Chương 1: Chiến thần phía Bắc
Thành phố Sài Thành, toàn thành phố đặt lệnh giới nghiêm.
Một máy bay quân dụng chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Sài Thành. Mấy nghìn binh sĩ súng ống đầy đủ, đứng thẳng hàng, chỉnh tề ở trên phi trường.
Tất cả chiến sĩ đều mang ánh mắt sùng bái nhìn chuyên cơ vừa mới hạ xuống. Trần Thiên Hào đi giày chiến màu đen, từ trên chuyên cơ bước xuống.
“Nghiêm!”
“Cúi chào!”
Giọng một giáo quan đứng ở đó thét lên vô cùng vang dội có lực. Mấy nghìn binh lính đứng thẳng hàng đều cùng nhau cúi chào, cùng nhau hô to: “Cung nghênh Thiếu tướng đến Sài Thành !”
Thiếu tướng Trần Thiên Hào, chiến thần phía Bắc . Từ tuổi thiếu niên đã đi bộ đội, trăm trận trăm thắng, năm năm qua đã lập rất nhiều chiến công ở phía Bắc. Cũng chính vì có anh trấn thủ biên giới nên mới có thể nhiều lần đánh lui được quân giặc xâm phạm, mới có Hà Nội phồn vinh ổn định như hôm nay.
Dáng người Trần Thiên Hào thẳng tắp, ánh mắt như sao. Nhưng lúc này anh khẽ nhíu mày, thản nhiên nói với đội trưởng đội cảnh vệ Điển Lập ở bên cạnh: “Tôi không phải đã nói là phải khiêm tốn sao?”
Điển Lập lúng túng nói: “Thiếu tướng, tôi đã thông báo tới cho Sài Thành rồi, không ngờ bọn họ vẫn làm hoành tráng như thế.”
Trần Thiên Hào: “Phân phó cho họ giải trừ lệnh giới nghiêm đi, tất cả trở về hết. Cậu cũng không cần đi theo tôi, tự tôi sắp xếp được.” Điển Lập hành lễ: “Vâng, Thiếu tướng!” Trần Thiên Hào một mình đi ra sân bay, anh bình thường luôn trầm ổn nhưng lúc này tâm trạng lại rất kích động lo lắng.
Năm năm trước, anh chấp hành nhiệm vụ bí mật, bị nội gián bán đứng, không cẩn thận bị trúng xuân dược.
Cuối cùng được một cô gái tốt bụng cứu được, nhưng anh lại bởi vì xuân dược phát tác. Dưới tình trạng không tỉnh táo, cưỡng ép cô quan hệ.
Sau khi anh tỉnh lại, cô đã rời đi. Anh nghĩ trăm phương triệu kế tìm kiếm trong đau khổ suốt năm năm trời, gần đây cuối cùng mới có được tin tức. Cô gái kia tên là Tống Mỹ Hân, đến nay vẫn chưa lấy chồng. Nhưng bởi vì năm đó xảy ra quan hệ với anh, chưa kết hôn mà có con, sinh một đứa con gái tên là Tống Thanh Vân.
Trong lòng Trần Thiên Hào âm thầm nghĩ: Mỹ Hân, Thanh Vân, mấy năm nay hai người chịu khổ rồi. Lần này anh trở về chắc chắn sẽ cho mẹ con em khổ tận cam lai, cho mẹ con hai người một tương lai rực rỡ. Phòng khách Công ty Hà Thiên. Tống Mỹ Hân mặc một bộ váy công sở, cách ăn mặc trưởng thành mà xinh đẹp, đang bàn hợp đồng với khách hàng Hoàng Đình Hiếu. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đang kiềm chế sự tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông biến thái này, xấu hổ giận dữ từ chối nói: “Rất xin lỗi, ông chủ Hiếu, yêu cầu của anh, tôi không làm được, tôi không phải loại người vì thành tích mà bán mình.”
Cô nói xong, quay người bỏ đi. Hoàng Đình Hiếu đưa tay muốn chặn đường của Tống Mỹ Hân , cười tủm tỉm nói: “Cô Hân sao phải tức giận, tôi không phải là chỉ là bảo cô mặc mấy bộ nội y tình nhân mới của công ty thôi sao, để cho tôi thưởng thức một chút, hiệu quả ra sao!” “Ở ngay đây luôn, nếu như cô đồng ý mặc cho tôi nhìn. Sau khi tôi hài lòng lập tức đặt đơn hàng năm trăm triệu.”
“Ngoài ra tôi còn xuất tiền túi thưởng cho cô một trăm triệu, có được không?” Tống Mỹ Hân phẫn nộ nói: “Ông chủ Hiếu, xin anh tôn trọng tôi một chút!” Hoàng Đình Hiếu cười lạnh: “Tôn trọng?”
“Toàn bộ giới thượng lưu ở Sài Thành làm gì có ai không biết chuyện cô Hân đây chưa lập gia đình đã có con, cô còn giả vờ tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết làm gì?” Sắc mặt Tống Mỹ Hân trắng bệch, chuyện không chồng mà có chửa này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô, cũng là chuyện làm cho nhà họ Tống xấu hổ. Cô sợ nhất là người khác nhắc đến chuyện này, không ngờ Hoàng Đình Hiếu vậy mà nhắc đến chỗ đau của cô ngay trước mặt cô. Mặt cô đầy vẻ chịu đựng: “Đời sống riêng tư của tôi, tôi không cần phải giải thích với anh, còn về chuyện hợp tác giữa công ty của chúng ta, cũng dừng lại luôn, xin lỗi không thể tiếp tục được!” Hoàng Đình Hiếu nhìn Tống Mỹ Hân xinh đẹp động lòng người, lại nhìn mấy bộ nội y tình nhân trên bàn hội nghị, cười nói: “Cô Hân, tôi đây thích cô gái nào chưa bao giờ không có được. Nếu như cô không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.” Tiếng nói của Hoàng Đình Hiếu vừa phát ra, hai vệ sĩ phía sau anh ta đã mang nụ cười vô cùng xấu xa một trái một phải bao vây lấy Tống Mỹ Hân.
Tống Mỹ Hân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Mấy người muốn làm gì?” Hoàng Đình Hiếu cười nói: “Tôi thích cô Hân, muốn chơi chút trò chơi tình thú với cô Hân. Cô Hân không thức thời thì cũng đừng trách tôi thô lỗ.”
Tống Mỹ Hân nghe vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, cô bỗng nhiên nhìn về phía cửa ra vào, muốn chạy đi. Thế nhưng lại bị hai tên thuộc hạ của Hoàng Đình Hiếu bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại. Tống Mỹ Hân run giọng kêu lên: “Cứu mạng, có ai không, cứu tôi với…”
Hoàng Đình Hiếu nhe răng cười nói: “Ha ha, tôi cố ý chọn giờ sắp tan làm mới đến. Lúc này công nhân viên công ty cô chắc đều đã sớm tan làm đi về rồi, bây giờ cô có hét khản cổ cũng không ai đến cứu cô đâu.” Tống Mỹ Hân không ngờ Hoàng Đình Hiếu hèn hạ như thế, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, tuyệt vọng và bất lực. Hoàng Đình Hiếu nhìn qua Tống Mỹ Hân đang bị hai tên vệ sĩ của anh ta đè hai tay lại, cười dâm đãng: “Đừng khóc, anh trai đến yêu thương em đây…” Lời chưa nói xong bỗng nhiên một tiếng ầm ầm vang lên.
Cửa phòng khách bị đạp ra, nện thẳng vào mặt bọn người Hoàng Đình Hiếu, làm cho đám người giật mình kêu lên. Một người đàn ông vóc người thẳng tắp, mắt sáng mày kiếm đi đến, chính là Trần Thiên Hào. Tống Mỹ Hân nhìn thấy Trần Thiên Hào, cả cơ thể đột nhiên run lên, là anh!
Vừa rồi thiếu chút nữa bị Hoàng Đình Hiếu xúc phạm, cô cũng cố nén để mình không khóc.
Lúc này Trần Thiên Hào đến, nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa mà chảy dài. Trần Thiên Hào thấy cô rơi nước mắt, bao nhiêu năm nay lòng dạ của anh vô cùng sắt đá, vậy mà không kìm lòng được mà cảm thấy đau đớn. Năm năm trước, cô cứu được anh. Anh say rượu cưỡng ép cô quan hệ với mình.
Năm năm qua, Trần Thiên Hào đều không ngừng tìm kiếm tin tức của cô. Mỗi đêm cô đều xuất hiện trong giấc mơ của anh, năm năm nay, cô bất tri bất giác đã trở thành người phụ nữ Trần Thiên Hào khắc cốt ghi tâm trong lòng. Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hân gặp nhau một lần nữa, ánh mắt nhìn nhau đều rất phức tạp.
Giọng Hoàng Đình Hiếu vô duyên vô cớ cắt ngang suy nghĩ của hai người, anh ta nhìn Trần Thiên Hào mặc quần áo bình thường, hung tợn hỏi: “Tên nhóc, cậu là ai?”
Trần Thiên Hào cũng không thèm liếc nhìn Hoàng Đình Hiếu một cái, trong mắt anh chỉ có Tống Mỹ Hân, trầm giọng nói: “Đi theo tôi!” Nước mắt Tống Mỹ Hân rơi như mưa, không ngừng vừa lùi lại vừa lắc đầu. Người này năm năm trước cưỡng ép cô, làm cho cô chưa lập gia đình đã sinh con, chính cô cũng không biết làm sao mấy năm nay mình có thể chống đỡ nổi sự xem thường giễu cợt từ những người khác. Bây giờ câu nói đầu tiên mà người này nói với cô lại là mệnh lệnh ép cô đi với anh, anh coi cô là gì thế?
Chuyện tốt của Hoàng Đình Hiếu bị Trần Thiên Hào đến quấy rầy, bây giờ còn nghe được Trần Thiên Hào nói muốn đưa Tống Mỹ Hân đi.
Anh ta tức giận nói: “Tên nhóc nhà mày đúng là tìm chết, Vương Cường, Trương Lực, đánh chết tên này cho tôi!” “Vâng, ông chủ!” Hai tên vệ sĩ cao lớn hung tợn đánh về phía Trần Thiên Hào.
Ầm ầm hai tiếng, Trần Thiên Hào giống như có điện trong người đá ra hai cú, làm cho hai tên vệ sĩ bị đá bay ra ngoài, ầm ầm trên mặt đất. Hai tên vệ sĩ đều bị gãy xương sườn, sập lồng ngực, hôn mê tại chỗ. Sau khi Trần Thiên Hào đá bay hai tên vệ sĩ thì lạnh lùng đi về phía Hoàng Đình Hiếu.
Hoàng Đình Hiếu không ngờ Trần Thiên Hào lại mạnh như thế, anh ta ngoài mạnh trong yếu quát: “Mày muốn làm gì?”
“Mày có biết tao là ai không? Tao là ông chủ của công ty Hà Vinh, Hoàng Đình Hiếu !” “Toàn bộ thành phố Sài Thành này không ai dám đắc tội tao, kết cục của người đắc đội với tao đều rất thảm.” Trần Thiên Hào đi đến trước mặt Hoàng Đình Hiếu, lạnh lùng hỏi: “Nói nhảm xong chưa?”
Mắt Hoàng Đình Hiếu trợn tròn, vốn định dùng thân thế để đe dọa Trần Thiên Hào, nhưng không ngờ Trần Thiên Hào lại nói như thế, tại Sài Thành có người không sợ anh ta sao? Trần Thiên Hào giơ chân lên, hung hăng đã vào chân trái của Hoàng Đình Hiếu.
Răng rắc, tiếng xương gãy vang lên.
Xương chân trái của Hoàng Đình Hiếu bị Trần Thiên Hào đá gãy, anh ta lăn lộn trên mặt đất hét lên thảm thiết.
Trần Thiên Hào làm như không nhìn thấy, đi về phía Tống Mỹ Hân đang khiếp sợ, giọng ôn hòa hơn vừa nãy rất nhiều: “Đi theo tôi?”
“Tôi không đi!” Cô cắn môi từ chối, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho anh. Ác ma này đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô.
“Sau đêm năm năm trước, tôi đã đi khắp nơi tìm em, tìm hết năm năm, bây giờ em đừng mong trốn được.” Trần Thiên Hào nói xong, bá đạo chặn cô lại, ôm ngang cô lên, nhanh chân rời đi.