Lục Thiên Bảo làm xong nhiệm vụ, anh lủi ngay vào bên trong phòng nghỉ, tụ họp với đám anh em họ hàng của nhà mình.
" Anh họ à, diễn quá hay nha, anh mà làm diễn viên thì đạt giải Oscar luôn ấy." Lạc Tư Tuyền lên tiếng nịnh bao ngọt.
"Thôi đi, cô nhóc à, em ấy, học không lo học, tối ngày diễn viên với oscar cái gì, coi chừng mẹ em cấm túc luôn đó." Thiên Bảo mở miệng hù dọa cô bé.
"Hứ, mới không có đâu, mẹ rất là thương em, hai từ cấm túc, anh họ để cho người khác thì hơn á." Lạc Tư Tuyền dẫu môi nhỏ hồng lên cãi lại.
Lạc Tư Niên ngồi gần đó, tay đang cầm một dĩa mứt hoa quả đưa cho Mạc Hiên với Mạc Hạ.
Còn có, hai con trai của Tiết Phong và Triển Hà là Tiết Phiên và Tiết Hoàng. Lâm Ái con gái của Lâm An và Chu Tước. Thượng Ngọc và Thượng Khiên là con gái và con trai của Thượng Khanh và An Mạt.
Hai anh nhà Nam Cung là Nam Cung Tâm và Nam Cung Tình cũng ngồi ở bàn. Cả đám trò chuyện vui vẻ, cho đến khi Thiên Trình xuất hiện.
Không gian yên tĩnh lạ thường.
Trước mặt cả đám thiếu niên, Lục Thiên Trình, cậu thiếu niên cao 1m88 trong bộ tây trang màu đen. Tóc trải gọn 3/7 hai tay thư thái đút trong túi quần đứng dựa ở cứ nhìn hết một lượt cả đám.
Đám thiếu niên này, tất cả đều là anh em lẫn bạn bè của Thiên Trình ở kiếp trước, và bọn họ đều chết thảm trên du thuyền kia...
Hồi tưởng lại quá khứ, Thiên Trình xúc động hai mắt bỗng chốc cay xè, cơ thể của anh hiện tại là cậu thiếu niên 16 tuổi, thế nhưng khối trí thức chính là chàng thanh niên 26 tuổi.
So với đám thiếu niên kia, thì anh trưởng thành rồi, còn bọn họ chính là trẻ con...
Thậm chí chưa biết yêu là gì.
Thiên Trình đứng đó, nhìn từng khuôn mặt còn non nớt kia mà nhớ lại...
Anh nhớ rất rõ ràng...rằng sau 10 năm, mỗi đứa trong đám thiếu niên này, đứa nào cũng ít nhiều thành tài, giỏi giang...
Điển hình là anh trai của anh, Lục Thiên Bảo, là ông chủ của một Club Bar, một Batender nổi danh ở Hải Thành.
Hai cô em gái Mạc Hiên và Mạc Hạ của anh ra trường, một đứa làm tiếp viên hàng không, một đứa làm hướng dẫn viên du lịch. Lạc Tư Niên và Lạc Tư Tuyền theo nghề của cha và mẹ, giảng viên âm nhạc nghệ thuật....
Tất cả đều giỏi giang làm gia đình nở mày nở mặt....
Vậy mà...thật đáng tiếc, cũng bởi vì anh, nên bọn họ mới chết thảm...
Thiên Trình ngây ngốc suy nghĩ một hồi thì, Thiên Bảo lên tiếng, " Trình Trình à, em bị gì đó, mau, vào đây ngồi với bọn anh."
Thiên Trình nghe anh trai nói, hoàn hồn, vội thu liễm lại cảm xúc nặng nề trong lòng, nhàn nhạt nói với Thiên Bảo, " mọi người trò chuyện đi, em còn có việc, đi trước đây."
Đoạn anh xoay người rời khỏi nơi ồn ào, ra phía sau trang viên, vườn thượng uyển.
Đám thiếu niên nhìn theo bóng lưng cô đơn của Thiên Trình, không khỏi ngạc nhiên, có chút không tin vào mắt mình.
"Này, hôm nay anh họ Thiên Trình lạ lắm đó, không giống ngày thường?" Lạc Tư Niên mở miệng nói đầu tiên.
"Phải đó, hình như hiền hơn?" Thượng Ngọc chen vào.
"Ừm, ôn nhu hơn, và đẹp trai hơn?" Mạc Hiên, Mạc Hạ cùng nhau lên tiếng.
Thiên Bảo nhìn đám nhóc bát quái về tính tình Thiên Trình, chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói,
"Được rồi, đừng quản nó nữa, không phải mấy đứa bình thường nói Trình Trình lạnh nhạt đáng sợ sao? Bây giờ nó thay đổi, lại không quen?"
Cả đám nghe xong, liền cười trừ, lại vui vẻ đổi chủ đề, nói chuyện rôm rả.
Nói thực thì Lục Thiên Trình có thay đổi hay không, đối với bọn họ mà nói, anh vẫn là một tấm gương sáng nhất trong gia tộc mà bọn họ phải học theo.
Cấp 1, cấp 2, và hiện tại, anh đều là học bá, đứng đầu toàn trường, giỏi hết tất cả các môn học.
Đẹp trai, nhà giàu, lại học giỏi, có ai lại không thích, chỉ là, với cái bản tính như khí lạnh như khối băng ở Bắc cực, thì không biết cô gái nào sẽ tới cạnh mà làm tan chảy được khối băng kia đây?
.....
Vườn thượng uyển.
Buổi tối, sương bắt đầu đáp xuống trên từng tán lá, nụ hoa.
Không khí lành lạnh, khiến Thiên Trình lại nhớ đến cô gái nhỏ của anh.
Kiếp trước, từ dạo họ tạm biệt nhau, lúc đó anh mới 6 tuổi, cho đến 20 năm sau, cô bị nhà Mộ Dung ép gả thay đến nhà anh, hai người mới gặp lại nhau, nhưng số mệnh lại khiến hai người chia cách một lần nữa.
Kiếp này, anh trọng sinh, nhưng lại mới 16 tuổi, căn bản vẫn là một cậu thiếu niên, thực chưa đủ bản lĩnh để ra mặt đến nhà Mộ Dung tìm người.
"Phải làm cách nào đó, để sớm tìm cô ấy." Thiên Trình còn đang suy tính trong đầu, thì một âm thanh phát ra, " rắc, "
Là cành cây khô bị đạp trúng gãy vụn.
Giật mình quay đầu lại, đôi mắt của Thiên Trình phút chốc lạnh lẽo bắn về phía kẻ mới xuất hiện.
Thoắt cái thân hình cao lớn đứng dậy, " Là ai??"
Thanh âm rét lạnh của anh làm người kia run lên, không kịp trả lời anh. Trước mặt Thiên Trình là một cô gái tuổi bằng anh, dung nhan xinh đẹp, khuôn mặt có chút kiêu kì, không ai khác, cô ta chính là Mộ Dung Tình.
Trong đầu Thiên Trình ngay tức khắc nhận ra cô ta, đây không phải là vị hôn thê hờ của anh ở kiếp trước hay sao?
"Mộ Dung Tình?" Anh gọi tên cô ta.
Mộ Dung Tình vừa nhìn thấy Thiên Trình, trái tim cô ta liền vô thức mà đập nhộn nhạo, xuyến xao, đôi mắt như sao sáng mà nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú trước mặt mình.
Buổi tiệc tối hôm nay, nhà Mộ Dung cũng được mời tới, Mộ Dung Tình chính là đi đại diện cho cha mẹ cô ta, lúc đến đây, cô ta một mực muốn nhìn thấy mặt Thiên Trình.
Nhưng đâu phải muốn gặp là gặp được, đến khi nghe được tin tức kia, cô ta liền không tin, dò la mãi, cô ta mới biết sơ sơ về chuyện trong sảnh, sau đó đi dạo quanh vườn để chờ tài xế đưa về.
Ai mà ngờ, lại vô tình gặp được Thiên Trình một mình ở đây hóng gió.
Tốt quá rồi còn gì.
"Anh biết tên em sao?" Mộ Dung Tình vui sướng, nở một nụ cười tươi mà hỏi Thiên Trình.
Thiên Trình nhìn đến bộ dạng vồn vã, không tiết tháo của cô ta, anh liền nhíu mày, rõ ràng là chán ghét. " Ai là anh em với cô, ở đâu, liền dời về đó, nơi này không phải nơi cô nên đến."
"Anh có phải là cậu hai nhà Lục Minh không? Em biết mà, anh vốn không có bị gì hết, là bọn người kia đặt điều nói bậy bạ." Mộ Dung Tình vẫn cố nói hết tâm tình của cô ta lúc này.
Thiên Trình nhìn cũng không nhìn cô ta một lần, anh hai bước đi lướt qua cô ta, miệng lạnh nhạt, " Mộ Dung tiểu thư, tối nay, cô thấy gì, biết gì, tốt nhất nên vờ như không biết. Bằng không, nhà Mộ Dung của cô liền cuốn gói khỏi Hải Thành."
Lời nói còn vang vọng, nhưng hình bóng Thiên Trình đã mất dạng khỏi hàng cây tùng, không còn dấu vết.
Mộ Dung Tình cứ đứng trơ ra, vừa kinh hãi, vừa xấu hổ. Có chút hụt hẫng trong lòng. Một mình đứng dưới tàng cây, giữa sương đêm lạnh lẽo, nhưng có lẽ, lời cảnh cáo kia của cậu hai nhà Lục Minh mà cô ta vừa nghe, còn rét hơn nhiều.
Còn Thiên Trình, sau khi anh rời khỏi đó, liền trở ngay về phòng.
Thật khốn kiếp, thế mà lại gặp được Mộ Dung Tình. Chợt anh nhớ lại, kiếp trước, chính là bữa tiệc này, nhà Mộ Dung có đến, nhưng cô ta không gặp được anh.
Trước kia, vì trong lòng thích anh, nên Mộ Dung Tình kia còn chuyển luôn trường để học cùng anh. Nhưng khi đó, anh sáng đến trường sớm, chiều ở trường lại về muộn.
Ra về lại có vệ sĩ đưa đón, nên cô ta mãi mà không thấy mặt anh. Sau đó nghe tin anh bị tàn tật do tai nạn, nên cô ta mới bỏ ý định, không thích anh nữa, đó cũng là lí do vì sao sau này, cô dâu gả đến nhà Lục Minh lại là Tinh Nhi của anh.
Kiếp này, Mộ Dung Tình kia tình cờ lại thấy anh, cô ta liệu có từ bỏ ý định...
Nghĩ đến đây, Thiên Trình cười khẩy, vẻ mặt rõ ràng là khinh bỉ, cùng chán ghét.
" Mộ Dung Tình, cơ hội chỉ có một lần, nhưng cô đã từ bỏ rồi, bây giờ muốn quay lại, cô cũng xứng sao?"