Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: The Lounge

Ông cụ Tống hờ hững nhìn cả nhà Tống Hồng Phúc, lạnh lùng nói: “Khai tiệc rồi, sảnh Mẫu Đơn không có vị trí của mấy người, mấy người tới bàn nhỏ ở hành lang ngồi đi, cái bàn đấy vừa đủ cả nhà mấy người.”

Tất cả họ hàng bạn bè ở hiện trường đều nhìn cả nhà Tống Hồng Phúc với ánh mắt kinh thường.

Tất cả khách khứa đều ngồi trong sảnh Mẫu Đơn, chỉ mỗi nhà Tống Hồng Phúc ngồi ở bàn nhỏ ngoài hành lang.

Cả nhà Tống Hồng Phúc nghe vậy thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, nếu không phải lo lắng bị người ta chụp cái mũ bất kính bất hiếu, thị họ hận không thể lập tức quay đầu bước đi, ngay cả tiệc mừng thọ cũng không tham gia nữa.

Cuối cùng cả nhà Tống Hồng Phúc chịu nhục.

Dưới ánh mắt cợt nhả của khách khứa ở hiện trường, xấu hổ rời khỏi phòng Mẫu Đơn, ngồi xuống cái bàn nhỏ ở hành lang.

Tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu!

Nhân viên phục vụ của khách sạn bận bù đầu bù cổ, từng món ăn đẹp đẽ được bưng lên không ngừng.

Nhưng ở bàn nhỏ của cả nhà Tống Hồng Phúc, mãi vẫn không lên đồ ăn.

Đợi hồi lâu, rất nhiều khách khứa đã ăn no uống say.

Lúc này, Tống Hoài Nam mới qua đây kêu người phục vụ bưng đồ ăn còn thừa của một bàn khách tới cho cả nhà Tống Hồng Phúc.

Sắc mặt cả nhà Tống Hồng Phúc thay đổi, đây là cho ăn mày hay là cho chó ăn đây?

Tống Hồng Phúc vốn thật thà hiếm khi nóng nảy đứng lên buồn bực nói: “Chúng ta đi, không ăn.”

Ông cụ Tống đang kính rượu khách khứa ở những bàn tôn quý nhất, bỗng nhiên con cả Tống Hoài Nam đi tới, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói: “Ba, cả nhà em trai vẻ mặt bất mãn, không ăn cơm đã tức giận rời đi rồi.”

Ông cụ Tống hừ lạnh: “Hừ, không ăn thì thôi, tặng chút thuốc bẩn thỉu, có lấy rượu ngon thức ăn ngon cho chó ăn, cũng không cho họ ăn.”

Cả nhà Tống Hồng Phúc đi ra khỏi khách sạn Caravelle, rốt cuộc Mã Phương Ngọc nhịn không được trực tiếp dồn tất cả oán khí lên người Trần Thiên Hào .

Bà tức giận mắng: “Đều tại mày, kêu mày chuẩn bị quà biếu đàng hoàng, mày lại lấy một viên thuốc vỡ làm quà biếu. Giờ thì hay rồi, cả nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, còn bị xem như một đám ăn mày mà đuổi đi, mày thầy hài lòng chưa?”

Tống Mỹ Hân giữ chặt mẹ mình: “Mẹ, Trần Thiên Hào cũng không phải cố ý….”

Tống Hồng Phúc buồn bực nói: “Đừng ồn ào nữa, lần này làm trò trước mặt nhiều họ hàng bạn bè như vậy, mặt mũi nhà chúng ta đều mất hết rồi. Hơn nữa ba chắc chắn càng ghét nhà chúng ta, về sau chúng ta sống càng khó hơn.”

Trần Thiên Hào thản nhiên nói: “Mọi người yên tâm đi, rất nhanh người nhà họ Tống sẽ tự mình tới cửa xin chúng ta cho họ viên An Cung này.”

Tống Mỹ Hân cười khổ nói: “Trần Thiên Hào, đã tới nước này rồi, anh đừng mặt dày nói khoác nữa.”

“Vừa rồi họ ném viên thuốc này trước mặt mọi người, thì sao có thể tới cầu xin anh cho họ viên thuốc này chứ?”

“Hơn nữa, ông nội tôi có tiền có thế, cho dù thân thể không thoải mái cũng có thể đến bệnh viện tốt nhất chữa trị, không đến mức cầu xin thuốc của anh đâu.”

Trần Thiên Hào nói chắc như đinh đóng cột: “Yên tâm đi, anh nói họ sẽ bỏ vẻ mặt tự cao tự đại đó, ăn nói khép nép đến xin thuốc, bọn họ chắc chắn sẽ đến.”

Nhìn bộ dáng tự tin này của Trần Thiên Hào, cũng giống như lần trước khi anh nói ông chủ Hiếu sẽ đích thân tới nhà xin lỗi vậy.

Cả nhà Tống Hồng Phúc đều không hiểu sự tự tin này của Trần Thiên Hào là từ đâu ra?

Lúc này con gái trong lòng Trần Thiên Hào rụt rè nói một câu: “Ba ơi, Thanh Vân đói bụng, Thanh Vân muốn ăn cơm. Vừa rồi con thấy trên bàn người khác đều có rất nhiều thức ăn ngon, con rất muốn ăn.”

Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Tống, thức ăn đương nhiên phải phong phú, hơn nữa đều là của ngon vật lạ.

Gì mà cá đỏ dạ tự nhiên, bào ngư nửa đầu, tôm hùm Úc, gà nhảy tường, vân vân. Giá cả của một món là tiền lương người thường phải làm một tháng thậm chí một năm mới có được.

Tống Mỹ Hân nói với con gái: “Thanh Vân, những thứ này rất đắt, chúng ta không mua nổi, về nhà mẹ làm cho con thịt rang nhé.”

Trần Thiên Hào lên tiếng: “Không, chúng ta có thể mua được, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon.”

Tống Mỹ Hân nghe vậy nhịn không được nói: “Trần Thiên Hào, nhà chúng ta không có tiền….”

Trần Thiên Hào mỉm cười nói: “Nhà chúng ta có, anh có, tiền ăn một bữa cơm, anh vẫn có.”

Trên thực tế, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số thôi, anh cũng không quan tâm mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết khoảng mấy trăm triệu thì vẫn có đó.

Tại nhà hàng cao cấp nhất Sài Thành, The Lounge.

Nhà hàng nằm trong tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất ở thành phố Sài Thành.

Đây là nơi tốt nhất để ngắm nhìn phong cảnh thành phố, hưởng thụ tài nghệ nấu ăn cao cấp nhất, ăn những món ngon nhất.

Người có thể tới The Lounge ăn cơm, không chỉ cần phú mà còn cần quý.

Nhà giàu mới nổi chỉ có tiền không có thế không có tư cách vào The Lounge ăn cơm.

Cả nhà Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hân đi vào tòa nhà Sài Thành, đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.

Cả nhà Tống Hồng Phúc thấy Trần Thiên Hào lại dẫn họ tới nơi này ăn cơm, họ vừa đi tới cửa nhà ăn đã co quắp bất an.

Tống Hồng Phúc căng thẳng nói: “Mỹ Hân à, nơi này sang trọng như vậy, chắc chắn rất đắt nhỉ?”

Tống Mỹ Hân gian nan nói: “Đắt, đây chắc là một trong những nhà hàng đắt nhất ở Sài Thành, Một món trong này cũng đã chục triệu rồi, nhưng cho dù có tiền cũng không có cách nào vào đây ăn đâu.”

Mã Phương Ngọc nghe vậy lập tức bị dọa sợ run bần bật, lập tức nói: “Trời ạ, đây chẳng phải là cướp bóc sao, bán chúng ta đi rồi cũng cũng không đủ ăn bữa cơm, chúng ta nhanh đi thôi.”

Trần Thiên Hào cười nói: “Cô chú, không khoa trương như Mỹ Hân nói đâu, hơn nữa chỉ có chút đồ ăn thôi, chúng ta mua nổi mà, yên tâm đi.”

Trần Thiên Hào dẫn cả nhà Tống Hồng Phúc vào nhà hàng.

Nhưng bị mấy bảo vệ mặc vest đi giày da ở cửa ngăn lại, một bảo vệ đứng đầu lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hào nói: “Thật xin lỗi, quần áo không chỉnh tề, thứ lỗi không tiếp đãi.”

Tuy cả nhà Trần Thiên Hào không mặc những nhãn hiệu cao cấp như Armani, Versace, Gucci…. nhưng quần áo chắc chắn gọn gàng và tươm tất.

Trần Thiên Hào chỉ vào một khách hàng bên cạnh mặc áo ba lỗ, quần cộc, chân đi dép lê, tự do ra vào, nói với nhân viên bảo an: “Chúng tôi quần áo không chỉnh tề, vậy sao anh ta có thể đi vào?”

Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh: “Người khác tuy rằng mặc áo ba lỗ đi dép lê, nhưng là chủ cho thuê của hơn mười tòa nhà, giá trị con người phải vài triệu, mấy người có tư cách gì so với người ta?”

“Hơn nữa, một bàn đồ ăn ở chỗ này của chúng ta tùy tiện cũng đã mười tỉ, nghèo như các người có thể trả nổi sao?”

Tiền gởi ngân hàng của Tống Mỹ Hân mấy năm mới hơn trăm triệu, cô nhỏ giọng nói với Trần Thiên Hào: “Trần Thiên Hào, đừng so đo với họ, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”

Trần Thiên Hào nói: “Không được, hôm nay là lần đầu tiên anh mời ba mẹ em ăn cơm, không thể bị người ta đuổi ra như vậy được.”

“Cậu gọi ông chủ các cậu ra gặp tôi.”

Đội trưởng bảo vệ và mấy cấp dưới nghe vậy, nhịn không được cười ha ha.

Đội trưởng đội bảo vệ ngoài cười nhưng trong không cười nói với Trần Thiên Hào: “Nhà hàng của chúng tôi có mười mấy ông chủ, không biết anh muốn gặp ai?”

Trần Thiên Hào hờ hững nói: “Ai có thể làm chủ thì kêu ra gặp tôi. Trong vòng mười phút, nếu ông chủ các cậu không xuất hiện trước mặt tôi, nhà hàng này sẽ đóng cửa.”

Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói: “Con cóc kêu mà khẩu khí lớn như vậy. Biết ông chủ lớn của chúng ta là ai không?”

“Đổng Nhật Long, ngài Long!”

“Nếu không muốn chết thì nhanh cút đi!”

Trần Thiên Hào lấy di động ra, trực tiếp gọi vào số của Đổng Nhật Long: “Nhật Long à, tôi đang ở trước cửa nhà hàng của cậu này.”

Nhật Long?

Đội trưởng đội bảo vệ và mấy tên cấp dưới nhịn không được cười giễu, đều cười nhạo thằng nhãi này còn giả bộ gọi điện thoại cho ngài Long?

Nhưng tiếng cười bọn họ chưa dứt, một người đàn ông dáng người cao lớn chân trần vẻ mặt đầy lo lắng nhanh chân chạy từ phòng quản lý ra, mà người này chính là Đổng Nhật Long.

Phía sau Đổng Nhật Long còn có thư ký của anh ấy, nữ thư ký cầm đôi giày da của anh ấy trong tay, sốt ruột kêu to: “Anh Long, anh Long, anh còn chưa mang giày…”

Thì ra, Đổng Nhật Long đang vui vẻ ở trong văn phòng, kêu nữ thư ký mát xa chân cho anh ta.

Đổng Nhật Long nhìn thấy Trần Thiên Hào, vẻ mặt liền kích động, cười nịnh nọt tiếp đón: “Cậu chủ, anh tới rồi!”

Đội trưởng đội bảo về và mấy tên cấp dưới nhìn Đổng Nhật Long đi chân trần chạy ra nghênh đón Trần Thiên Hào, còn gọi anh là cậu chủ.

Mấy người bọn họ khiếp sợ, tròng mắt cũng sắp lòi ra ngoài.

Trần Thiên Hào thản nhiên nói: “Tôi đến rồi, nhưng bảo vệ nơi này nói tôi là đồ nghèo nàn, không có tư cách vào.”

Đổng Nhật Long nghe vậy lập tức có vẻ mặt dữ tợn, đằng đằng sát khí mà nhìn mấy bảo vệ bên cạnh: “Mấy người các cậu đã bị sa thải, lập tức cút đi cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK