Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Đến nhà xin lỗi

Tống Hồng Phúc cúi đầu yên lặng hút thuốc không nói lời nào, Mã Phương Ngọc đau lòng oán giận cả nhà bác cả khinh người quá đáng.

Ngay cả trong mắt của Tống Mỹ Hân cũng đang đầy nước mắt.

Trần Thiên Hào bế con gái an ủi nói: “Đừng buồn, ngày mai Hoàng Đình Hiếu sẽ tự tới cửa nhà chúng ta xin lỗi.”

Trần Thiên Hào không lên tiếng còn ổn, vừa mở miệng lập tức khiến mọi người tức giận.

Nháy mắt Mã Phương Ngọc dồn tất cả uất ức xuống đầu anh mắng: “Cậu còn có mặt mũi nói chuyện, nếu không phải cậu đánh ông chủ Hiếu ở công ty thì đám người họ sẽ đến ức hiếp chúng tôi sao?”

Tống Mỹ Hân không trách Trần Thiên Hào, dù sao lúc ấy Trần Thiên Hào vì cứu cô mới đắc tội Hoàng Đình Hiếu và Cát Mỹ Tuyết.

Cô giận dữ nói: “Ông chủ Hiếu đến nhà xin lỗi? Anh mơ đẹp nhỉ, nếu ông ta bằng lòng không truy cứu trách nhiệm anh đánh ông ta, hợp tác lại với Công ty Hà Thiên, tôi cũng đã đốt nhang cảm ơn trời đất rồi.”

Trần Thiên Hào thản nhiên nói: “Yên tâm đi, anh nói ngày mai ông ta sẽ đích thân đến nhà xin lỗi chúng ta, ông ta sẽ đến thôi.”

Tống Mỹ Hân căn bản không tin lời của Trần Thiên Hào, với tính cách kiêu ngạo ngang ngược của Hoàng Đình Hiếu, không có khả năng tới xin lỗi.

Cho dù đột nhiên lương tâm của Hoàng Đình Hiếu trỗi dậy, cũng không thể nào tới tận nhà xin lỗi.

Bởi vì Hoàng Đình Hiếu bị Trần Thiên Hào đánh gãy chân trái, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện kìa.

Ông chủ Hiếu không thể nào chống gậy tới cửa xin lỗi nhỉ?

Tống Hồng Phúc thấy tật xấu vừa mở miệng đã khoác lác của Trần Thiên Hào lại tái phát, sắc mặt của ông ấy càng thêm âm u, không giận mà nói: “Đừng có nằm mơ nữa, nghĩ xem nên xin lỗi ông chủ Hiếu thế nào đi.”

“Ngày mai tôi sẽ đích thân đưa Mỹ Hân tới bệnh viện xin lỗi ông chủ Hoàng, Trần Thiên Hào cậu cũng phải đi theo.”

Tống Hồng Phúc nói xong liền về phòng với vợ mình.

Tống Mỹ Hân cũng vào phòng tắm xả nước, bắt đầu tắm cho con gái.

Trần Thiên Hào đi ra ngoài ban công, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Điền Lập, cậu nói với Đổng Nhật Long….”

Buổi tối, Trần Thiên Hào ở cùng phòng với Tống Mỹ Hân và con gái, tuy Trần Thiên Hào ngủ đất, nhưng Tống Mỹ Hân vẫn không yên tâm.

Trước khi đi ngủ cô nói với Trần Thiên Hào: “Tôi nghe nói đàn ông khi ngủ có rất nhiều thói quen khiếm nhã, nếu anh có thể giữ lễ nghi cơ bản, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”

Trần Thiên Hào dở khóc dở cười nói: “Được.”

Thanh Vân tò mò nhìn ba đang nằm dưới đất: “Mẹ ơi, sao ba và mẹ không ngủ chung ạ?”

Mặt Tống Mỹ Hân đỏ lên, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Ai nói với con ba mẹ sẽ ngủ chung với nhau?”

Thanh Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trên ti vi đều như vậy mà.”

Tống Mỹ Hân hừ lạnh: “Con xem ti vi toàn xem gì vậy, phạt con hai ngày không được xem ti vi.”

Thanh Vân nghe vậy liền tủi thân mà dẩu môi.

Sáng hôm sau.

Cả nhà Tống Mỹ Hân rời giường, lại phát hiện Trần Thiên Hào đã làm xong bữa sáng.

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc cùng Tống Mỹ Hân liếc nhìn nhau, chỉ có Thanh Vân kêu lên: “Oa, thơm quá!”

Bữa sáng có cháo dưa muối, còn có sữa, trứng chiên và trái cây, vô cùng phong phú.

Tống Hồng Phúc phục hồi tinh thần lại, nhìn Trần Thiên Hào một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, nói với mọi người: “Ăn sáng đi, rồi đưa Thanh Vân tới nhà trẻ, sau đó chúng ta mua chút trái cây, đến bệnh viện nhận tội xin lỗi với ông chủ Hiếu, xin ông ấy tha thứ.”

Tống Hồng Phúc vừa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, còn có một giọng nói rất khách khí: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”

Mã Phương Ngọc nhíu mày: Mới sáng sớm ai tới vậy?”

Tống Mỹ Hân nói: “Có thể là nhân viên chào hàng linh tinh gì đấy, con đi mở cửa xem.”

Tống Mỹ Hân nói xong đi qua mở cửa.

Lúc cô mở cửa ra, khi nhìn thấy người ngoài cửa cô lập tức trợn tròn mắt, nghẹn ngào hô lên: “Là ông… Ông, ông tới đây làm gì?”

“Mỹ Hân à, ai vậy, sao ngạc nhiên thế?”

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tống Mỹ Hân, buông bát xuống nhanh chóng đi tới.

Hai người họ vừa đi tới cửa liền kinh ngạc nhìn thấy một người đàn ông trung niên hói đầu mặc đồ bệnh nhân màu trắng, tay cầm gậy, chân trái bó thạch cao màu trắng.

Phía sau người trung niên hói đầu này còn có mấy cấp dưới mặc vest đeo giày da.

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc nhìn thấy một màn này, cũng có chút trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông trung niên hói đầu nặn ra nụ cười tươi gượng gạo: “Kẻ hèn là Hoàng Đình Hiếu, tổng giám đốc của công ty Long Hải, ngày hôm qua đắc tội với anh Hào và cô Hân, ăn ngủ không yên, sáng nay cố ý đến nhà xin lỗi.”

Cái gì?

Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc, cùng Tống Mỹ Hân nghe Hoàng Đình Hiếu nói vậy, đều nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ đến nỗi nửa ngày không nói được câu gì.

Bỗng nhiên ba người họ nhớ đến tối hôm qua Trần Thiên Hào luôn miệng nói, sáng nay Hoàng Đình Hiếu sẽ đích thân tới cửa xin lỗi.

Ba người không tự chủ được mà cùng quay đầu nhìn về phía Trần Thiên Hào đang đút con gái ăn sáng ở trên bàn ăn trong phòng khách, đều đang nghi ngờ không dám xác định: Là trùng hợp, hay là do người này làm?

Tống Mỹ Hân khó khăn nuốt nước miếng, cô vẫn còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại sau cú sốc này, ánh mắt của cô phức tạp nhìn Hoàng Đình Hiếu : “Ông chủ Hiếu, ông nghiêm túc sao?”

Hoàng Đình Hiếu nghe thấy lời này của Tống Mỹ Hân lập tức nổi giận.

Nhưng ông ta vội vàng nói: “Đương nhiên, hôm nay tôi đến xin lỗi rất chân thành đấy.”

“Vừa rồi tôi tự đi lên lầu, không cho phép ai đỡ tôi. Tôi tự mình chống gậy, bước từng bước lên, chính là muốn chứng mình tấm lòng chân thành khi đến xin lỗi của tôi.”

Tống Mỹ Hân, Tống Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc nghe Hoàng Đình Hiếu nói, đều lắp bắp kinh hãi.

Bọn họ thấy sắc mặt Hoàng Đình Hiếu đỏ lên, mồ hôi ướt đẫm, nói chuyện còn thở gấp, xem ra ông ta thật sự tự chống gậy leo lên lầu.

Trời ạ!

Bình thường Hoàng Đình Hiếu kiêu ngạo ngang ngược không ai sánh nổi.

Vậy mà chân bị gãy, tay chống gậy, tự mình leo lên sáu tầng lầu, đích thân xin lỗi.

Chuyện này không phải là mọc trời mọc phía tây à?

Hoàng Đình Hiếu thấy Tống Mỹ Hân không biểu hiện gì, cũng không nói tha thứ cho ông ta.

Ông ta liền sốt ruột trong lòng nóng nảy cắn răng một cái nói: “Cô Hân vẫn chưa chịu tha thứ cho kẻ hèn này, vậy xem ra thành ý của tôi vẫn chưa đủ.”

“Thôi, kẻ hèn cũng biết hành vi hôm qua của mình quá đáng, hôm nay sẽ quỳ xuống xin lỗi cô Hân, hi vọng cô Hân có thể tha thứ cho kẻ hèn này một lần.”

Hoàng Đình Hiếu nói xong, thật sự muốn ném gậy xuống, không để ý chân trái đang bó thạch cao, định quỳ xuống cầu xin Tống Mỹ Hân tha thứ.

Hành động này hoàn toàn dọa cho Tống Mỹ Hân và ba mẹ cô choáng váng.

Mấy cấp dưới phía sau Hoàng Đình Hiếu cũng kích động nói: “Ông chủ, xương chân trái của ngài bị gãy, ngài quỳ như vậy sẽ bị tàn phế đó.”

Hoàng Đình Hiếu tức giận đẩy cấp dưới ra: “Cút hết cho tôi, mấy người không cho tôi xin lỗi cô Hân, mấy người muốn hại chết tôi à?”

Lúc này Hoàng Đình Hiếu nổi điên đẩy đám cấp dưới của ông ta ra, cố chấp muốn quỳ xuống xin lỗi Tống Mỹ Hân.

Lúc này Trần Thiên Hào bế con gái đi ra, bình tĩnh nói với Tống Mỹ Hân đang sợ ngây người: “Vợ à, nếu ông chủ Hiếu đã thành tâm đến cửa xin lỗi như vậy, chúng ta cũng tha thứ cho ông ấy một lần, cũng không phải không được.”

Tống Mỹ Hân nghe Trần Thiên Hào nói vậy, mới giật mình, rốt cuộc hồi phục tinh thần lại từ hoảng sợ, liên tục xua tay với Hoàng Đình Hiếu nói: “Tha thứ, tôi tha thứ cho ông, ông tuyệt đối đừng quỳ. Ông quỳ xuống chân trái sẽ bị tàn phế, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Hoàng Đình Hiếu kích động hỏi: “Cô Hân tha thứ cho tôi rồi?”

“Ừ, tôi tha thứ cho ông.”

Tống Mỹ Hân nghĩ thầm, không tha thứ ông mà quỳ xuống tôi cũng không chịu nổi trách nhiệm.

Hoàng Đình Hiếu giống như thi qua môn, cười vỗ tay: “Ôi, tha thứ rồi, cô Hân tha thứ cho tôi rồi.”

Hoàng Đình Hiếu cười như điên rồi chống gậy xoay người rời đi.

Mấy tên cấp dưới sợ tới mức vội vàng đi qua nâng ông ta lên đi mất.

Tống Mỹ Hân nhịn không được nhỏ giọng nói: “Không phải ông ta bị điên rồi chứ?”

Trần Thiên Hào mỉm cười nói: “Không đâu, ông ta rất vui là đằng khác.”

Cả nhà Tống Mỹ Hân hai mặt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK