Chương 2: Ba và con gái nhận nhau
Trần Thiên Hào mạnh mẽ bế Tống Mỹ Hân rời khỏi Công ty Hà Thiên.
Tống Mỹ Hân không hề chống trả, dường như là chấp nhận số phận.
Chỉ có nước mắt trong khóe mi của cô không ngừng rơi xuống, Trần Thiên Hào nhìn thấy, trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót.
Có phải là, ban đầu khi anh bị người ta bỏ thuốc, trong tình trạng tinh thần không được tỉnh táo, cưỡng ép cô ấy phát sinh quan hệ với mình, lúc đó cô ấy có phải cũng như bây giờ bất lực tuyệt vọng mà khóc không?
Trần Thiên Hào từ tòa nhà lớn của Công ty Hà Thiên bước ra, anh vẫn không nhẫn tâm thả Tống Mỹ Hân xuống.
Anh là người lúc bình thường không biết cái gì gọi là dịu dàng, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với phụ nữ dịu dàng như thế: “Cho tôi một cơ hội để bù đắp cho mẹ con em có được không?”
Tống Mỹ Hân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã hồi phục một chút ý thức, nhưng cô vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Trần Thiên Hào lại nói: “Dù cho vì hạnh phúc của con gái cũng được.”
Nhắc đến con gái, Tống Mỹ Hân ngay lập tức trở nên kiên cường.
Đàn bà dù yếu đuối đến đâu, nhưng trong vai trò là một người mẹ họ sẽ trở cực kỳ mạnh mẽ.
Cô nhìn Trần Thiên Hào, thấy ánh mắt Trần Thiên Hào kiên quyết chân thành.
Rất lâu sau, cô cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Được, tôi cho anh một cơ hội. Không phải vì tôi đã tha lỗi cho anh, mà bởi vì con gái tôi cần có tình thương của một người ba.”
“Anh và con gái có thể nhận nhau, cũng có thể dọn vào nhà tôi ở, cho con gái cảm nhận được tình yêu thương của một người ba.”
“Nhưng mà, chuyện tôi muốn nói rõ là, tôi đồng ý cho anh và con gái nhận nhau, không đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận anh là chồng của tôi, anh hiểu rõ không?”
Trần Thiên Hạo hiểu ý của Tống Mỹ Hân, cô là vì hạnh phúc của con gái mới thỏa hiệp, đồng ý cho anh và con gái nhận nhau.
Nhưng cô và anh sẽ không phát sinh quan hệ, ở với nhau chỉ trên danh nghĩa vợ chồng chứ không phải là vợ chồng thật sự.
Trần Thiên Hào biết mấy năm nay, Tống Mỹ Hân chịu không ít tủi nhục, khúc mắc trong lòng nhất thời không thể nào gỡ bỏ được.
Anh chân thành nói với cô: “Tôi đồng ý với em.”
Lúc này!
Trường mẫu giáo Golden Apple, lớp mầm non.
Một cô bé mặc một chiếc đầm liền màu trắng, cô bé dễ thương như được chạm khắc từ ngọc bích, đang rụt rè ngồi trên ghế cạnh cửa sổ lớp học.
Đôi mắt của cô bé đang nhìn chăm chăm những bạn nhỏ xung quanh, ai ai cũng được ba vui vẻ đến đón về.
Ánh mắt cô bé tràn đầy sự ngưỡng mộ, lẩm bẩm tự nói một mình: “Nếu như, ba của Thanh Vân trở về ngay bây giờ thì tốt quá.”
Ngồi cùng bàn là một cậu bé mập ú đầu tròn mặt cũng tròn, bé mập nhỏ nghe thấy lời cô bé nói, lập tức chế giễu nói: “Tống Thanh Vân bạn bớt nằm mơ đi, cả lớp đều biết bạn là đứa bé không có ba, mẹ của mình nói bạn là con hoang!”
Tống Thanh Vân nghe thế liền nóng nảy: “Không phải, mình có ba đó, mẹ của mình nói ba của mình chỉ là đã đi làm ăn rất xa rất xa, tạm thời chưa trở về được thôi.”
Lúc này, những bạn nhỏ xung quanh đều tụ tập lại.
Bé mập nhỏ ra vẻ người lớn nói: “Bạn là con hoang, không có ba.”
Nước mắt kìm nén trong đôi mắt của Tống Thanh Vân, bĩu môi mạnh mẽ đáp lại: “Không, mình không phải, mình có ba…”
Bé mập nhỏ thấy Tống Thanh Vân bị mình nói đến khóc rồi, bé càng đắc ý, hét lớn lên nói: “Đúng rồi, bạn chính là đứa con hoang. Nếu như bạn không phải con hoang, nếu như bạn có ba, tại sao ba của bạn chưa từng đến trường mẫu giáo đón bạn, ba của bạn đâu, ở đâu nào?”
“Ba của Thanh Vân ở đây!”
Trước cửa lớp học vọng lại một giọng nói bá đạo, thu hút hết mọi ánh nhìn của lớp học.
Chỉ thấy một đôi vợ chồng từ ngoài bước vào, nam thì nhìn rất anh tuấn, nữ thì đẹp động lòng người, đó chính là Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hân.
“Mẹ ơi!”
Tống Thanh Vân chạy lại, nắm lấy tay của Tống Mỹ Hân, nhưng đôi mắt ngây thơ lại nhìn Trần Thiên Hào, giọng điệu của cô bé chứa đầy sự kỳ vọng, nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ ơi, chú ấy là ba của Thanh Vân ạ?”
Trần Thiên Hào không đợi Tống Mỹ Hân mở miệng, đã khom người xuống bế Thanh Vân lên, giọng nói không kìm nén nổi xúc động: “Đúng, cục cưng, ba chính là ba của con.”
Tống Thanh Vân nữa tin nữa không tin, cho đến khi Tống Mỹ Hân đứng kế bên gật đầu xác nhận.
Cô bé mới kích động, gương mặt nhỏ xinh vì quá kích động mà đỏ ửng lên, ôm lấy cổ của Trần Thiên Hào, nhiệt tình gọi: “Ba ba! Ba ba! Ba ba!…”
Trần Thiên Hạo ôm lấy con gái, trong lòng tràn đầy sự yêu thương, dịu dàng đáp lại cô bé một tiếng.
Tống Mỹ Hân đứng bên cạnh nghe con gái gọi ba ba gọi một cách trìu mến, trong lòng nhịn không được rung động.
Con gái lớn như thế rồi, đây là lần đầu tiên có được một người ba.
Tống Thanh Vân được ba ẩm, cô bé ôm chặt lấy cổ của Trần Thiên Hào, gọi một hơi rất nhiều tiếng ba ba mới chịu dừng lại.
Trái tim thiên thần nhỏ lần đầu tiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng hãnh diện.
Cô bé quay đầu nói với Bé mập nhỏ, tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa, mình có ba, mình không phải là con hoang.”
Bé mập nhỏ nhìn gương mặt nhỏ của Thanh Vân tràn đầy hạnh phúc, được Trần Thiên Hạo ẩm trong vong tay, lớn tiếng nói: “Chú ấy mới không phải là ba của bạn, mẹ của mình nói rồi, mẹ của bạn vụng trộm với đàn ông, cùng một người đàn ông xa lạ sinh ra bạn.”
Tống Mỹ Hân biết bé mập nhỏ này là một bé đầu gấu, thường xuyên bắt nạt con gái mình.
Nhưng cô không hề hay biết, bé mập nhỏ này lại quá đáng đến thế.
Cô không thể nhịn được nữa, mở miệng phê bình dạy dỗ bé mập nhỏ một câu: “Cậu bạn nhỏ, cần phải biết đoàn kết thương yêu bạn học, không được nói những lời không tốt đẹp, càng không được bắt nạt bạn học như vậy.”
Giọng điệu của Tống Mỹ Hân không lớn, cũng không quá nghiêm khắc.
Nhưng bé mập nhỏ oa lên một tiếng, khóc lớn ngay tại chỗ.
“Cục cưng của mẹ, ai bắt nạt con trai của mẹ vậy?”
Giọng nói khó nghe như gông gãy vang lên, một người phụ nữ trung niên với thân hình đầy đặn, trang điểm sang trọng, gương mặt giận dữ từ bên ngoài cửa bước vào lớp học.
Người phụ nữ giàu có này, chính là mẹ của bé mập nhỏ, Bà Trương.
Bé mập nhỏ thấy mẹ mình đến, liền đưa tay chỉ về hướng Tống Mỹ Hân, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, cô này bắt nạt con, cô này còn đánh con.”
“Tiện nhân, cô dám đánh con trai tôi, hôm nay bà không đánh chết mày không được.”
Bà Trương đưa tay phải lên nhào tới, tàn nhẫn hướng về mặt của Tống Mỹ Hân mà quơ quào.
Tống Mỹ Hân còn đang định giải thích với đối phương, nhưng không ngờ đối phương lại dã man như thế, trực tiếp muốn đánh người.
Trong lúc không có sự phòng bị, cô vốn là không thể nào né được.
Mắt thấy bàn tay của đối phương, đã sắp tát lên mặt cô.
Nhưng đúng ngay lúc này, Trần Thiên Hạo lại ra tay.
Trần Thiên Hạo tay trái ôm con gái, tay phải nhanh như chớp đưa ra, nắm lấy cổ tay của bà Trương. Bạt tai của bà Trương cách gương mặt của Tống Mỹ Hân chỉ vài xăng ti mét, nhưng lại bị cản lại, không thể tiến về phía trước thêm xăng ti mét nào nữa.
Cô vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần, thì Trần Thiên Hạo đã phản đòn cho bà ta một cái tát tai thật kêu.
Một bạt tai này làm cho bà ta xây xẩm mặt mày, đầu tóc vừa được tận tình duỗi thẳng ở tiệm tóc, cũng trở nên rối như ổ gà.
Bà ta ôm lấy một bên má bị tát sưng của mình, không dám tin mà nhìn thẳng vào Trần Thiên Hào: “Mày dám tát tao?”
Trần Thiên Hào thản nhiên đáp: “Con không nên người là lỗi ba mẹ, bà con bẻ cong thị phi, sỉ nhục sự trong sạch của người khác, tội cộng thêm tội, một cái tát này là dạy bà làm người.”
Lúc này, cô giáo của trường mẫu giáo từ trong nhà vệ sinh quay lại.
Cô giáo không ngờ được mình mới chỉ rời đi có một lát, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vội vàng chạy đến xin lỗi: “Bà Trương, bà không sao chứ?”
Bà Trương hồi phục lại tinh thần, giống như con cọp bị dẫm phải đuôi. Phẫn nộ đẩy cô giáo ra, chỉ Trần Thiên Hào rồi gào lên: “Mày dám đánh tao, mấy người đợi đó!”
Bà ta nói xong liền gọi ngay một cuộc điện thoại, vỏn vẹn mấy giây.
Bùm!
Một tiếng động cơ xe hơi, và cả tiếng bánh xe ma sát mặt đường, từ bên ngoài vọng lại.
Hai chiếc Mercedes Benzes màu đen phóng thẳng vào, đi qua cổng trường mẫu giáo mà không hề giảm tốc độ, cho đến khi đến trước cầu thang trường mẫu giáo, mới mạnh mẽ thắng xe dừng lại.
Trên hai chiếc ô tô Mercedes Benz, bước xuống năm người đàn ông ăn mặc chỉnh tề sang trọng.
Người đứng đầu, thân hình vạm vỡ, gương mặt toàn thịt, khí thế hùng hổ dẫn theo bốn tên thuộc hạ đi vào lớp học: “Là ai bắt nạt vợ và con trai của tôi?”