Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: An Cung Hoàn

Đổng Nhật Long trực tiếp sa thải tất cả bảo vệ có mặt, kêu họ cút ngay lập tức.

Sau đó anh ấy cười nịnh nọt nói với Trần Thiên Hào: “Cậu chủ, mời vào.”

Trần Thiên Hào nhìn Đổng Nhật Long đi chân trần mà anh ta vẫn chưa phát hiện, thản nhiên nói: “Đi giày vào trước đi.”

Đổng Nhật Long nghe vậy kinh ngạc, cúi đầu mới phát hiện, thì ra vừa rồi đi quá vội, đến cả giày cũng quên mang.

Thư ký cầm đôi giày da của anh ta vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt anh ta, giúp anh ta mang giày vào.

Đổng Nhật Long đi giày vào có chút ngượng ngùng nói với Trần Thiên Hào: “Cậu chủ, mời vào.”

Trần Thiên Hào cùng cả nhà Tống Mỹ Hân bước vào nhà hàng “The Lounge”.

Nơi này trang trí xa xỉ sang trọng, đi vào đây giống như đi vào cung điện vậy.

Đổng Nhật Long cười nói: “Cậu chủ, mời đi bên này, đến phòng riêng của chúng em.”

Lúc này Mã Phương Ngọc nhịn không được nhỏ giọng nói: “Nếu không thì đừng vào phòng riêng, chúng ta ăn ở ngoài sảnh là được rồi.”

Thì ra Mã Phương Ngọc biết ở bất cứ đâu thì việc tiêu tiền trong phòng riêng chắc chắn sẽ cao hơn với khi ngồi ngoài sảnh.

Bà ấy thấy nơi này xanh vàng rực rỡ, còn sang trọng hơn so với cung điện phương Tây trên ti vi.

Ăn ở sảnh chính thì nhà họ cũng không trả nổi đâu, lỡ như vào phòng riêng mà không trả nổi hóa đơn thì làm sao bây giờ?

Trần Thiên Hào nói với Đổng Nhật Long: “Mẹ tôi không thích phòng riêng.”

Đổng Nhật Long lập tức cười nói: “Thì ra dì thích bầu không khí náo nhiệt sao, vậy chúng ta tới sảnh chính. Bàn bên cạnh cửa sổ kia, mọi người có thể vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.”

Trần Thiên Hào nhàn nhạt đáp: “Được.”

Đoàn người Trần Thiên Hào ngồi xuống bàn gần cửa sổ trong nhà hàng, Đổng Nhật Long kêu quản lý nhà hàng lấy menu đến, anh ta tự mình phụ trách gọi món.

Tống Mỹ Hân bọn họ vừa mở menu ra, cả nhà đều hít một hơi khí lạnh.

Cá đỏ dạ tự nhiên tám triệu nửa kí, bào ngư Nhật Bản ba chục triệu nửa kí, hải sâm thượng hàng chín triệu nửa kí….

Rốt cuộc Tống Hồng Phúc không ngồi được nữa, sợ tới mức liên tục nói: “Quá đắt, quá đắt, nhà chúng ta không trả nổi, có bán chúng ta đi cũng không đủ thanh toán, đi nhanh đi nhanh.”

Đổng Nhật Long nghe vậy vội vàng nói: “Chú à chú nói vậy không đúng rồi, cậu chủ vất vả lắm mới dẫn mọi người tới đây ăn bữa cơm, như vậy là đã cho Nhật Long cháu mặt mũi, cháu còn dám lấy tiền sao?”

“Chú, dì à, về sau mọi người tới chỗ cháu ăn cơm, sẽ luôn miễn phí.”

“Mọi người xem nơi này là căn tin của nhà mình là được rồi, tuyệt đối đừng khách khí với Nhật Long cháu.”

Gì?

Luôn miễn phí?

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc hai mặt nhìn nhau, không thể tin đây là thật.

Tống Mỹ Hân gian nan nói: “Ba, thật ra trước kia quan hệ giữa anh Đổng và Trần Thiên Hào rất tốt….”

Trần Thiên Hào thản nhiên nói: “Đúng vậy, trước kia Nhật Long là cấp dưới của con, người nhà mình cả không cần khách khí với cậu ấy đâu.”

Một câu người nhà mình khiến Đổng Nhật Long cực kì chấn động, giọng nói cũng run rẩy, lớn tiếng nói: “Đúng đúng đúng, người nhà mình với nhau cả…. Trước kia lúc cháu gặp khó khăn, là cậu chủ thu nhận và giúp đỡ cháu, không có cậu chủ sẽ không có Nhật Long ngày hôm nay, cho nên mọi người tuyệt đối đừng khách khí với cháu, nếu không chính là xem cháu như người ngoài vậy.”

Đổng Nhật Long nói xong, thấy cả nhà Tống Hồng Phúc vẫn không dám gọi món, anh ta liền trực tiếp quyết định gọi giúp, dặn dò mấy quản lý bên cạnh, gì mà tôm hùm rang muối, gì mà bò bít tết, trứng cá muôi, tất cả đều gọi một phần.

Ngay cả công chúa nhỏ Tống Thanh Vân, Đổng Nhật Long cũng cân nhắc tới, giúp cô bé gọi vài món ngọt và kem ly.

Cuối cùng, Đổng Nhật Long còn tự mình mở một rượu vang đỏ Kande giá trăm triệu.

Trần Thiên Hào nâng ly rượu lên, cụng ly với Đổng Nhật Long, sau đó căn dặn: “Nhật Long à, tôi tới ăn cơm với người nhà, không thích bị quấy rầy, hiểu chưa?”

Đổng Nhật Long cụng ly với Trần Thiên Hào, hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, như đã uống mấy lít rượu nặng.

Anh ta kích động nói: “Vâng, cậu chủ, anh ăn cơm trước đi, em sẽ không quấy rầy.”

Sau khi anh ấy rời đi, gọi cấp dưới đắc lực Thạch Thanh tới, dặn dò không được để bất cứ ai quấy rầy cả nhà cậu chủ dùng cơm.

Từng món ăn thơm ngon được bưng lên liên tục, những món này đã vượt qua tổng số tiền thu vào trong ba năm của cả nhà Tống Hồng Phúc .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Vân hưng phấn nói: “Oa, nhiều đồ ăn ngon quá, còn có kem ly, còn phong phú hơn so với đồ ăn trong tiệc mừng thọ của ông cố ngoại, ba ơi ba thật là tuyệt vời.”

Ánh mắt Tống Hồng Phúc phức tạp nhìn Trần Thiên Hào, dò hỏi: “Trần Thiên Hào, quan hệ của cậu và Đổng Nhật Long thật sự tốt như vậy?”

Trần Thiên Hào gật đầu: “Đúng vậy.”

Mã Phương Ngọc cũng nhịn không được hỏi: “Bữa ăn này thật sự không cần trả tiền?”

Trần Thiên Hào cười nói: “Mẹ, chẳng những bữa này không cần trả tiền, cho dù sau này mọi người tới đây ăn cơm, cũng không cần trả tiền.”

Tống Mỹ Hân cười khổ nói với Trần Thiên Hào: “Xem ra Đổng Nhật Long này thật sự rất coi trọng tình nghĩa, một chút ân huệ của anh năm xưa mà nhớ kĩ cả đời.”

“Nhưng về sau chúng ta vẫn nên ăn cơm ở nhà thôi, những chuyện khác cũng cố gắng đừng nhờ sự giúp đỡ của anh Long.”

“Chúng ta phải sống bằng sức của mình, đừng thêm phiền phức cho người ta.”

Trần Thiên Hào mỉm cười nói: “Được.”

Cuối cùng cả nhà chính thức bắt đầu ăn cơm, mọi người bị đuổi từ tiệc mừng thọ nhà họ Tống ra đây, hiện tại ăn cơm còn phong phú cao cấp hơn so với tiệc mừng thọ của nhà họ Tống.

Uất ức trong lòng cuối cùng cũng được an ủi một chút.

Bên này Trần Thiên Hào vừa mới bắt đầu ăn cơm, bên tiệc mừng thọ nhà họ Tống đã xảy ra chuyện.

Thì ra cả nhà Trần Thiên Hào vừa rời đi, mấy lãnh đạo các triệu hô trong bữa tiệc liền tới.

Nếu như là bình thường, thì đây đều là những nhân vật lớn nhà họ Tống không dám trèo cao!

Đột nhiên nhiều nhân vật lớn đến chúc thọ như vậy, ông cụ Tống vô cùng hưng phấn, cảm thấy trên mặt mình như tỏa ra ánh sáng vậy.

Ông ta đích thân kính rượu với những nhân vật lớn này, cuối cùng uống hết một lít rượu đế.

Những nhân vật lớn đó uống rượu xong liền rời đi.

Nhưng những nhân vật lớn này vừa rời đi ông cụ Tống liền xảy ra chuyện.

Thì ra ông cụ Tống có mỡ máu cao, huyết áp cao và đường huyết cao, bác sĩ đã dặn tuyệt đối không thể uống rượu.

Hôm nay ông ta vì lấy lòng những người lãnh đạo đến chúc thọ nên, một hơi uống cả lít rượu đế.

Bị đột quỵ tại chỗ!

Sau khi ông cụ Tống bị đột quỵ, khiến cho tất cả họ hàng bạn bè ở đây sợ hãi.

Tống Hoài Nam đúng lúc nghe nói giáo sư về bệnh tim và xuất huyết não giỏi nhất của bệnh viện nhân dân, Lương Thiên Vân đang dùng cơm ở cách vách.

Vì thế ông ta không kịp chờ xe cứu thương đến, liền vội vàng chạy qua mời Lương Thiên Vân tới giúp đỡ cứu người.

Giáo sư Vân là một bác sĩ nhân từ, lập tức tới đây, kiểm tra một lần cho ông cụ Tống, sau đó thở dài nói: “Mỡ máu cao, cao huyết áp, đường huyết cao mà còn uống rượu, khiến ông ấy bị đột quỵ, tình huống nghiêm trọng, chờ tới bệnh viện xem tình hình thế nào, nhưng tôi khuyên nhà các anh nên chuẩn bị tâm lý.”

Đám người Tống Hoài Nam nghe vậy liền rõ ràng đây là nói ông cụ có thể không chống đỡ được!

Sắc mặt Tống Hoài Nam thay đổi, vội vàng nói: “Giáo sư Vân, tình huống nghiêm trọng như vậy sao, thật sự không có cách nào sao, không có thuốc đặc trị sao?”

Giáo sư Lương thở dài nói: “Tai biến mạch máu não vốn là chứng bệnh khó giải quyết nhất, hiện tại vẫn là căn bệnh khó giải quyết trong y học. Chỉ có thể phòng là chính, một khi phát bệnh cũng chỉ có thể điều trị giữ mạng, còn có thể vượt qua hay không thì phải xem vận may.”

Giáo sư Vân nói tới đây dường như nhớ tới cái gì, liền bổ sung một câu: “Nói đến thuốc đặc trị, thật sự là có một loại.”

Trong lòng đám người Tống Hoài Nam chấn động: “Là thuốc gì, cho dù có đắt nhà họ Tống chúng tôi cũng bằng lòng bỏ tiền ra mua.”

Giáo sư Lương nói: “Thuốc này tên An Cung Hoàn, được sản xuất vào mấy chục năm trước. Khi đó pháp luật không cấm sử dụng thuốc có những thành phần quý hiếm như xương hổ, Ngưu Hoàng (thuốc đông y) mọc tự nhiên, sừng tê giác. An Cung Hoàn sử dụng chín loại dược liệu quý hiếm mà tạo thành, có hiệu quả đặc biệt với tai biến.”

“Nhưng sau này khi pháp luật cấm sử dụng những loại dược liệu này thì nó cũng ngừng sản xuất.”

“Hiện tại thuốc này rất hiếm, mấy năm trước ở hội bán đấu giá từng xuất hiện một viên, bán với giá chục triệu.”

“Loại thuốc này chỉ có thể gặp không thể cầu, tôi nói với mấy người cũng uổng công thôi.”

Tống Hoài Nam nghe giáo sư Vân nói xong, ông ta cảm thấy tên An Cung Hoàn này nghe khá quen tai.

Lúc này ông ta đột nhiên nhớ ra rồi, lớn tiếng hỏi những người xung quanh: “Vừa rồi quà biếu mà nhà Tống Hồng Phúc tặng, có phải tên An Cung Hoàn không?”

Tống Bảo Lân nghe vậy, lập tức chạy tới nhặt một cái hộp tả tơi trên mặt đất cách đó không xa.

Cái hộp này đúng là quà mà cả nhà Tống Hồng Phúc tặng.

Viên thuốc bên trong cũng tên An Cung, lúc ấy bị Tống Bảo Lân trực tiếp ném xuống đất.

Tống Bảo Lân cầm hộp tới, giáo sư Lương nhìn thấy viên thuốc bên trong, nháy mắt lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Đây, đây là hộp thuốc của An Cung Hoàn, mọi người có thuốc này sao? Nhanh đưa thuốc cho ông cụ uống, bệnh tình chắc chắn sẽ chuyển biến tốt đẹp. Nếu để qua hai mươi tư tiếng mới uống thì thuốc này sẽ không có bao nhiêu tác dụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK