*********************************
Đàn Du Du còn chưa kịp lên tiếng, Đào Chi nóng tính đã không nhịn được trước mà châm chọc: “Ô, đây chẳng phải
tam tiểu thư của chúng ta s3ao? Sao lại không vào thế? Người không biết lại tưởng tiểu thư làm chuyện gì khuất tất
nên không dám gặp ai đấy!”
Mặt Đàn Như Ý 1đỏ như rỏ máu, nàng đưa tay lên bầu vào khung cửa nhưng không dám cãi lại, nàng vừa cúi mắt
vừa nói nhỏ: “Ta biết sai rồi, Du Du.”
<9br>tồ.” Đàn Du Du không có cảm giác dư thừa gì với Đàn Như Ý, nếu đã nói là sai rồi vậy thì là sai rồi, đằng nào
cũng không thể lao lên 3cắn nàng ta một miếng được.
Nhưng bảo cô phải tươi cười tiếp đón Đàn Như Ý ngay thì cũng không thể, cô không thèm để ý đến mấy c8huyện
này, chứ không phải cô muốn làm một cái bánh bao mà ai cũng có thể bóp một cái.
Đàn Như Ý thấy Đàn Du Du luôn rất dễ tính lại lạnh lùng như vậy thì cuống lên, nàng mặc kệ xấu hổ, thò nửa
khuôn mặt trái giấu sau khung cửa ra: “Ngũ muội, ta bị thái thái đánh rồi, muội nhìn này, mặt sưng vù cả lên rồi!”
“Đánh hay lắm!” Đàn Du Du cười tít mắt: “Vì sao chỉ đánh bên trái thôi vậy, không cân xứng, đáng lẽ phải đánh
sưng cả bên phải nữa thì mới đẹp được.” Đàn Như Ý bán thảm không thành công, còn bị chế giễu cho một hồi, vừa
xấu hổ vừa buồn, cứ đứng đó mà kéo vạt áo, nước mắt rưng rưng trong viền mắt.
“Ngũ muội muội, muội thay đổi rồi, hồi trước muội đầu có như vậy đâu. Hồi trước chúng ta có cãi nhau, chỉ cần
thấy ta bị thái thái đánh, muội sẽ đến thổi cho ta… Khi muội khó chịu, ta cũng sẽ thổi cho muội…”
Đàn Như Ý mếu máo, nước mắt nước mũi tuôn ra, mặt mũi nhăn lại.
“Xấu chết đi được!” Đàn Du Du ghét bỏ: “Phí công thái thái bình thường dạy dỗ, khóc như thế này chỉ bị người ta
ghét thôi, không nhận được yêu thương đầu.”
Đàn Như Ý lập tức lấy khăn tay ra che mặt lại rồi nức nở: “Nhưng mà, nhưng mà, ta thật sự rất buồn… Lưng ta
cũng bị đánh, vừa đỏ vừa sừng, dài một vệt như con rết ấy, thái thái đánh đấy, bà ấy mặc kệ ta rồi… Cha cũng
không ngó ngàng gì đến ta…”
“Tốt lắm.” Đàn Du Du vừa cười hì hì vừa vỗ tay: “Tam tỷ tỷ muốn ta tha thứ cho tỷ, không tính toán nữa, phải
không?”
Đàn Như Ý vừa nghe bảo có hi vọng là vội vàng sịt mũi một tiếng thật vang, đáp: “Ừ, muội muốn ta làm gì cũng
được.”
“Tỷ đi bảo với Bùi Dung là tỷ đồng ý mối hôn sự này đi! Tất cả những gì tỷ nói về ta đều là nói linh tinh hết, tỷ là
một tỷ tỷ xấu xa vì lợi ích của chính mình mà bán cá muội muội ruột!”
Đàn Du Du đi đến trước mặt Đàn Như Ý rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, đôi mắt nai trong veo ánh lại sắc trời, sáng
lấp lánh: “Tam tỷ tỷ có thể làm được không?”
Đàn Như Ý chắc chắn không làm được, há miệng “ta” mấy tiếng rồi giậm chân một cái thật mạnh, vừa khóc vừa bỏ
chạy.
Đàn Du Du thu lại nụ cười vui vẻ, ỉu xìu ngồi lên ghế đá dưới giàn nho.
Đàn Như Ý đã làm tổn thương trái tim của cô. Tuy cô đã nghĩ kỹ từ trước rồi, cô muốn thoải mái sống hết cuộc đời
này mà không cần vướng mắc, nhưng sớm tối ở chung, trước sau gì cũng sẽ có tình cảm.
Mai di nương đi từ trong nhà ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, bà bảo: “Thái thái vẫn luôn nói
rằng tam tỷ của con hơi ngốc, không thông minh bằng con.”
Đàn Du Du thoải mái tựa vào vòng tay mềm mại thơm thơm của Mai di nương, cô nói khẽ: “Di nương không hận
Đàn Như Ý sao?”
Mai di nương không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Di nương nghĩ con xinh đẹp hơn nên
không còn lo lắng quá nữa.”
Đây mới là người mẹ thực sự nhỉ? Bóc trần bộ mặt thật của nhân gian với con gái, đồng thời tiến hành giáo dục tích
cực.
Đàn Du Du thấy lòng mình ấm áp, cuộc sống thoải mái như thế này đúng là không đáng để mình phải khó chịu vì
vài người vài việc: “Có lẽ, tạm tỷ tỷ thực sự nghĩ rằng hôn sự này thật sự rất tốt với một tiểu thứ nữ như con. Nghĩ
như vậy thì con sẽ không cảm thấy buồn như thế nữa.”
“Đúng là đứa trẻ ngoan.” Chu thị đi từ bên ngoài vào, ánh mắt nhìn Đàn Du Du ngập tràn tán thưởng và ước ao:
“Tuyết Thanh, muội có phúc khí, nuôi được đứa con ngoan.”
Đàn Du Du vội vàng đứng dậy hành lễ với Chu thị: “Thái thái, ban nãy con làm tam tỷ tỷ giận quá, tỷ ấy vừa khóc
vừa chạy đi rồi.” “Kệ nó đi.” Chu thị ra hiệu cho Trương ma ma đặt một chiếc hộp đựng thức ăn lên bàn đá: “Lại
xem quà đáp lễ của phủ An Lạc hầu này.”
Một cánh cúc xanh tươi, đầu cành còn có vài nụ hoa nhỏ bé, ít nhất cũng phải hai ba tháng nữa mới nở được. Đàn
Du Du vừa nghĩ đến chuyện đây là loại hoa chuyên dùng cho tang lễ liền tỏ ra vô cùng ghét bỏ: “Con học ít, không
hiểu điều này có ý nghĩa gì.” Mai di nương thoáng lo lắng: “Đây là? Hải cúc dưới giậu đông…”
“Phải, ta nghĩ chính là ý này.” Chu thị hơi lúng túng rồi lại hơi bất lực: “Tốt nhất là hai người nên chuẩn bị trước đi.
Thực ra, suy xét kỹ càng thì cũng không tệ lắm.”
Đây là ngầm nói tốt cho Bùi Dung.
Đàn Du Du ngoài lại nhìn Mai di nương, cô vẫn nhớ bài thơ này: Hải cúc dưới giậu đồng, bóng núi Nam thấp
thoáng.
Thế nên suy nghĩ của mọi người đều là Bùi Dung đã tin lời tầm bậy của Đàn Như Ý, tưởng có thực sự yêu thầm
hẳn, sau khi ăn bánh nếp gói lá trầu ngon lành của cô, hắn quyết định đồng ý với đề nghị của Đàn đồng trị đại
nhân, để có làm đội viên thay thế?
Sau đó, tặng cho cô một cành các thể hiện tình ý?
Cô không hiểu được khiếu thẩm mỹ của trai thẳng, cô chỉ biết là, nếu là thời đại kia, ai mà dám tặng bạn gái hoặc
vợ chưa cưới một bông cúc, chắc chắn sẽ bị tát cho một phát chết ngay.
Mai di nương bắt gặp ánh mắt phức tạp của Đàn Du Du, bà nói ngay: “Chỉ cần con không muốn, di nương có liều
mạng cũng sẽ cãi lại cho con!”
Chu thị thở dài một tiếng rồi lặng lẽ ra về.
Đàn Du Du cầm lấy cành hoa cúc rồi bẻ đôi không hề do dự, cô tiện tay vứt xuống đất và quay lại nhìn Mai di
nương, cười bảo: “Không sao, một cọng có thì có thể nói rõ được gì chứ? Xem tình hình đã ạ.”
Mai di nương cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gác lại đó rồi ngầm đi nghe ngóng tất cả tin tức về Bùi
Dung.
Bên Đàn Du Du không vội, Đàn đồng tri lại rất vội.
Vừa mới từ nha môn về, Đàn đồng tri đã cười tít mắt, đến tả viện.
Ông ta đến rất lỉnh kỉnh, tay phải kẹp một đống hộp gấm, tay trái xách một con gà quay, người hầu đi theo phía sau
còn ôm một chồng lụa màu sắc rực rỡ.
“Du Du à, không phải con muốn ăn gà quay sao? Cha đích thân đi mua cho con đấy, mới ra lò xong, vừa thơm vừa
giòn, mau ăn đi cho nóng!”
Đàn đồng trị đưa con gà quay nóng hổi cho Đàn Du Du trước, sau đó bảo người hầu đặt lụa lên bàn, nói với Mai di
nương một cách nịnh nọt: “Nàng xem, nhoáng cái đã phải chuẩn bị quần áo mùa thu rồi, mấy thứ này đều là hàng
mới chuyển từ Giang Nam đến đấy, mẹ con nàng muốn may mấy bộ thì cứ may!”
Mai di nương phe phẩy quạt, ngồi thẳng lưng, mí mắt không thèm nhếch lên lấy một cái.
Đàn đồng trị ho khẽ một tiếng rồi đánh mắt sang Đàn Du Du cầu cứu, thấy Đàn Du Du chỉ lo xẻ đùi gà, không
thèm ngó ngàng gì đến mình, ông ta đành phải họ khẽ thêm tiếng nữa rồi lần lượt để chỗ hộp gấm ra trước mặt Mại
di nương, khép nép: “Tuyết Thanh, nàng xem đây là gì này?”
Mai di nương không hề động đậy, Đàn Du Du lại bị thu hút.
Cô giơ hai bàn tay dính đầy mỡ rồi rướn sang xem, Đàn đồng tri chặn cô lại một bên: “Đừng xa ra nào, đừng làm bẩn bảo bối.”
Đàn Du Du càu nhàu: “Ai cũng có phần, cho con xem cái thôi!”
“Ai cũng có phần? Con tưởng là vàng bạc châu báu à? Con se không thấy hứng thú đầu.” Đàn đồng trị cười, lau sạch tay rồi mới cần
thận mở hộp gầm ra.