*********************************
Đám đông tản đi, Đàn đồng trị dạy dỗ Hậu Đức: “Đây rõ ràng là cái bẫy! Sao ngươi động cái là đòi đánh người rồi?
Nếu lão gia không đủ bình t3ĩnh, cứ để mặc các ngươi thì e rằng người này không bị ngựa giẫm mà đã bị các ngươi
đánh chết rồi. Sau đó sẽ là một trận kiện cáo, Lương l1ão cầu lấy cớ giải oan cho dân, lão gia sẽ mất chức ngôi nhà
lao ngay.”
Lúc này Hậu Đức mới tỉnh ra, lòng vẫn còn sợ hãi: “Lão gia,9 có câu minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, đến
thủ đoạn hạ đẳng như vậy mà cũng dùng cả rồi, tiếp theo không biết sẽ còn làm gì nữa? 3Lão gia mau nghĩ cách
đi!”
Đàn đồng tri thở dài rồi lắc đầu: “Lão gia không có chỗ dựa như ông ta, có cách gì được?”
Nếu Đà8n Du Du thành thân với Bùi Dung sớm một chút thì tốt, dựa vào Phúc vương phủ, mặc cho chỗ dựa của
Lương lão cẩu lớn đến đâu thì ông ta cũng phải tránh mình thôi! Nhưng có lẽ hôm nay có thể giải quyết được
chuyện này… Đàn đồng tri sáng mắt lên, giục Hậu Đức: “Mau lên, hôm nay sắp muộn rồi, không biết Lương lão cẩu
kia sẽ làm khó dễ ta như thế nào nữa.”
Mấy người chủ tớ vội vã đến nha môn, quả nhiên đã điểm mão xong, Lương tri phủ ngồi ở chủ vị, sầm mặt trợn
mắt, thấy Đàn đồng tri đi vào, ông ta bèn cười mỉa: “Ô, đây chẳng phải đồng trị đại nhân của chúng ta à? Sao lại
điểm mão xong rồi mới đến?”
Đàn đồng tri biết Lương tri phủ sẽ không bỏ qua dễ dàng, bèn chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Tri phủ đại nhân thứ cho
đôi lời, hôm nay đến muộn không thể trách Đàn mỗ! Cũng không biết là thứ khốn kiếp chết tiệt không có mắt nào
sai một tên vô lại lao ra chân ngựa của Đàn Gỗ để ăn vạ. Vì giải quyết việc này nên Đàn mô bất đắc dĩ phải chậm trễ
chút canh giờ, Đàn gỗ nghĩ đại nhân sẽ không vì chuyện này mà trách Đàn mô đâu?”
Lương tri phủ đã hận ông ta thấu xương sẵn, nghe xong câu chỉ dâu mắng hòe này lại càng không nhịn được, ông
ta than thở: “Thể Siêu à, hai ta là đồng liêu bao năm, tình nghĩa sâu đậm, ta thực sự không muốn trách ông đầu.
Nhưng ông cũng hiểu mà, làm quan là khó nhất, hôm nay ông đi đường gặp lừa, ngày mai người kia bị đau bụng,
ai cũng có lý do, nha môn sẽ thành nắm cát vụn, lười biếng và không có chỉ tiến thủ, trên có lỗi với thánh thượng,
dưới có lỗi với bách tính!”
“Đúng không? Nếu ta không quản ông, một bát nước không bưng vững, e là không thể thu phục lòng người. Ông
là đồng tri thì nên giữ vững chức vị của mình! Ông nói xem có phải không? Được rồi, thiếu công một ngày đáng lẽ
phải phạt hai mươi gậy nhẹ, ông chỉ đến muộn thôi, mười gậy nhẹ là được rồi.”
Lương tri phủ nói xong bèn vứt thẻ xuống đất rồi quát to: “Người đầu! Đưa Đàn Thể Siêu xuống đánh mười gậy
thật đau! Nếu ngày mai vẫn đến muộn, đánh hai mươi! Ngày kia đến muộn nữa thì lại tăng gấp đôi!”
Đám nha dịch nhìn nhau, hai vị này coi như xé mặt nhau hoàn toàn rồi, thành ra lại khiến bọn họ khó xử. Bảo là
đánh mười gậy nhẹ nhưng lại bắt đánh mười gây đau, thế này là muốn làm gì? Đã thế còn muốn đánh hằng ngày
nữa.
Đàn đồng tri cũng có ngạo khí: “Không cần các người kéo, ta tự đi.”
Bình thường ông ta biết đối nhân xử thế, cũng không phải kẻ dễ chọc, đảm nha dịch cũng không dám quá đáng, đi
cho cô là được rồi.
Lương tri phủ cũng không xét nét quá, nói chung hôm nay chỉ ẩn mặt Đàn đồng tri xuống đất mà chà thật mạnh
một phen thôi, coi như xả giận. Còn sau này thì cứ từ từ rồi xem.
Đàn đồng tri tính tình cứng cỏi mà da mặt cũng dày, bị đánh cũng không thấy mất mặt, chịu đựng đến khi làm
xong việc mới gọi người khiêng kiệu mềm đưa ông ta về nhà, khi ra cửa còn không quên cười hì hì chào hỏi đồng
liêu, nhưng sau khi về đến nhà lại mặt mũi rầu rĩ, thở ngắn than dài.
Người đứng đầu gia đình xảy ra chuyện rồi ăn đòn là chuyện rất ghê gớm, chẳng mấy chốc, trước giường Đàn
đồng tri đã có thể thiếp con gái con trai vây đầy, mọi người hỏi han ân cần, ông ta cũng không cần người khác chăm
sóc, chỉ hỏi Đàn Du Du: “Ngũ tiểu thư đầu? Bảo nó lại đây.”
Là một cô con gái hiếu thuận, Đàn Du Du chắc chắn phải mang các thể loại mỹ thực có lợi cho việc dưỡng thường
xuất hiện, nhưng cho dù đưa món gì cho Đàn đồng tri, ông ta cũng lắc đầu: “Ta nuốt không
trôi.”
Đàn Du Du tỏ ra rất đau lòng: “Cha, cho dù thế nào thì cũng phải ăn chút gì chứ.”
Đàn đồng trị mở to đôi mắt đen vô tội rồi nhìn cô một cách vô cùng đáng thương: “Hôm nay suýt nữa là cha xảy ra
chuyện lớn rồi.”
Đàn Du Du lập tức mở to đôi mắt đen y hệt, run rẩy hỏi: “Sao thế ạ? Sao thế ạ? Ngoại trừ đánh bằng gây ra, tên họ
Lương kia còn hại cho thể nào nữa?”
Đàn đồng trị bắt lấy tay con gái rồi vùi đầu thật sâu, ông ta nói bằng giọng điệu đau đớn: “Hôm nay đang trên
đường đến nha môn thì có người đột ngột lao vào ngựa của ta, may mà ta nhanh nhẹn, ghìm ngựa lại kịp thời nên
giữ được người, tránh được họa lớn.”
Đàn Du Du sợ hãi ôm ngực: “May quá may quá! Cha, cha giỏi thật đấy!”
Đàn đồng tri chầm chậm ngước lên, đôi mắt đen lấp lánh sắc lệ: “Cha giải quyết chuyện này nên muộn mất một lúc,
khi đến nha môn thì đã muộn mất nửa khắc, tên lão tặc Lương Mậu Tri kia lấy đó làm cớ để đánh ta!”
“Lương lão tặc xấu xa quá! Cha, cha có đau không?” Đàn Du Du kéo tay Đàn đồng tri rồi thổi như chỗ bị đánh đòn
là bàn tay chứ không phải là mông.
“Đau là thứ yếu! Quan trọng là thể diện của cha! Mất thể diện rồi thì còn làm quan thế nào được nữa? Cha không
thể làm quan là việc nhỏ, nhưng mọi người thì phải làm sao? Ăn cái gì? Mặc cái gì? Dùng cái gì? Cha muốn mua
cho con một con gà quay cũng không có tiền, vậy thì phải làm sao?” Đàn đồng tri vô cùng đau đớn, vành mắt đỏ
hoe.
“Cha, thể thì phải làm sao ạ?” Đàn Du Du không muốn vòng vo nữa, cô hỏi thẳng: “Cha muốn con gái làm gì?“.
Đàn đồng tri hằng giọng: “Không cần con làm gì cả, chỉ cần con nói với di nương là con muốn xuất giá sớm hơn là
được.”
“Ôi chao!” Đàn Du Du ôm mặt, xấu hổ giậm chân: “Con gái làm sao có thể nói ra lời như thế được! Không được
không được! Di nương sẽ mắng con mất!”
“Không mắng đầu, không mắng đầu, con làm vậy là để giúp cha mà! Cũng là vì cả nhà mình, ai dám mắng con, cha
sẽ liều mạng với người đó!” Đàn đồng tri đã không cần mặt mũi gì nữa.
“Di nương nói chuyện này không thể vội vàng được, không thì sẽ bị nhà trai coi thường.” Đàn Du Du không làm,
cô còn định ăn vạ nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày nhàn nhã đây. Cha Đàn cặn bã cứng như thế, làm sao lại dễ dàng bị
Lương tri phủ hạ gục vậy được?
Cái gì mà bị ăn vạ, phải chịu đòn, ông ta vẫn yên lành đấy thôi? Có thể biểu diễn có thể tính toán người ta, đánh
cũng nhẹ lắm.
“Chỉ cần di nương con đồng ý, ta sẽ sang nói chuyện với bên phủ An Lạc hầu!” Đàn đồng tri hô to: “Phúc vương
thế tử sắp phải về kinh rồi! Tiểu tử này ranh mãnh lắm! Lương lão tặc lòng dạ độc ác, sẽ không chịu để yên đầu.
Đêm dài lắm mộng, chúng ta không thể mất cả chì lẫn chài được!”
Đàn Du Du không nói gì, đôi mắt nai đen thẳm ươn ướt nhìn chằm chằm vào Đàn đồng tri như lên án.
Đàn đồng tri khẽ ho một tiếng rồi quay mặt đi, cương quyết nói: “Nói chung là chuyện này giao cho con rồi đấy,
ngày mai cha muốn nghe câu trả lời của con.”
“Nghe câu trả lời gì thế? Lão gia nói cho thiếp nghe đi?” Mai di nương vén rèm đi vào, tay còn cầm một xấp giấy.
Đàn đồng tri nhanh chóng đánh mắt với Đàn Du Du rồi ôm mông rên ri: “Đau quá, đau quá, đau chết lão gia rồi.”
Đám Thôi di nưrơng quây lấy ngay lập tức, hỏi han ân cần, quan tâm đủ kiểu, Tiên di nương lại duỗi cố ra ngó xấp giấy trong tay Mai
di nương: “Đây là gì thế?”
Mai di nương không để ý đến bà ta, chỉ gọi Đàn Du Du: “Chúng ta về thôi.” “Hứ!” Tiên di nương lặng lẽ nhồ một cái, ghen tức đến
độ chỉ thiếu nước nghiến vỡ cà răng. Ai mà chẳng biết đó là danh sách của hồi môn? Dựa vào cái gì chứ!