Chương 4: Ba giỏi quá
Trương Định Nam nhìn thấy Đổng Nhật Long xuất hiện, lập tức tự tin đi tới.
Ông ta giống như con chó Nhật nhìn thấy chủ nhân, vẻ mặt nịnh nọt đi nghênh đón: “Anh Long, anh đến rồi, dù thế nào thì lần này anh cũng phải làm chủ thay thằng em này.”
Lúc này bà Trương cũng lôi kéo đứa đứa con xuất hiện, khóc sướt mướt nói: “Đúng vậy, anh Long, cả nhà chúng tôi bị người ta bắt nạt rất thê thảm, anh phải báo thù cho chúng tôi!”
Đổng Nhật Long nhìn thấy vệ sĩ của Trương Định Nam nằm trên mặt đất, còn Trương Định Nam dính máu tươi đầy mặt, anh ta nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Trương Định Nam giơ ngón tay về phía Trần Thiên Hào, tức giận nói: “Chính là thằng nhãi này, anh ta vô cùng kiêu ngạo, chẳng những bắt nạt vợ và con của tôi, còn đánh bị thương mấy tên vệ sĩ của tôi và tôi, ép buộc tôi quỳ xuống.”
Đổng Nhật Long nhìn theo hướng chỉ của Trương Định Nam, vừa lúc đối lập với ánh mắt của Trần Thiên Hào.
Con ngươi của Đổng Nhật Long chấn động, sắc mặt hơi thay đổi.
Trương Định Nam đứng bên cạnh Đổng Nhật Long, nói thì thào: “Anh Long, đây là lần đầu tiên thằng em này bị người ta bắt nạt ở Sài Thành thê thảm như vậy, hôm nay anh nhất định phải chủ trì công đạo cho em.”
Ánh mắt của Đổng Nhật Long từ trên người Trần Thiên Hào dời đi, dừng lại trên người Trương Định Nam: “Ông muốn tôi làm thế nào?”
Trương Định Nam thẳng eo, ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý vênh váo liếc nhìn một nhà ba người của Trần Thiên Hào một cái, sau đó làm trò ở trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Ở Sài Thành ai cũng biết Trương Định Nam tôi, một ngụm nước bọt như một cây đinh, nói ra ngoài phố chợ biểu diễn đều phải đào ra một cái hố.”
“Lúc nãy tôi đã nói, phải bẻ gãy cánh tay của cậu ta, hôm nay nhất định phải bẻ gãy cánh tay của cậu ta. Chẳng qua bây giờ không phải là một, mà là hai tay.”
Lúc này bà Trương cũng xen vào nói: “Còn có con khốn kia nữa, cũng không thể tha thứ được, phải tát vào miệng, đánh đến khi răng rụng hết mới thôi.”
Đổng Nhật Long nói: “Được.”
Nói xong anh ta nhìn thuộc hạ mặc vest bên cạnh mình, chỉ vào vợ chồng Trương Đình Nam, dặn dò nói: “Hai người bọn họ, đàn ông thì đánh gãy hai tay, đàn bà thì tát vào miệng cho đến khi rụng hết răng mới thôi.”
Cái gì?
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nghĩ một nhà ba người của Trần Thiên Hào sắp gặp tai họa, nhưng khi Đổng Nhật Long nói ra, tất cả mọi người hoảng sợ.
Mọi người hoảng sợ đồng thời lại vô cùng choáng váng, đây là tình huống gì?
Ngay cả vợ chồng Trương Vạn Long cũng hoảng sợ đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Thuộc hạ của Đổng Nhật Long đều rất nghe lời anh ta.
Lời nói của anh ta vừa rơi xuống, đám người mặc vest lập tức hùng hổ ra tay với vợ chồng Trương Vạn Long.
Trương Vạn Long vừa giãy giụa, vừa vô cùng hoảng sợ hỏi: “Anh Long, tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt bà Trương trắng bệch giọng nói run rẩy: “Phải đó, anh Long anh có nhầm không, người bị dạy dỗ phải là đôi cẩu nam nữ kia mới đúng…”
“Câm miệng!” Đổng Nhật Long gầm lên giận dữ, sau đó chỉ vào Trần Thiên Hào đứng cách đó không xa, rít gào nói với Trương Vạn Long: “Các người có biết anh ta là ai không? Anh ta là thần tượng trong cuộc sống của Đổng Nhật Long tôi, anh ta là tín ngưỡng của tôi!”
“Anh ta kêu tôi quỳ tôi chắc chắn không dám đứng, anh ta kêu tôi chết tôi chắc chắn không dám sống.”
“Các người là cái thá gì? Chỉ là con chó bên cạnh tôi thôi, dám sỉ nhục thần tượng trong lòng tôi sao?”
Vợ chồng Trương Vạn Long nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ gần chết, ánh mắt nhìn về phía Trần Thiên Hào cũng trở nên vô cùng sợ hãi.
Người đàn ông này, vậy mà lại là người anh Long kính sợ nhất, hôm nay bọn họ đá vào ván sắt rồi.
Sắc mặt hai người như tro tàn, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng đám thuộc hạ của Đổng Nhật Long đã nhanh nhẹn làm việc, đá Trương Vạn Long ngã xuống đất.
Răng rắc răng rắc hai tiếng, cánh tay của Trương Vạn Long đã bị bọn họ bẻ gãy.
“A —” Trương Vạn Long kêu lên thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Bà Trương cũng bị hai người đàn ông mặc vest kèm hai bên, một người đàn ông mặt vest khác làm nhiều việc cùng lúc, tiếng chát chát vang lên là một cái tát thật mạnh vào mặt.
Bà ta bị đánh đến mức máu tươi dính đầy mặt, răng đều rụng hết.
Chát, chát.
Trương Vạn Long bị bẻ gãy hai cánh tay, còn có bà Trương bị tát đến mức mặt đầy máu tươi, răng rụng hết.
Hai người giống như hai con chó chết, bị ném xuống đất ở trước mặt Trần Thiên Hào.
Đổng Nhật Long cũng bước nhanh đến chỗ của Trần Thiên Hào, vừa quỳ xuống vừa nói: “Thuộc hạ Đổng Nhật Long, kính chào thiếu…”
Hai chữ thiếu tướng còn chưa nói xong, Trần Thiên Hào đã chìa tay đỡ anh ta, đồng thời mở miệng ngắt lời: “Anh đã không còn là thủ hạ của tôi, không cần gọi tôi là cậu chủ.”
Mới đầu Trần Thiên Hào nghe được tên Đổng Nhật Long cũng không có ấn tượng lắm.
Cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Đổng Nhật Long, anh mới phát hiện hóa ra anh ta là binh lính của đội vệ binh năm đó.
Cậu chủ?
Đổng Nhật Long nghe được lời nói của Trần Thiên Hào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, thiếu tướng không muốn tiết lộ thân phận.
Anh ta lập tức nói: “Cuộc đời này tôi không hối hận khi gia nhập biên cương phía Bắc, tôi mãi mãi là thuộc hạ của cậu chủ anh!”
Anh ta đã từng là thân binh của thiếu tướng, sau đó bị thương cho nên xuất ngũ.
So với các binh lính bình thường ở biên cương phía Bắc, anh ta càng sùng bái vị thiếu tướng này hơn.
Thiếu tướng chính là trung thần trong cảm nhận của anh ta, trong cảm nhận và tín ngưỡng của anh ta.
Anh ta không ngờ sau khi rời khỏi đội vệ binh, lúc còn sống vẫn có thể gặp lại thiếu tướng, trong lòng trào dâng sự kích động khó có thể kìm nén.
Trương Vạn Long và vợ của ông ta đang hấp hối trên mặt đất, nhìn thấy Đổng Nhật Long quỳ xuống trước mặt Trần Thiên Hào, tự xưng là thuộc hạ, thì bọn họ đã biết hôm nay thất bại không oan.
Lúc này trong mắt hai người đã không còn kiêu ngạo hống hách như lúc nãy nữa, ngay cả ý nghĩ oán hận cũng không dám có, chỉ có sự tuyệt vọng sâu thẳm, sợ hãi, hối hận…
Trần Thiên Hào nhìn vợ chồng Trương Vạn Long nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, dò hỏi: “Bọn họ là thủ hạ của anh sao?”
Đổng Nhật Long xấu hổ nói: “Thuộc hạ buộc phải kiếm sống, tìm việc gì đó làm ở Sài Thành này, Trương Vạn Long này làm việc cho tôi.”
“Thuộc hạ quản người không tốt, xin cậu chủ trừng phạt.”
Trần Thiên Hào bình tĩnh nói: “Cuộc sống không dễ dàng, nhưng luôn không được quên xuất thân của chính mình.”
Đổng Nhật Long lớn tiếng nói: “Thuộc hạ mãi mãi ghi nhớ lời dạy của cậu chủ.”
Trần Thiên Hào gật đầu: “Tốt lắm!”
Đổng Nhật Long quay đầu nhìn về phía vợ chồng Trương Vạn Long, tức giận nói: “Còn không xin lỗi cậu chủ, nếu cậu chủ có điểm không hài lòng, chính tay tôi sẽ xẻo thịt hai người.”
Vợ chồng Trương Vạn Long vội vàng vùng vẫy đứng lên, khóc lóc cầu xin Trần Thiên Hào tha thứ.
Trần Thiên Hào lạnh lùng nói: “Xin lỗi vợ và con của tôi.”
Vợ chồng Trương Vạn Long vội vàng đi đến trước mặt mẹ con của Tống Mỹ Hân, vô cùng thê thảm cầu xin: “Cô Hân, bé Vân, vợ chồng chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cô tha cho chúng tôi được không?”
Lúc này Tống Mỹ Hân cũng từ trong sự khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, tâm địa của cô thiện lương, nhìn thấy vợ chồng Trương Vạn Long đã rơi vào kết cục như vậy, cô nhìn về phía Trần Thiên Hào: “Nếu không thì bỏ qua đi, bọn họ đã biết sai rồi, cũng đã bị trừng phạt rồi.”
Trần Thiên Hào mỉm cười, ôn nhu nói: “Nghe lời vợ.”
Tống Mỹ Hân nghe thấy lời nói của Trần Thiên Hào, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng.
Đổng Nhật Long thấy thế, nói với vợ chồng Trương Vạn Long: “Còn không nhanh chóng cút đi!”
Vợ chồng Trương Vạn Long như được đại xá, bất chấp tình trạng thương tích, mang theo đứa con và đám vệ sĩ bị thương, rời đi như chạy trốn.
Đổng Nhật Long vốn dĩ định đi theo làm tùy tùng phục vụ cho Trần Thiên Hào, nhưng Trần Thiên Hào lại nói chỉ muốn đoàn tụ với vợ và con, không muốn bị người khác làm phiền.
Đổng Nhật Long nghe vậy thì lập tức biết điều rời khỏi.
Trần Thiên Hào ôm con gái, cùng Tống Mỹ Hân ra khỏi nhà trẻ.
Con gái nhìn anh đầy ngưỡng mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy biểu cảm hạnh phúc, thân mật nói với Trần Thiên Hào: “Ba ơi, ba thật giỏi, ba đã trở về, sau này không có ai dám bắt nạt con và mẹ nữa.”
Trần Thiên Hào cưng chiều nói: “Yên tâm, có ba ở đây, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt con và mẹ, ba cũng sẽ không để con và mẹ tiếp tục chịu uất ức nữa.”
Tống Thanh Vân nhảy nhót hoan hô: “Tốt quá, ba giỏi quá.”
Tống Mỹ Hân ở một bên nghe thấy, bước chân càng lúc càng chậm, nhìn bộ dáng vui vẻ của con gái, nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống.