Ngày xx, tháng x, năm 20xx. Thấm thoát đã 10 năm trôi qua kể từ khi tai nạn xe hơi kinh hoàng kia.
Sau đó, cậu hai Lục Thiên Trình nhà Lục Minh liền không lộ mặt. Hầu như thông tin về anh hoàn toàn không có. Rất nhiều tin đồn cho rằng sau tai nạn kia, anh bị tàn tật.
Cha mẹ anh là Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân vì muốn đánh tan tin đồn kia nên gửi thiếp mời đến các danh môn khuê các ở Hải Thành để tuyển vợ cho con trai mình.
Cuối cùng, sau một thời gian lựa chọn đối tượng được chấm là Mộ Dung Tình. Cô cả nhà Mộ Dung.
Mối liên hôn này, vốn không có tình yêu, chỉ có mục đích chính trị.
....
Biệt thự nhà Mộ Dung.
Trong sảnh chính, Mộ Dung Quân và Lưu Chỉ Tâm đang ngồi nói chuyện với nhau. Hai vợ chồng nhà Mộ Dung nhìn tuổi thì đã ngoài tứ tuần nhưng dung mạo cả hai lại chỉ xấp xỉ gần 40. Có thể nói là còn trẻ.
Lưu Chỉ Tâm cầm chiếc quạt giấy in hình đôi hồ điệp óng ánh, phe phẩy che đi đôi môi đỏ như màu lửa cháy của bà ta.
" Lão gia, ông xem, sao lại phải gả tiểu Tình cho cái tên tật nguyền nhà Lục Minh. Thằng thiếu gia kia vốn bị tật từ bé, sau đó lại bị tai nạn xe hơi, làm sao còn lành lặn. Tiểu Tình mà gả qua đó, chẳng phải liền lỡ làng đời con gái sao? "
Mộ Dung Quân cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, ông nhàn nhạt nói, " bà tưởng tôi muốn sao? Nhưng công ty nhà chúng ta đang trên bờ vực phá sản, không gả tiểu Tình qua nhà Lục Minh, thì ai sẽ chống lưng cho nhà Mộ Dung?"
Lời ông vừa dứt thì từ phía sau, một giọng nói chanh chua vang lên. Có thể nghe được, trong ngữ điệu kia, chính là phản đối. " Cha, con không gả cho tên què đó, muốn gả, cha gả tiểu Tuyên đi, con đã có ý trung nhân rồi."
Mộ Dung Quân nhìn lại, giọng nói kia không ai khác chính là con gái lớn của ông, Mộ Dung Tình, cô cả nhà Mộ Dung. Nhan sắc xinh đẹp, đang làm bác sĩ ở một bệnh viện cỡ tầm ở Hải Thành.
Trời sinh ưu ái cho cô ta một nhan sắc kiêu kì, nhưng cô ta lại mang một bản tính cực kì kiêu căng, vô cùng chảnh chọe. Chỉ cần nghe giọng nói thôi, liền đã biết con người cô ta là thế nào rồi.
Một cô gái đi bên cạnh Mộ Dung Tình chính là cô hai nhà Mộ Dung, con gái thứ hai của Mộ Dung Quân, tên là Mộ Dung Tuyên hiện tại, cô ta đang làm tiếp tân cho trung tâm thương mại nhà Hách Liên.
Vừa nghe chị gái đùn đẩy trách nhiệm liên hôn qua cho mình, cô ta liền giãy nảy lên như đỉa phải vôi, nũng nịu bước nhanh về phía mẹ mình, mếu máo, " mẹ, con không gả, con không gả... hức hức..không gả..!!"
Mộ Dung Quân thấy một màn trước mắt, ôm trán lắc đầu, không nói thêm gì. Còn Lưu Chỉ Tâm thì vừa ôm Mộ Dung Tuyên, miệng liền an ủi dỗ ngọt, " được rồi, được rồi, không gả thì không gả, mẹ sẽ không gả đứa nào đi hết.". Đam Mỹ Hài
"Thật sao mẹ?" Mộ Dung Tình đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình hấp tấp hỏi.
Thực ra, cô ta vốn đã qua lại với ý trung nhân của cô ta rồi, không ai khác, anh ta chính là Lý Phó Hàn cháu trai thứ nhất của Lý Gia ở thành phố Đài Trung cách khá xa Hải Thành.
Cho nên, nếu không phải gả đi thì càng tốt.
Lưu Chỉ Tâm gật đầu, đôi mắt lóe lên một vệt lãnh ý mà không ai dễ nhìn thấy. Bà ta nói như đúng rồi, " là thật, hai cục cưng của mẹ, sẽ không phải gả cho tên tàn phế kia đâu, chúng ta sẽ tìm người gả thay."
Vừa nghe vợ mình nói xong, Mộ Dung Quân giật thót nhìn bà ta, ánh mắt kinh ngạc, "Chỉ Tâm, bà lại muốn làm cái gì?"
Bà ta nhìn chồng mình, nở một nụ cười lạnh, " hứ, lão gia, ông hồ đồ rồi hay sao mà lại muốn tôi gả hai đứa con gái cưng của tôi cho thằng thiếu gia tàn phế không nguyên vẹn kia."
"Vậy bà còn làm gì khác được sao? Chúng ta có gả con gái qua đó, thì công ty chúng ta mới vực dậy được, làm con dâu nhà Lục Minh là sung sướng cả mội đời." Mộ Dung Quân từ tốn nói.
Lưu Chỉ Tâm xếp chiếc quạt trên tay lại, bà ta dửng dưng nói, " Lão gia, ông lo cái gì, nhà chúng ta, không phải vẫn còn một đứa cháu gái nữa đấy thôi, đem nó gả đến nhà Lục Minh là được rồi."
Mộ Dung Quân sửng sốt, không thể tin vào tai mình, " cái gì?? Bà muốn Tinh Nhi gả thay cho hai chị của nó!?"
" Cái gì mà Tinh Nhi, chẳng qua, con bé đó chỉ là một đứa con ngoài dã thú của cô em gái Mộ Dung Quyên hư hỏng của ông, ăn chơi bên ngoài cho đã, rồi đẻ nó ra, đến cha nó là tên nào còn không rõ nữa là. " Lưu Chỉ Tâm không chút xót tâm mà huỵch toẹt ra hết mọi chuyện.
" Câm miệng, Lưu Chỉ Tâm, bà vừa phải cái miệng, Tinh Nhi, con bé dù sao cũng là cháu ruột của tôi. Tiểu Quyên lúc cuối đời đã nhờ tôi chăm sóc nó. Tôi coi nó như con gái, thì có gì sai? Bà là trưởng bối, lại ăn nói thô tục như thế trước mặt con cái, còn ra thể thống gì." Mộ Dung Quân vô cùng tức giận liền sổ ra một tràng.
Mộ Dung Tình và Mộ Dung Tuyên thấy cha mình tức giận, liền hoảng sợ cúi gầm hết cả mặt xuống, không dám nói thêm lời nào.
Còn Lưu Chỉ Tâm, bà ta chẳng những một chút cũng không sợ, mà còn sẵng giọng lớn lối hơn, " ha, con gái sao? Mộ Dung Quân, ông xem con bé đó như con gái, vậy thì tiểu Tình và Tiểu Tuyên là con ai, không phải con ông?"
Mộ Dung Quân đành hạ thấp giọng, nhượng bộ. " Chỉ Tâm, tôi không có ý này, bà sao lại nói khó nghe như thế? Chí ít cũng phải hỏi qua ý của Tinh Nhi, lỡ như nó không đồng ý thì..."
Lời của ông còn chưa dứt, bà ta liền đã cắt ngang. " Hỏi ý nó, vậy nó không đồng ý thì ông vẫn đem tiểu Tình gả sang nhà đó, nói cho ông biết, tôi sẽ không để cho hai đứa con gái cưng của tôi phải lỡ làng, ông liệu mà kêu cái thứ nghiệt chủng kia gả thay qua nhà Lục Minh. Bằng không, nó nên quấn xéo khỏi nhà Mộ Dung đi."
Nói xong, bà ta đứng lên, kéo tay Mộ Dung Tình và Mộ Dung Tuyên rời khỏi sảnh.
Trước khi rời đi, bà ta còn lạnh nhạt mà nói thêm, " Mộ Dung Quân, con bé kia, nhà Mộ Dung đã nuôi nó bao năm, cho nó ăn học, tốn bao nhiêu của cải, tiền bạc, để nó gả thay qua nhà Lục Minh, xem như là báo hiếu cho chúng ta. Vậy là hời cho nó rồi. Tôi nói vậy ông tự mà hiểu."
Dứt lời, ba mẹ con liền đi luôn, để mặc cho Mộ Dung Quân ngồi tại đó, trơ mặt ra, ôm một bụng tức giận, nhưng lại không thể làm gì. Tâm tư rối bời, thực không biết nên làm thế nào cho phải.
Ở Hải Thành, ông đã sống gần nửa đời người, thế nên thế lực nhà Lục Minh, sao ông lại không rõ ràng kia chứ? Không phải nói qua mặt là qua mặt được.
Cô dâu mà họ chọn là Mộ Dung Tình, con gái ông, nếu ông lại đem Tinh Nhi gả thay, vậy khác nào là chính diện chống đối nhà họ.
Hơn nữa, Tinh Nhi lại là đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất, bởi vì lời chăn trối cuối cùng của em gái ông, mẹ ruột của Tinh Nhi. Và cũng bởi vì tính tình ngoan hiền của nó.
Từ nhỏ, con bé sống biết thân biết phận, ông nói cái gì cũng đều nghe theo, làm theo, không cãi lại, không ngang bướng, lại vô cùng nhã nhặn, nết na, hoạt bát, thế nên ông mới xem Tinh Nhi như con gái mà yêu thương chăm sóc.
Hiện tại con bé đang tiếp quản xưởng gốm Yên Nam ở quận Thanh Hà. Nếu gả Tinh Nhi đi ai sẽ làm thay nó, tiểu Tuyên đang làm tiếp tân ở trung tâm thương mại, tiểu Tình lại đang công tác ở bệnh viện, đều là nhưng việc không mang tính chất nặng nhọc.
Nếu bảo hai đứa nó đến làm cái công việc cả ngày tất bật lại lấm lem bùn đất tay chân của Tinh Nhi, cả hai sẽ chịu sao?
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Quân không hỏi đau đầu. Nhưng biết làm sao được, vì bản tính của vợ ông ta quá đỗi ngang ngược, không thuận theo, bà ta sẽ quậy đến cùng.
Hơn nữa, nếu mọi việc xôi hỏng, bỏng không, đổ bể, vậy thì tập đoàn Mộ Thị sẽ bại lụi dưới tay ông. Cơ nghiệp mấy mươi năm sẽ tan thành khói, coi như như xong.
Trong lòng đã có quyết định, Mộ Dung Quân lặng lẽ đứng dậy, mang theo cặp tác, rồi cùng tài xế đến xưởng gốm Yên Nam gặp Tinh Nhi, cháu gái của ông thỏa hiệp.
Nói đúng hơn là cầu xin cô, bản thân ông chỉ mong Tinh Nhi sẽ chịu gả thay đến nhà Lục Minh giúp ông, càng hi vọng cô sẽ không vì vậy mà phản đối, cắt đứt quan hệ thân thích với nhà Mộ Dung, với một người làm bác như ông.