Thiên Trình lái xe về trang viên. Anh lúc này thực không muốn về nhà một chút nào.
Lái xe trên đường, buổi tối, từng dãy phố bắt đầu lên đèn. Những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh trong bầu trời buổi tối.
Xe lướt ngang qua từng dãy phố, từng hàng cây bị bỏ lại phía sau. Thiên Trình vẫn lái xe, không một chút cảm xúc mà nhìn về phía trước.
Trong xe, điện thoại trước mặt reo lên. Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi đến từ Lục Thiên Bảo, anh trai song sinh của anh.
Suy nghĩ một hồi. Thiên Trình quyết định không nghe máy. Anh đưa ngón tay chạm vào nút đỏ vô tình kéo qua một cái.
Tút, tút, tút! Kết thúc cuộc gọi.
Đôi chân mày khẽ cau lại, anh thở dài.
Lục Thiên Bảo, tên kia năm nay cũng 26 rồi. Vậy mà lúc nào cũng ở trong Bar làm cái nghiệp pha pha chế chế đồ uống. Mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện kết hôn, là y lại chuồn mất dạng.
Đường đường là cậu cả nhà Lục Minh, nhưng xem ra, một chút hứng thú về kinh doanh, anh trai anh cũng không thích.
Dù đã tốt nghiệp Đại Học loại A+. Bằng này bằng kia, cái nào cũng có. Nhưng Lục Thiên Bảo lại lựa chọn làm một cái nghề bình thường nhất, đó là Batender* ở club Bar Romance.
(Batender*, người pha chế đồ uống ở các quán rượu lớn.)
Biết là vậy, nhưng ông bà nội ngoại và cha mẹ lại không hề phản đối. Còn Lục Thiên Trình, vừa tốt nghiệp Đại Học, anh liền phải đến công ty làm việc, và theo nghiệp của cha, điều hành cả một tập đoàn lớn.
Có đôi lúc, anh có chút ganh tị với anh trai mình. Vì y được tự do, tự tại làm điều mình thích.
Còn bản thân anh, lại bị buộc vào một chiếc lồng lớn mang tên trách nhiệm.
Là trách nhiệm với ông bà, với cha mẹ, với em gái, và với hàng ngàn nhân viên trên dưới của tập đoàn Thiên-Hân, và với cả chính bản thân anh.
Anh phải tự buộc bản thân mình gánh với trách nhiệm kia, vì anh không nhận, thì ai sẽ đảm đương.
Cha mẹ anh đã ngoài tứ tuần. Căn bản không thể lăn lộn trên thương trường kinh doanh nữa. Còn trong gia tộc Lục Minh, từ thân thích, cho đến họ hàng xa hai bên nội ngoại, anh đều không tin tưởng ai hết.
Tất cả một đám người kia, đều giả nhân giả nghĩa, bọn họ lấy lòng cha mẹ anh, chẳng qua chỉ là thèm muốn tài sản của gia đình anh mà thôi.
Và cả cái hôn sự kia cũng không ngoại lệ, nhà Mộ Dung gả con gái sang nhà anh, mục đích cũng chỉ mong nhà Lục Minh nâng đỡ và chống lưng cho nhà họ, chứ có tốt đẹp gì. Bằng không, với cái tin đồn anh bị tàn phế do chính anh tung ra, có cô gái nào sẽ lấy anh.
Trước bao vấn đề như thế, anh buộc mình phải đưa lưng ra gánh lấy trách nhiệm kia, anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả.
Chỉ cần..
Ông bà an tâm, cha mẹ hài lòng, anh trai thoải mái lập nghiệp bên ngoài, hai em gái vui vẻ mà sống, tự do làm điều chúng thích thì anh dù có áp lực đến đâu, mất mát đến đâu, hay mệt mỏi cỡ nào, anh cũng sẽ chấp nhận hết.
Vì đó là trách nhiệm và là lí tưởng của một người đàn ông trưởng thành.
Cuộc gọi từ Lục Thiên Bảo vẫn không ngừng được gọi đến. Kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ dài dòng kia. Thiên Trình dù không muốn, nhưng vẫn đành phải bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối qua tai nghe, đầu dây bên kia, giọng nói ấm áp của Lục Thiên Bảo vang lên.
[ Trình Trình, em không định dự tiệc độc thân cuối cùng của em sao?]
Thiên Trình im lặng vài giây, hai tay vẫn lái xe, thản nhiên trả lời, " không thích, không rảnh."
[ Ồ, chỉ là đến một chút thôi, tiện thể nếm một chút đồ uống anh mới pha, ngon cực luôn.] Bên kia, Lục Thiên Bảo vẫn giọng nài nỉ.
"Không có hứng thú, cúp máy đây." Thiên Trình ngắn gọn trả lời rồi dập máy, không chút xót thương, cũng chẳng hề quan tâm, bên kia, mặt của Lục Thiên Bảo đã đen như đáy nồi.
Lục Thiên Trình sau khi dập máy, liền nhanh chóng lái xe thẳng về nhà. Cả ngày hôm nay, quá phiền não cộng với mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ cho thư thả đầu óc. Dự án bên phía thành phố Đài Trung với Hàn Thị làm anh hao tâm tốn sức không ít.
Vừa vào đến cổng lớn, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong nhà vọng ra làm anh hơi bất ngờ.
Anh lái xe thẳng vào gara nhà mình, vẫn chưa vội xuống xe, chỉ âm thầm mở điện thoại lên, gọi điện cho Lục Minh Mạc Hạ. Cô em gái út của anh.
Đầu dây bên kia, cô nhóc nhanh chóng bắt máy.
[ Anh hai.]
" Hạ Hạ, trong nhà, là có ai tới."
[ Là nhà Mộ Dung, họ mang con gái tới đây ra mắt nhà ta đó anh.]
Thiên Trình suy nghĩ trong đầu, nơi đáy mắt rõ ràng là khinh thường, vậy mà đến thật, xem ra cũng nôn nóng rồi, là vì cái tập đoàn suy yếu kia sao?
Anh lại nói với cô nhóc, " Hạ Hạ, anh đi có việc, không vào nhà nữa, em giải thích cho cha mẹ giúp anh nhé."
[ Anh định đi đâu nữa, đã tối rồi.]
Thiên Trình suy nghĩ một lát, anh nói, " Anh đến Bar của anh cả. Thế nhé, anh cúp đây."
Đoạn anh dập điện thoại, quay đầu xe, một lần nữa lại rời khỏi trang viên.
Chỉ cần nhìn đến cái bản mặt của cô đại tiểu thư Mộ Dung Tình kia, anh liền không thích.
Vậy nên, chuồn là thượng sách.
....
Sau khi anh đi, Lục Minh Mạc Hạ đứng trên lầu nhìn chiếc BMW màu đen bạc rời khỏi, cô nhóc liền khóc ròng trong lòng. Anh hai cô, vậy mà lại quăng một nhiệm vụ rất chi là vĩ đại cho cô.
Từ bé đến lớn, luôn luôn là như vậy. Ở trong gia đình, Thiên Trình đều dùng một thái độ không mặn không nhạt mà đối đãi, giao tiếp với mọi người.
Duy chỉ có Lục Minh Mạc Hạ, cô em út này là được ưu ái nhất, được anh quan tâm, bày tỏ tâm sự, và được anh bắt chuyện mà không cần lí do hay bắt đầu một chủ đề nào.
Đơn giản vì anh yêu quý cô nhất.
Lục Thiên Trình đứng ra lãnh trách nhiệm lo toan cho gia đình, tất cả đều xuất phát từ lòng yêu thương mà ra.
Với anh, gia đình luôn là tất cả. Anh luôn yêu quý mọi người, nhưng tất cả chỉ để trong lòng.
Bản tính của anh, luôn luôn lạnh nhạt, vô tâm, nhưng từ sâu trong trái tim anh, niềm yêu thương và lo lắng cho họ là vô đối.
Chỉ là nội tâm của anh quá sâu, cảm xúc của anh che giấu quá kĩ, nên ngay cả người thân cũng khó tránh khỏi, cảm giác bị anh xa cách lạnh nhạt.
Bên dưới sảnh, Mộ Dung Quân, Lưu Chỉ Tâm, và Mộ Dung Tình ngồi nói chuyện với hai vợ chồng Lục Minh Tử Thiên, mà ánh mắt lại đặt hết cả sự chú ý lên trang trí đồ cổ trong sảnh.
Nhất là Lưu Chỉ Tâm kia, bà ta nhìn một vòng mà lóa hết cả mắt. So với cái sảnh lớn nhà Mộ Dung, thì nơi này của nhà Lục Minh, bỏ xa hàng trăm cây cột đèn ấy chứ?
"Mộ lão đệ, thất lễ quá, Thiên Trình thằng bé bận việc suốt ngày, nó vẫn chưa về. Để mọi người phải chờ." Lục Minh Tử Thiên từ tốn nói.
"Không sao, không sao, chúng tôi đều chờ được." Mộ Dung Quân khách sáo nói. Ông được chào đón đến đây, đã là vinh hạnh lắm rồi, ở đó mà làm kiêu gì được.
Mộ Dung Tình nghe Lục Minh Tử Thiên nói, thầm cười khinh trong lòng, " cái thứ tàn phế, mà làm được việc gì chứ, toàn là bịa đặt." Nghĩ thế thôi chứ cô ta cũng không dám nói ra ngoài.
Trong lòng cũng tiếc hùi hụi. Giá mà tên Thiên Trình kia không tàn phế, cô ta cũng có thể xem xét, nhưng hắn lại bị như thế, có cho cô ta cũng không thèm....
...
Hơn phân nữa thời gian đã trôi qua, cơm canh nguội lạnh hết cả. Cả đám ngồi đợi hoài, vẫn chẳng thấy Lục Thiên Trình xuất hiện, đành lầm lũi ra về trong ấm ức.
Nhất là Mộ Dung Tình, cô ta cũng tò mò về hình dáng và bộ mặt của anh, nhưng đợi hoài, anh một chút tăm hơi cũng không thấy.
Khó chịu vô cùng.
Đứng từ trên sân thượng nhìn xuống cổng lớn, Lục Minh Mạc Hiên cười lạnh. Rõ ràng là cô vô cùng khinh bỉ.
Đúng là cái bọn hám của, hám tiền, nếu không vì cha mẹ, vì gia đình, anh hai Trình Trình của cô đã không thèm lấy cái loại con gái kia.
Vào nhà người ta, mà mắt cứ dòm trước ngó sau, liếc ngang nhìn dọc. Thấy thôi mà chán ghét vô cùng.
Chiếc ô tô rời khỏi, Mạc Hiên xùy một tiếng, cô đi vào trong phòng, trong lòng liền cảm thấy thương cho anh hai của cô.
Nếu không phải hai từ trách nhiệm, thì anh hai cô thực có thể tự do tự tại làm điều mình thích. Cũng không phải kết hôn với cái thứ con gái không có tiết tháo kia.