngoài rằng ngũ tiểu thư Đàn gia yêu thầm kẻ đó như nào
như nào, Đàn Du Du còn sống nổi nữa không?
Đàn Du Du thấy Mai di nương tức quá nên vội vàng xoa ngực thuận khí cho bà: “Đừng giận đừng giận, nếu như
vậy thì di nương cũng có cách ứng phó mà, phải không?” Mai di nương thấy Đàn Du Du không hoảng hốt cũng
không sốt sắng, còn điềm tĩnh hơn mình mấy phần, bà cũng nhịn cơn tức xuống rồi trở lại dáng vẻ đã định liệu
trước: “Đúng, di nương sẽ không để mặc con bị bắt nạt đầu.”
Đàn Du Du thuận thế sà vào lòng Mai di nương rồi quấn quýt: “Con biết mà, nên con không hề sợ chút nào, chỉ cần
di nương vẫn ổn thỏa thì con không sợ cái gì hết.”
Sau khi đến đây, Mai di nương đã dành cho cô sự yêu thương bảo bọc toàn tâm toàn ý, cô cũng muốn đáp lại Mai di
nương như thế. Mai di nương ôm lấy con gái, thầm siết chặt nắm đấm.
Đây chính là gốc rễ mạng sống của bà, ai dám phá hủy nó, bà sẽ chiến đấu đến cùng với người đó!
Trong chính phòng, Đàn Như Ý quỳ dưới đất, nghiền chặt răng quật cường, cho dù Chu thị hỏi như thế nào, nàng
vẫn nhất quyết không lên tiếng. Chu thị thở dài: “Được rồi, con không chịu nói thì ta cũng sẽ không hỏi nữa. Đóng
cổng viện lại.”
Hạ nhân làm theo, đóng chặt cổng viện lại.
Chu thị nói tiếp: “Lấy gia pháp ra. Các ngươi lui xuống đi.” Cây mây dài hai thước được năm tháng mài mòn đến
bóng loáng, cầm trong tay nặng trĩu. Chu thị vung lên, “vút” một tiếng, Đàn Như Ý không kìm được mà rùng
mình. “Ta hỏi con lần nữa, có nói không?” Chu thị đi đến trước mặt Đàn Như Ý rồi nhìn xuống. Bà cao hơn nữ tử
bình thường rất nhiều, cao gầy khỏe mạnh, tay cầm cành may rất có khí thế.
Đàn Như Ý nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt trào ra.
“Được, không hổ là con gái của ta, có cốt khí! Lì lợm lắm!” Chu thị mỉa mai rồi vung tay thật mạnh xuống lưng Đàn
Như Ý.
“Vút” một tiếng, Đàn Như Ý đột ngột la lên, giọng vô cùng thê thảm như bị chém một đao.
Chu thị bị nàng làm hết hồn, bà ngần ngừ nhìn dây mây xem trên đó có kim hay gai ngược gì không.
Trương ma ma nhân cơ hội mà luồn từ ngoài vào, lao đến bảo vệ Đàn Như Ý, bà khổ sở khuyên can: “Thái thái bớt
giận, thái thái bớt giận! Vẫn chưa hỏi rõ chuyện gì mà, sao lại ra tay đánh đòn rồi? Một cô nương yểu điệu thế này,
nào chịu được thái thái đánh như thế? Đánh bị thương thì phải làm sao? Tốt xấu gì cũng phải hỏi rõ ràng rồi mới
đánh chứ.”
Chu thị bị cản lại nên cũng không còn giận dữ như lúc trước, bà vung dây mây lên dọa nạt rồi lạnh lùng nói: “Đàn
Như Ý, ta cho con một cơ hội nữa, con có nói hay không?”
Đàn Như Ý nép vào lòng Trương ma ma, nghẹn ngào nói: “Là mẹ nói, bảnh bao để đó, ăn hay không là do con thích
hay không! Con không thích ăn cái bánh bao Bùi Dung này, mọi người không giúp con, con đành phải tự mình nghĩ
cách thôi!”
Chu thị nghẹn họng, bà quát khẽ: “Cách của con là gì? Lấy muội muội đối xử tốt với con nhất làm đá kê chân à?
Đàn Như Ý hoảng hốt: “Sao mẹ lại biết? Có phải ngũ muội muội nói với mẹ không?” Chu thị tát nàng một cái thật
mạnh: “Du Du không nói gì với ta hết! Là hành động mấy ngày nay của con nói với ta! Ta dạy con thông minh
nhanh nhạy có thủ đoạn, nhưng không bảo con bỏ mặc người thân, không rõ trắng đen!”
Đàn Như Ý ôm mặt khóc òa: “Vậy thì mẹ phải nói cho con biết nên làm thế nào chứ? Con có thể làm thế nào được?
Con biết mẹ và Mai di nương thân thiết, cũng biết Du Du rất tốt nên con mong nó có thể làm Hầu phu nhân, mong
Mai di nương nở mày nở mặt, không muốn tử muội, ngũ muội làm Hầu phu nhân, càng không muốn để Tiên di
nương và Thôi di nương vênh vang đắc ý!”
“Thế thì ta cảm ơn con! Con đúng là biết nghĩ cho bọn ta đấy!” Chu thị tức quá hóa cười, bà muốn dạy dỗ lại Đàn Như Ý, nhìn nàng
như vậy thì lại không đành lòng, cũng cảm thấy không có tác dụng gì, bà bèn bảo: “Con về đi, ta thấy con là lại thấy tức nghẹn cả
ngực.”
Đàn Như Ý càng đau lòng hơn, nàng khóc òa lên mà không cần để ý đến hình tượng nữa: “Sao mẹ lại tức nghẹn?”
“Bởi vì, là con bò, có kéo đi kinh thành rồi về thì vẫn là con bồ
“Đưa nó đi đi, cho người mời ngay lão gia về!”
thôi!” Chu thị nån lòng, xua tay một cái rồi giao cho Trương ma ma:
Đàn đồng tri về rất nhanh, nghe Chu thị kể lại chuyện xong cũng không lo lắng: “Chuyện đã vậy rồi thì không cần phải trách bọn trẻ
nữa, dọa chúng nó sợ lại được không đủ bù mất. Nàng mệt mỏi cả ngày rồi, cứ đi nghi đi, ta đi xem Tuyết Thanh và Du Du rồi lại
sang Ban Bá phủ một chuyển để các tội với Phúc vương thế tử.”