• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lưu Chỉ Tâm cũng bước đến trước mặt Hách Liên Mạc Hân.

Bà ta tỏ vẻ lịch sự. " Chào Lục Minh phu nhân, tôi là phu nhân nhà Mộ Dung, rất vui được làm quen với chị."

"Ồ, là Mộ Dung Phu Nhân, vậy còn vị tiểu thư này là..?" Mẹ Hân trả lời rồi lại nhìn đến Mộ Dung Tuyên hỏi.

"A...đây là con gái thứ hai của tôi, tên là Mộ Dung Tuyên." Lưu Chỉ Tâm vừa cười vừa khoe khoang.

Được mẹ làm nền, Mộ Dung Tuyên cười toét miệng, cúi đàu chào trước mặt mẹ Hân.

Mạc Hiên, Mạc Hạ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt chị em họ.

Cô thiên kim này sao lại thiếu tao nhã như thế, chẳng biết liệu có phải là khuê cát không nữa, vô duyên thật.

Mẹ Hân chỉ gật đầu, mỉm cười một chút rồi lại tiếp tục xem kĩ kiểu dáng của chiếc đồng hồ mà bà đang cầm trên tay.

Căn bản chẳng có nhìn đến Mộ Dung Tuyên một lần nào.

Không khí có chút ngượng ngùng, ba mẹ con nhà Lưu Chỉ Tâm bị mẹ Hân trực tiếp làm lơ, quê hết cả mặt.

Mộ Dung Tình bước lên nở một nụ cười với mẹ Hân, " bác gái, người đang mua quà cho ai ạ. Cháu giúp bác lựa được không ạ."

Mẹ Hân nhìn đến Mộ Dung Tình, quả nhiên nhan sắc cũng hoàn mĩ đấy. Chỉ là tính cách hơi thái quá này làm bà khó chịu.

Bà lên tiếng, " cảm ơn Mộ Dung tiểu thư, nhưng người làm mẹ như tôi đây, muốn tự mình mua quà cho con trai, không cần ai lựa giùm."

Mẹ Hân đưa chiếc hai cặp đồng hồ cho nhân viên. " Mau gói lại cho ta."

Mộ Dung Tình bị từ chối thiện ý, trong lòng khó chịu ít nhiều. Cô ta chả biết nên nói gì tiếp nên xách các túi đi luôn qua ba mẹ con nhà Hách Liên Mạc Hân.

Ai mà ngờ, khi đi ngang Mạc Hiên, cô ả vô tình vấp vào chân của cô ba nhà Lục Minh. Ngã xấp mặt, đồ trong túi xách vì thế mà bung hết ra, Mạc Hân và Mạc Hạ bất giác bụm miệng cười khúc khích.

"Tiểu Tình/ chị ơi, không sao chứ?" Cả mẹ và em gái cô ta cùng la lên rồi đi vội tới đỡ cô đứng lên.

Mộ Dung Tình đen mặt, cô ta lồm cồm bò dậy, quắc mắt liếc đến Mạc Hiên và Mạc Hạ. Miệng liền mắng,

" Cô dám ngáng chân tôi, còn bé tí tuổi tâm địa lại xấu xa."

Mạc Hiên khoanh hai tay trước ngực, " Ồ, con mắt nào của chị thấy tôi ngáng chân chị."

Mạc Hạ cũng đứng song hàng với chị gái, "ừ ha, con mắt nào của chị thấy nhỉ?" Đoạn cô chỉ tay sang Lưu Chỉ Tâm và Mộ Dung Tuyên.

" Ồ, hay là con mắt của vị phu nhân này, hay là của chị gái này thấy hả?"

"Cô..." cả hai chị em Mộ Dung Tình đều cứng họng không thể nói câu nào. Lưu Chỉ Tâm nhìn đến mẹ Hân, thấy bà vẫn dửng dưng để con gái mình làm xằng thì điên tiết, nhưng cố nén giận vào trong, bà ta nói,

" Lục Minh phu nhân, chị nếu không thích chúng tôi, thì cũng đừng xúi con gái chị làm bậy như thế, còn nhỏ mà đã không giáo dưỡng, lớn lên sao có thể thành người."

Không giáo dưỡng?

Sao có thể thành người?

Thật nực cười. À, mình có hơn ai đâu mà lại lên giọng dạy đời người ta...

Mẹ Hân thật sự nổi giận, " Mộ Dung Phu nhân, không biết chị có từng nghe câu, "chân mình giẫm *** lê thê, lại đi lấy cuốc mà rê chân người" hay chưa?"

Mẹ Hân tiến tới đứng trước mặt Lưu Chỉ Tâm, bà cao hơn Lưu Chỉ Tâm cả một cái đầu, khí thế tôn quý của bà khiến phu nhân nhà Mộ Dung phải ngước đầu lên mà nhìn bà. Lời lẽ đanh thép lại được tuôn ra,

" Mộ Dung Phu nhân, Tôi đây có dạy con có gião dưỡng, có nên người hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chị. Ngược lại là hai cô con gái nhà chị, cũng có giáo dưỡng đó chứ? Cư nhiên không quen không biết, lại chạy tới trước mặt tôi khoe khoang tài giỏi. Là để cho ai xem..

Xin lỗi, phu nhân như tôi đây, không có quen nổi, còn nữa đừng có tự cho mình là hay, ở Hải Thành này..Ai hơn ai? Còn chưa biết!"

Dứt lời, bà nhận hai hộp đồng hồ từ nhân viên rồi đi thẳng đến khu thanh toán. Nghiêm giọng gọi hai con gái, " Hiên Hiên, Hạ Hạ, đi thôi hai đứa, còn ở lại, hai con lại bị lây cái tính tự cao, tự đại của người ta à."

Mạc Hiên và Mạc Hạ nghe mẹ nói, liền nguýt hai chị em nhà Mộ Dung cùng Lưu Chỉ Tâm một cái, bằng nửa con mắt...

"Xí, đã xấu rồi còn sĩ...làm như tài giỏi lắm không bằng, học lực còn thua xa chị Diệu Linh, vậy mà đòi dạy đời ai?" Mạc Hiên lầm bầm đủ để Mộ Dung Tình nghe đến rõ ràng.

Mạc Hạ lại còn chả nể nang mà đế luôn một câu ngắn gọn,

Chậc, chậc...Thiên ơi, Nhục mặt!!!

Hai chị em chửi sướng miệng, rồi đi theo mẹ sang quầy thanh toán, mặt vẽ đầy đắc ý.

Đã ghê, cuối cùng cũng cho hai cô ả kia một phen bẽ mặt.

Ba mẹ con Lưu Chỉ Tâm nhìn theo mẹ con nhà Lục Minh mà tức anh ách, vì cái gì mà gia thế nhà Mộ Dung đâu có thua kém, vậy mà lại phải chịu sự ủy khuất từ nhà Lục Minh như thế.

Nếu là Lục Minh Phu nhân chửi thì thôi, đằng này lại bị hai con ranh con mới 15 tuổi sỉ nhục.

Uất ức này, nuốt không trôi mà.

Cả Lưu Chỉ Tâm, Mộ Dung Tình, Mộ Dung Tuyên mỗi người đều nuôi ý định căm ghét ba mẹ con Hách Liên Mạc Hân...

Mộ Dung Tình căm hận nhìn đến Lục Minh Mạc Hiên, " con nhóc khốn kiếp, đợi đó đi, chờ tao trở thành thiếu phu nhân của Lý gia, tao sẽ dạy cho mày một bài học..."

Mạc Hiên và Mạc Hạ vẫn vui cười nói chuyện cười giỡn với nhau, hai cô hôm nay đương nhiên tâm trạng thực không tồi....

Qua lần này, cả hai lại thêm hâm mộ mẹ của mình, nếu nói đến lời lẽ làm người ta đau, làm người ta cứng họng, thì chắc Lục Minh Phu nhân, mẹ của hai cô chính là đại Boss khó xơi nhất, chỉ cần nhìn phản ứng ban nãy của Mộ Dung phu nhân thôi là biết ai hơn ai rồi....

Muốn đấu...?

Nằm Mộng sao?

Ở cả cái Hải Thành này, ai thì không biết, chứ Lục Minh phu nhân, nổi tiếng trên cả thương trường lẫn tình trường, thì tốt nhất đừng có ai ngu mà động vào mẹ của hai cô...

Bởi vì, Hách Liên Mạc Hân, phu nhân nhà Lục Minh, chưa bao giờ là đèn cạn dầu...

Hai cô con gái đắc ý, hãnh diện vì được làm con gái của một vị phu nhân tôn quý trên cả tôn quý như thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK