Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ Phúc Thọ trưởng công chúa, rừng cây phía sau Diệu Hoa Viện.

Cây cối to lớn khiến cho cái nắng mùa hạ chói chang mang theo chút mát mẻ. Ánh mặt trời đôi lúc xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của một tiểu mỹ nhân. Nàng từ từ nhắm hai mắt, bàn tay nhỏ nhắn nghiêng nghiêng tì ở bên má, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, thoạt nhìn như đang ngủ rất say.

Cách đó không xa, Úc Hương vội vã đi vào, khuôn mặt lúc nào cũng trầm ổn bình tĩnh, nay lại không giấu được kinh hỉ.

“Quận chúa, đại hỉ đại hỉ!”

Giọng nói thậm chí có hơi to, nghe thé thé hơn lúc bình thường.

Trên giường, tiểu mỹ nhân hơi nhíu mày, bĩu môi, kéo chăn lên đỉnh đầu tỏ vẻ “ta đang kháng cự”.

Sao hôm nay Úc Hương không còn điềm tĩnh như mọi ngày nữa rồi?

Do quá hưng phấn, Úc Hương vẫn chưa nhận ra chủ tử đang khó chịu, chạy nhanh tới, nói lại:

“Quận chúa, chuyện tốt!”

“Có tin tức của Thái Tử rồi!”

Sắp có cá khô nhỏ?

Tần Miểu Miểu nhanh chóng hất tung chăn, ngồi dậy một cách nhanh chóng, chạy nhanh về hướng Thanh Huy viện – nơi mẫu thân nàng đang ở.

Úc Hương, Úc Nhu, Úc Cam, Úc Đường cười bất đắc dĩ, nhặt chiếc giày của quận chúa nhà mình lên, vội vàng đi theo.

Tần Miểu Miểu vừa chạy tới Thanh Huy viện liền thở gấp, Trưởng công chúa cũng đang đợi nàng ở đó.

Thấy nàng mồ hôi nhễ nhại, quần áo thì xộc xệch, đến giày cũng chưa kịp mang vào. Trưởng công chúa không tự chủ mà nhíu mày.

Sau đó hiểu rõ nguyên do, bà lại cười. Miểu Miểu là thanh mai trúc mã của Thái tử, tình cảm giữa hai người này rất tốt, lần này hắn trở về, Miểu Miểu kích động như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ là…

“Miểu Miểu, đi giày vào trước đã.” Trưởng công chúa từ tốn nói.

Tần Miểu Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho Úc Hương giúp nàng xỏ giày, ánh mắt trông mong nhìn mẫu thân.

Cá khô nhỏ cá khô nhỏ cá khô nhỏ…

Sạn phân quan* đã trở lại, nhất định sẽ đem theo cá khô, cuối cùng Miểu Miểu nàng cũng có cá khô để ăn rồi.

(*) Sạn phân quan: Người hốt…phân:’))

Trưởng công chúa trìu mến xoa đầu nữ nhi, thấy nàng không che giấu được dù chỉ là chút tâm tư trên khuôn mặt, không khỏi đau lòng.

Miểu Miểu vẫn còn là một đứa trẻ, Thái Tử cũng nóng vội quá rồi.

Thấy mẫu thân không nói lời nào, Miểu Miểu không kìm nén được nữa, đôi mắt trong sáng mở to, cẩn thận dò hỏi:

“Mẫu thân, Đức Minh ca ca trở lại rồi sao?”

Trưởng công chúa thu hồi suy nghĩ, gật đầu:

“Trong cung vừa mới truyền tin đến, nói là thái tử điện hạ đã đến Vị Thủy.”

Trên thực tế, lần này Thái tử hồi kinh là tin tức tuyệt mật, nhưng Phúc Thọ trưởng công chúa lại là tỷ tỷ của mẫu hậu đương kim Hoàng Thượng, còn Lan Lăng quận chúa là hôn thê của Thái tử điện hạ, là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Vậy nên, lần này Thái tử mất tích ba tháng liền, mẹ con họ là do kim thượng chăm sóc, có để lộ ra chút tin tức.

Thì ra chỉ mới đến Vị Thủy, xem ra vẫn không có tin tức cá khô của nàng. Tần Miểu Miểu cúi đầu thất vọng, giống như chú mèo nhỏ không được ăn đồ ăn yêu thích.

Biểu tình này của nàng đã chọc cười trưởng công chúa, khiến khuôn mặt kiều diễm ung dung nhiễm ý cười:

“Chỉ muốn ăn cá khô thôi sao?”

“Vâng, Đức Minh ca ca nói ở bắc địa có cá tương tư, mười phần non mịn, mang một cỗ tiên vị, làm thành cá khô ăn rất ngon.”

Cá tương tư? Khóe miệng Trưởng công chúa giật giật.

Bà ở bắc địa cũng mười năm liền, cũng chưa từng nghe qua cá tương tư.

Tám phần là tiểu tử kia vì muốn dỗ Miểu Miểu mà nghĩ ra chủ ý này.

Nhớ tới cá tương tư, cũng là nhớ tới hắn.

Tuy rằng hiểu tâm tư của vị Thái tử kia, Trưởng công chúa lại không vạch trần, tỏ vẻ nghiêm túc nói:

“Nếu Thái tử điện hạ hứa mang cá khô về cho con, thì trong khoảng thời gian này không được đến Tiên Vị Các.”

Tiên Vị Các là tửu lầu nổi danh khắp kinh thành, hương vị món ăn luôn đứng đầu, làm món cá lại càng tuyệt.

“Không muốn không muốn!” Như nghe được tin dữ, Tần Miểu Miểu lắc đầu như đánh trống.

Sạn phân quan mới đến Thủy Vị, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới về đến đây, miêu lại sắp hết lương thực rồi, tuyệt đối không thể đồng ý!

Trưởng công chúa vẫn tỏ vẻ kiên quyết: “Thái tử điện hạ (tiểu cá khô) và Tiên Vị Các, chỉ có thể chọn một”

“Mẫu thân à…” Miểu Miểu nghiêng người về phía trước, bàn tay nhỏ túm lấy ống tay áo của Trưởng công chúa, lắc nhẹ làm nũng 

“Không được.”

“Nửa tháng sau con sẽ không đến.” Biết rằng không thể khiến mẫu thân hồi tâm chuyển ý, nàng đành đưa ngón tay mềm mại ra, ý định mặc cả với mẫu thân.

Nàng sinh ra kiều diễm hơn người, khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa, đôi mắt trong veo như nước, thật sự khiến người ta không thể từ chối yêu cầu của nàng.

“Không thể.” Trưởng công chúa đau đầu đỡ trán, chống lại ánh mắt tấn công của nữ nhi.

Cũng không biết nha đầu này có phải mèo đói chuyển thế hay không, sao lại thích ăn cá tới vậy.

Thấy mẫu thân đã quyết tâm, sợ rằng nếu tiếp tục làm nũng, đến khi Đức Minh ca ca mang cá khô về sẽ bị tịch thu. Tần Miểu Miểu đành phải rụt tay lại, ánh mắt trống rỗng hụt hẫng, nghĩ đến cá mà chảy nước miếng.

Cũng không biết cá tương tư mà Đức Minh ca ca mang về có thật sự ngon như vậy không, so với Tiên Vị Các thì thế nào.

Lúc đi rõ ràng hắn nói một tháng sau sẽ trở về, kết quả là đã ba tháng trôi qua mới đến Vị Thủy.

Miểu Miểu đói bụng đến gầy luôn rồi.

Trưởng công chúa lần chuỗi hạt Phật châu, tính toán về tình hình hiện tại.

Tuy bà không rành chuyện triều chính, nhưng dù sao cũng là công chúa hoàng tộc, dù không hoàn toàn hiểu biết về tình hình hiện giờ, nhưng ít nhiều cũng hiểu đến tám chín phần. 

Đức Minh thái tử thủ đoạn hơn người, sâu không lường được, tuy rằng hoàng hậu mất sớm nhưng hắn vẫn giữ vững ngôi vị Thái tử.

Sau đó, Ngũ hoàng tử ra đời, chỉ nhỏ hơn Đức Minh thái tử ba tuổi, tư chất hơn người vì vậy nhiều người ủng hộ. Lại thêm được nhà mẹ chống lưng, cũng tạo dựng một thế lực không hề nhỏ.

Nếu Thái tử vẫn bình an vô sự, Ngũ hoàng tử đương nhiên không có cơ hội ngồi lên ngai vàng, nhưng lần này Thái Tử mất tích lâu ngày, thế lực trên triều đình sớm đã bị Ngũ hoàng tử nắm một nửa.

Một lần nữa Thái tử hồi kinh, chắc chắn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Phúc Thọ Trưởng công chúa thu lại ánh mắt, nhìn thoáng qua nữ nhi không tim không phổi, vô tư vô lự kia, trong lòng vô cùng sầu lo.

Thực chất bà không lo lắng cho vị Thái tử thâm sâu khó lường, nhưng còn nữ nhi nhà bà đơn thuần như vậy, sao có thể ứng phó với những đả kích ngầm hay công khai của đám hoàng tộc đây?

Tần Miểu Miểu không biết mẫu thân đang suy nghĩ gì, sau khi trở về, nàng liền vào thư phòng

“Các ngươi không ai được vào.” Nàng đóng cửa thư phòng lại, nói với bọn thị nữ bên ngoài.

“Dạ.” 

Nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận, Tần Miểu Miểu đi tới án thư*, làm bộ làm tịch cầm bút, ánh mắt lại chuyển qua cửa sổ bên kia.

(*) án thư: bàn làm việc

Không thấy ai ngoài đó, Tần Miểu thở nhẹ một hơi, tay phải cầm bút trên tờ giấy trắng lên, viết viết vẽ vẽ, tay trái lại lén lút mò vào trong ngăn kéo, sờ tới sờ lui.

Sờ soạng nửa ngày, nàng lấy ra một cái hộp, mở ra, là một hộp thịt khô thơm nức.

Nàng cầm một miếng lên, bỏ vào miệng trong niềm vui rạo rực, cảm nhận được vị cay cay thơm thơm nơi đầu lưỡi, không nhịn được lại ăn thêm một miếng.

Vẫn là miêu cơ trí hơn người, còn biết dự trữ lương thực!

Tay phải cầm bút vẽ vẽ trên giấy, đến khi ăn hết chỗ thịt dự trữ, nàng mới thỏa mãn mà dừng bút.

Đức Minh ca ca muốn vẽ, cuối cùng cũng vẽ xong, tay cũng đau hết cả rồi, miêu thật chăm chỉ lại còn hiểu chuyện mà!

***

Ngày đêm trông ngóng, cuối cúng Đức Minh ca ca (cá khô nhỏ) cũng trở lại, Tầm Miểu Miểu cao hứng phi thẳng đến Đông Cung.

Nàng là nữ nhi của Phúc Thọ Trưởng công chúa, từ nhỏ được hoàng đế cùng thái tử điện hạ sủng ái, bởi vậy cũng chẳng ai dám cản nàng, giúp nàng tiến cung thuận lợi.

Ngồi trên kiệu, Tần Miểu Miểu chống cằm, bộ dáng không tập trung.

Đức Minh ca ca đang làm gì? Mang cá khô tới cho miêu sao? Cá khô có thật sự ngon như lời hắn nói?

Một lòng mê đắm tiểu cá khô, Tần Miểu Miểu không cả nhận ra kiệu đã dừng lại.

“Không ngờ lại gặp Lan Lăng quận chúa” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Tần Miểu Miểu vén màn, thấy bên cạnh kiệu của nàng có người, ngăn nàng đi đến Đông Cung.

“Có chuyện gì sao Lý huyện chúa?” Nàng hỏi, có chút kì quái.

Lý huyện chúa là đích trưởng nữ tại phủ An Quốc Công, nhà mẹ của Hoàng Hậu, lúc nào cũng văn nhã hào phóng, cử chỉ khéo léo, đối với Miểu Miểu mà nói, là nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay lại chủ động dừng lại bắt chuyện với nàng?

Cảnh xuân vừa lúc, cách đó không xa, một cánh hoa đào rơi qua mặt Miểu Miểu, gương mặt nàng cùng với hoa đào, vô cùng kiều diễm động lòng người.

Có lẽ là hoa đào làm nổi bật mỹ nhân, cũng có thể là mỹ nhân tôn lên hoa đào.

Lý Văn Huyên thu lại ánh mắt, tránh nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kiều diễm của Miểu Miểu, đưa tay lên gãi gãi, hỏi:

“Quận chúa muốn đến Đông Cung?”

“Đúng vậy” Tần Miểu Miểu gật gật đầu.

“Đông Cung…” Lý Văn Huyên hơi do dự, đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng: 

“Trong cung cấp bậc rõ ràng, lòng người dễ đổi, quận chúa nên chú ý một chút.”

Nói xong, nàng ta hành lễ rồi lùi qua một bên. Miểu Miểu nhìn nàng ta một cách khó hiểu, không biết nàng muốn nói gì.

Cùng lắm thì nàng cũng chỉ là một con mèo con, Tần Miểu Miểu có ưu điểm lớn nhất là lòng dạ rộng lượng, một lát sau vẫn không hiểu được liền vứt hết nghi vấn qua một bên.

Vẫn là tiểu cá khô của nàng quan trọng hơn. Đợi nàng đi rồi, một nha hoàn y phục tím đứng sau Lý Văn Huyên lên tiếng bất bình:

“Lan Lăng quận chúa thật chẳng coi ai ra gì, tiểu thư chào hỏi mà nàng ta cũng không xuống kiệu”.

Lan Lăng Quận chúa thân phận cao quý, nhưng tiểu thư nhà nàng cũng đâu có thua kém. Đích trưởng nữ phủ Quốc Công, lại là huyện chúa do Thánh Thượng sắc phong, chưa kể còn được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, so với quận chúa quả thật là chẳng kém gì.

Lý Văn Huyên nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc: “Ăn nói cho cẩn thận.”

Nhà hoàn kia hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng.

Phía sau có chuyện gì, Tần Miểu Miểu hoàn toàn không hay biết, cũng không có hứng thú để biết. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có Đức Minh ca ca cùng tiểu cá khô.

Hưng phấn lao vọt tới cửa, vậy mà nàng lại bị một thị vệ chặn lại.

“Hả?” Nàng giương đôi mắt to tròn long lanh đầy nghi hoặc nhìn tên thị vệ cao lớn vô cùng nghiêm túc trước mặt.

“Quận chúa, ngài…” Không thể vào.

Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã bị một âm thanh hưng phấn cắt ngang.

“Quận chúa, ngài tới rồi.”

Lão đầu nhi chạy tới, khuôn mặt phúc hậu mang nét mừng rỡ, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.

“Ừm ừm, ta tới tìm Đức Minh ca ca.”

“Thái tử điện hạ đang ở thư phòng, ngài mau đi đi.” Vương Thuận – thái giám tổng quản luôn bên cạnh Đức Minh thái tử tủm tỉm cười nói.

Tần Miểu Miểu gật gật đầu, nâng vạt váy tiến vào.

Thị vệ kia thấy nàng đi vào, trong lòng quýnh lên, chỉ muốn kêu nàng ở lại.

Vương Thuận kéo hắn lại, ý bảo đừng lên tiếng.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ thái tử điện hạ của hắn, quận chúa chắc chắn sẽ không có chuyện gì, huống hồ quận chúa với điện hạ tình nghĩa gắn bó, để người thấy quận chúa, nói không chừng bệnh tình lại có chuyển biến tốt.

Thị vệ hiểu ý của hắn, lập tức khâm phục mưu tính tuyệt vời của người này.

“Nhưng mà…” Thị vệ cau mày.

“Sao?”

“Khương tiểu thư còn ở bên trong…”

Biểu tình đắc ý của Vương Thuận bỗng chốc cứng đờ, lông tơ sau gáy dựng thẳng lên, mơ hồ thấy ánh mắt chết chóc của chủ tử chăm chú nhìn hắn.

Vậy mà hắn lại quên mất Khương tiểu thư!

Hỏng rồi!

***

Tác giả có lời muốn nói: Nguồn gốc tên của những người bên cạnh Miêu

Úc Hương: Cá hương

Úc Nhu: Thịt cá

Úc Cam: Cá khô

Úc Đường: Canh cá

Đến nỗi nam chính Đức Minh…

Điều này hoàn toàn trái ngược với chức vị của hắn… Thể hiện sự kỳ vọng của phụ hoàng dành cho hắn… Nhưng mà…

***

Beta: Nhưng mà hắn thích:))

Khụ khụ có ai ngửi thấy mùi drama với mùi trà xanh thum thủm không:’))???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang