Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Có mắt không biết là đồ quý giá

Sau khi Hoàng Đình Hiếu rời khỏi, một nhà Tống Mỹ Hân còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần từ trong nỗi sợ hãi.

Mọi người lần nữa ngồi xuống bàn ăn cơm ăn điểm tâm, Tống Hồng Phúc không nhịn được dò hỏi Trần Thiên Hào: “Tối hôm qua cậu nói ông chủ Hiếu sáng nay sẽ đích thân đến nhà xin lỗi, không ngờ một lời thật sự thành sấm, chuyện này có lẽ sẽ không liên quan tới cậu chứ?”

Mã Phương Ngọc thì lại hừ lạnh nói: “Cậu ta chẳng qua là mèo mù đụng phải chuột chết mà thôi, tối hôm qua cậu ta cũng chưa từng ra ngoài, làm sao có thể liên quan tới cậu ta?”

“Hơn nữa, một tên đàn ông vô tích sự như cậu ta có thể làm được gì khiến ông chủ Hiếu người ta tới cửa xin lỗi?”

“Dựa theo lời tôi nói thì khẳng định là ông chủ Hiếu làm chuyện đuối lý, buổi tối mơ thấy ác mộng, bị Bồ Tát hiển linh cảnh cáo ông ta đừng làm chuyện xằng bậy.”

“Vì thế mới sáng sớm ông ta sợ hãi đến nhà xin lỗi, cái này gọi là người đang làm thì trời đang nhìn.”

Mã Phương Ngọc là một người tin tưởng Phật giáo, bà ấy ở nhà thờ cúng Quan Âm, mỗi ngày sớm chiều đều phải dâng hương cho Bồ Tát.

Bởi vậy bà ấy quy tội hành vi khác thường của Hoàng Đình Hiếu thành bị Bồ Tát hiển linh cảnh cáo.

Tuy rằng Tống Hồng Phúc cảm thấy lời giải thích của vợ có hơi mê tín dị đoan, ông ấy cảm thấy không có khả năng lắm.

Nhưng ông ấy cũng cảm thấy một kẻ vô tích sự như Trần Thiên Hào không có công việc thì không thể có bản lĩnh khiến Hoàng Đình Hiếu tự mình đến nhận lỗi.

Ông ấy đoán hẳn là lương tâm của Hoàng Đình Hiếu trỗi dậy.

Tống Mỹ Hân lờ mờ suy đoán, hẳn là Trần Thiên Hào tìm Đổng Nhật Long nhờ giúp đỡ.

Bởi vì chỉ có bá chủ một phương, Đổng Nhật Long lòng dạ độc ác này mới trị nổi loại người kinh doanh bất lương Hoàng Đình Hiếu này.

Cô vượt qua lần nguy cấp này một cách vui vẻ thuận lợi, đồng thời cũng cảm thấy Trần Thiên Hào đã tìm Đổng Nhật Long hỗ trợ hai lần.

Cái gọi là quá tam ba bận, sau này Đổng Nhật Long bận rộn chưa chắc sẽ giúp, tính cách Trần Thiên Hào nóng vội, phải sửa đổi.

Biệt thự nhà họ Tống.

Ông cụ Tống Thành Hưng đang nói chuyện với con cả Tống Hoài Nam và con thứ ba Tống Mạnh Trung trong phòng sách.

Tống Mạnh Trung nói: “Ông chủ Hiếu vậy mà tha thứ cho Tống Mỹ Hân, còn đi đến bày tỏ sẽ tiếp tục hợp tác với công ty may mặc của chúng ta, thật là kỳ lạ.”

Tống Hoài Nam nói: “Ông chủ Hiếu là người làm ăn, tên đàn ông quê mùa kia của Tống Mỹ Hân là kẻ điên hay nóng nảy cáu gắt.”

“Lâm trận thì sợ hãi, bản thân ông chủ Hiếu thịt mỡ yếu đuối, cái mạng tên đàn ông quê mùa của Tống Mỹ Hân thì không có giá trị gì. Ông chủ Hiếu cảm thấy không cần chấp nhặt, vì thế nhẫn nhịn cho yên chuyện.”

Ông cụ Tống nghe thấy con cả sỉ nhục và phỉ nhổ Tống Mỹ Hân và Trần Thiên Hào, lạnh lùng nói: “Đời trước tôi rốt cuộc tạo nghiệt gì, mới sẽ có cháu gái không biết liêm sỉ như nó? Bộ mặt của nhà họ Tống cũng bị nó làm cho mất hết!”

Tống Hoài Nam nói: “Ba, ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ba, nếu không dứt khoát trực tiếp đuổi một nhà em hai ra khỏi dòng họ, ngay cả đại thọ cũng không cho bọn nó tới tham dự.”

Tống Mạnh Trung cũng hùa theo: “Đúng đấy, cả nhà bọn nó tham gia đại thọ của ba quả thực làm mất mặt trước bạn bè thân thích của chúng ta.”

Ông cụ Tống lại vung tay nói: “Thôi đi, ông chủ Hiếu cũng tha thứ cho nó. Nếu như chúng ta còn đuổi cả nhà nó ra khỏi dòng họ, như vậy người bên ngoài sẽ nói lòng dạ chúng ta còn không bằng một người ngoài như ông chủ Hiếu.”

Buổi trưa, một nhà Tống Mỹ Hân được thông báo bảo cả nhà họ ngày mai đến khách sạn Caravelle đúng giờ, tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông.

Một nhà Tống Mỹ Hân nhận được tin tức này đều vô cùng hài lòng.

Nếu ông đã dặn dò cả nhà họ ngày mai dự tiệc mừng thọ, như vậy có nghĩa sẽ không đuổi bọn họ khỏi dòng họ.

Người một nhà bàn bạc chuẩn bị quà mừng thọ gì cho ngày mai?

Tống Mỹ Hân nói: “Quà mừng thọ quá quý giá chúng ta không mua nổi, quà quá nhẹ sẽ bị người ta xem thường. Tốt nhất là có thể tìm được một phần không quá tùy tiện, hơn nữa một món quà có ý nghĩa là thực tế.”

Tống Hồng Phúc, Mã Phương Ngọc và Tống Mỹ Hân bàn bạc nửa ngày cũng không tìm ra được một phần quà cáp thích hợp.

Cuối cùng vẫn là Trần Thiên Hào mở miệng: “Nếu không thì chuyện quà tặng cứ giao cho con làm. Bảo đảm đối với ông cụ mà nói đó là một phần quà tặng quý giá nhất.”

Tống Mỹ Hân nửa tin nửa ngờ: “Trần Thiên Hào, ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông đó, quà tặng này cũng không thể quá bình thường, anh thật sự làm được chứ?”

Trần Thiên Hào mỉm cười nói: “Yên tâm, đồ quý giá ở trên người anh.”

Trần Thiên Hào nói xong, xoay người đi ra sân thượng, gọi điện cho Điền Lập: “Cậu chuẩn bị cho tôi một phần quà thích hợp tặng ông cụ nhà họ Tống, không cầu quý nhất, nhưng cần tốt nhất.”

Điền Lập: “Vâng ạ!”

Hôm sau.

Mọi người chuẩn bị đi tham gia tiệc mừng thọ của ông.

Sau khi chuẩn bị ra cửa, Tống Mỹ Hân mới đột nhiên nhớ tới chuyện quà cáp, vội dò hỏi Trần Thiên Hào chuẩn bị xong quà chưa?

Trần Thiên Hào mỉm cười lấy ra một cái hộp nhỏ: “Đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chính là nó.”

Hộp này nhìn rất cũ kỹ, có chút không đáng chú ý.

Mở ra xem, bên trong vậy mà là một viên thuốc Đông y bịt kín.

Trong nháy mắt, Tống Hồng Phúc, Mã Phương Ngọc, còn có Tống Mỹ Hân đều há hốc mồm, đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ, nhà bọn họ sẽ tặng thứ đồ chơi này sao?

Tống Mỹ Hân sốt ruột nói: “Trần Thiên Hào, tại sao đồ chơi này có thể làm quà được?”

Trần Thiên Hào cười giải thích: “Mấy người đây không biết rồi, sáu mươi năm trước viên thuốc Đông y này tên là An Cung, dùng các dược liệu quý hiếm tạo thành. An Cung có hiệu quả với các loại bệnh trúng gió gây nên.”

Thì ra phần quà tặng này Điển Lập dựa theo yêu của Trần Thiên Hào tỉ mỉ chuẩn bị.

Điển Lập điều tra ông cụ nhà họ Tống một hồi, biết được ông cụ nhà họ Tống không thiếu tiền.

Nhưng tuổi tác ông cụ Tống đã cao, còn bị cao huyết áp, mỡ trong máu cao, đường huyết tăng cao trong thân thể, cũng được gọi là tam cao.

Người bệnh tam cao rất dễ bị trúng gió, bởi vậy Điển Lập bỏ ra nhiều tiền vơ vét viên An Cung này có hiệu quả với bệnh tam cao, xem như quà Trần Thiên Hào tặng.

Vợ chồng Tống Hồng Phúc, còn có Tống Mỹ Hân nghe Trần Thiên Hào nói không ngờ viên thuốc tầm thường xấu xí này lại thần kỳ như thế.

Hơn nữa nhà bọn họ không có tiền, cũng không mua nổi quà tặng quá quý trọng.

Huống chi bây giờ thời gian eo hẹp, muốn chuẩn bị quà khác cũng không kịp nữa rồi.

Tống Mỹ Hân do dự nói: “Trần Thiên Hào, viên An Cung này đúng là thuốc hiếm quý giá sao?”

Trần Thiên Hào: “Đương nhiên.”

Cuối cùng một nhà Tống Mỹ Hân chỉ có thể tin tưởng Trần Thiên Hào một lần, dùng viên An Cung này của Trần Thiên Hào làm quà tặng.

Bọn họ chỉ hy vọng viên thuốc này thực sự là thuốc hiếm, nếu không sẽ bị người khác cười nhạo.

Buổi trưa, Trần Thiên Hào ôm con gái và một nhà Tống Mỹ Hân đúng giờ xuất hiện ở cửa khách sạn Caravelle .

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Tống, bởi vậy nhà họ Tống đã trực tiếp đặt phòng Hoa mẫu đơn của khách sạn Caravelle và đặt năm mươi chỗ ngồi.

Ông cụ Tống mặc trên người trang phục cổ thời Đường, mang theo con cả Tống Hoài Nam, con thứ ba Tống Hồng Phúc và một đám thuộc hạ thân thích, tự mình chiêu đãi tân khách.

“Ông tổng giám đốc tập đoàn Kim Phong, Tần Kim Hải, đã tặng một cặp bức tranh nổi tiếng của Trương Đại Thiên và chúc ông cụ Tống phúc như đông hải.”

“Ông chủ bất động sản Thiên Vũ, Đàm Trung Thăng, tặng một cây san hô, chúc ông cụ Tống thọ tỷ nam sơn.”

Công nhân viên ở cửa phụ trách đăng ký quà tặng, không ngừng đọc lớn thân phận khách đưa quà tặng.

Thời điểm một nhà Trần Thiên Hào và Tống Hồng Phúc đi vào, ở hiện trường lại nghe thấy công nhân viên nhỏ giọng thì thầm: “Một nhà Tống Hồng Phúc tặng một viên thuốc vứt đi, chúc ba phúc thọ vô cương.”

Viên thuốc vứt đi!

Mấy trăm tân khách trong đại sảnh nghe nói như thế, không khỏi cùng nhau cười vang.

Ông cụ nhà họ Tống càng tức giận đến thổi râu mép trừng mắt, căm tức một nhà Tống Hồng Phúc mới từ cửa tiến vào.

Tống Hồng Phúc mang theo người nhà mới tới đến trước mặt ba mình, còn chưa kịp mở miệng nói.

Ông cụ Tống cũng đã hầm hầm chất vấn: “Hồng Phúc, con tặng quà tốt gì vậy?”

Tống Hồng Phúc thấy ba tức giận, cuống quít giải thích nói: “Ba, ba nghe con giải thích, viên thuốc này tên là An Cung, có người nói có hiệu quả chữa trị cho bệnh tam cao…”

Lời Tống Hồng Phúc còn chưa nói hết, Tống Hoài Nam bên cạnh ông cụ Tống đã cười lạnh, ngắt lời: “Ồ, em hai, có phải em ước gì ba bị bệnh nhanh một chút không?”

Tống Hồng Phúc nghe vậy thì sắc mặt nhanh chóng biến đổi: “Ba, anh cả, con không phải có ý này…”

Bộp!

Chiếc hộp cũ kỹ bị ném tới trước mặt một nhà Tống Hồng Phúc, hộp nát, viên thuốc An Cung được bọc kín bên trong kia cũng lăn ra.

Thì ra con trai Tống Bảo Lân của Tống Hoài Nam cầm lấy An Cung tới vứt trực tiếp xuống đất.

Tống Bảo Lân cười lạnh nói: “Thuốc rắm chó này vẫn nên giữ lại cho nhà mấy người uống đi.”

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc, còn có Tống Mỹ Hân ôm con gái đều tức giận và xấu hổ.

Trần Thiên Hào nhìn mọi người nhà họ Tống một chút, tiện tay nhặt viên An Cung bên chân kia lên, lạnh lùng nói: “Bây giờ mấy người vứt nó xuống, sau này đừng xin chúng tôi đưa thuốc cho mấy người.”

Đám người Tống Hoài Nam cười lạnh: “Một viên thuốc ỉu mà coi như vật quý. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không xin cậu, giữ lại tự cậu uống đi, ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK