Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5
Edit: Quà | Beta: Hoa

Khu rừng đào này được các vị tiên đế trồng cho ái phi của mình, có lịch sử hàng chục năm. Nhiều cây đào lớn lên rất cao và tươi tốt, hoa nở từng cụm dày mọc trên các cành cây.

Đây quả thật là một cảnh tượng hiếm hoi vào mùa xuân.

Hoa đào từ xưa đến nay đều thường được những văn nhân nhã sĩ thưởng thức. Nó còn được dùng để miêu tả vẻ đẹp và sự lãng mạn trong tình yêu. Huống chi cây đào trên đỉnh đầu hai người còn là cây đào đẹp nhất trong khu rừng đào này, càng khiến cho bầu không khí giữa hai người vô cùng mờ ám.

Các thị nữ đi theo Tần Miểu Miểu đều mang sắc mặt cổ quái, lo lắng nhìn về phía quận chúa một cái.

Tần Miểu Miểu thì lại vô cùng vui mừng, nàng đang lo không biết phải làm cách nào mới chạm được cành hoa đào kia, ai ngờ lại gặp được thái tử ca ca!

Nàng khẽ chạm vào hoa đào vừa hái trên tay, trong lòng có hơi chút luống cuống mà nói với Đức Minh ca ca sắc mặt lạnh nhạt: 

“Đức Minh ca ca, ca xuất hiện thật là đúng lúc, mau giúp ta hái cành hoa đào ngay trước mắt ca có được không, ta muốn hái về tặng cho mẫu thân.”

Nguyên Giác gật đầu, vốn dĩ hắn có thân hình cao lớn, chỉ cần hơi duỗi tay ra là có thể ngay lập tức ngắt được cành đào mà Tần Miểu Miểu cần phải trèo lên mới có thể hái được.

Miểu Miểu nhận lấy hoa đào, vui sướng bày tỏ lòng cảm ơn: “Đức Minh ca ca thật lợi hại, ngay cả một đóa hoa cũng không rụng xuống!”

Nguyên Giác: “Muội còn muốn cành nào nữa hay không?”

Tần Miểu Miểu lắc lắc đầu nhỏ: “Không cần, nhiêu đây là đủ rồi.”

Ánh mắt của nàng hết nhìn hắn lại quay sang nhìn Khương Thanh vẫn đang quan sát mình: “Đức Minh ca ca, ca và vị tỷ tỷ này cũng đang ngắm hoa đào sao?”

Nguyên Giác trả lời rất nhanh: “Không có, chỉ đang nói chuyện vài câu mà thôi, sắp trở về rồi.”

Tần Miểu Miểu gật đầu “À, vậy thì ta quay lại trước, hai người cứ từ từ hàn huyên.”

Hoa mà mẫu thân nàng thích nhất chính là hoa đào nên chắc chắn khi nhìn thấy chúng nhất định mẫu thân sẽ rất vui.

Nguyên Giác lại mở miệng: “Cũng đã nói xong rồi, ta và muội cùng nhau trở về đi.”

Lời nói vừa dứt, hắn liền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía lối ra của rừng đào.

Khương Thanh lẳng lặng nhìn bàn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, nhìn quận chúa kiều quý kia đang tươi cười nói chuyện, mà người nam nhân cao hơn nàng một cái đầu đứng ở bên cạnh lại nhẹ nhàng khom lưng, chăm chú nghe nàng ríu rít.

Thật là một đôi bích nhân. (*)

(*) một đôi bích nhân: ý chỉ đẹp đôi.

Nếu không phải cùng vị điện hạ kia sớm chiều ở chung với nhau trong ba tháng, thì lúc này nàng ta hẳn là đã phải nghi ngờ không biết vị điện hạ này có thật sự mất trí nhớ hay không? Hay là, mọi thứ đơn giản chỉ là không thể thay đổi?

Lan Lăng quận chúa chuyện gì cũng bày ra bộ dáng ngây thơ không hiểu, thế mà vẫn có thể không cần cố gắng gì đã có thể đứng trên đỉnh cao, mà nàng ta bất kể có cố gắng hay nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi bi kịch trong tương lai.

Không! Đau thương thống khổ của kiếp trước hiện lên trước mắt Khương Thanh khiến nàng ta trong lúc nhất thời đã quên mất mình vẫn đang đứng trong cung điện khắp nơi đều có tai mắt, nàng ta lắc đầu, ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn.

Hai thị nữ bên cạnh nàng ta liếc nhau một cái, âm thầm gật đầu với đối phương.

Còn tưởng rằng nữ nhân có thể đem Thái tử điện hạ che dấu suốt ba tháng này thông minh cỡ nào, kết quả chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch không biết khống chế cảm xúc!

Bệ hạ và Thái tử điện hạ thật sự là đã lo lắng quá nhiều rồi.

Nguyên Giác cầm tay dẫn Tần Miểu Miểu đi tới trước đại điện, một giây trước khi đi vào liền buông tay nàng ra.

Hắn vừa che giấu vành tai ửng đỏ của mình, vừa nghiêm túc nói: “Cô đột nhiên nhớ ra rằng mình còn có một số việc cần xử lý bây giờ, Miểu Miểu biểu muội cứ việc vào trước đi.”

Tần Miểu Miểu gật gật đầu, bộ dáng tốt bụng nhắc nhở cái người hay bị đãng trí này: “Vậy ca phải nhớ đã đáp ứng sẽ mang cá khô nhỏ đến cho Miểu Miểu nha, là cá khô ở Bắc Địa ấy.”

Hầy, cái “thói quen” đãng trí của vị trước mặt thật là bất tiện, Miểu Miểu phải nhắc nhở hắn hết lần này tới lần khác về những gì hắn đã hứa với Miểu Miểu thì hắn mới nhớ được, Miểu Miểu cảm thấy thật là mệt mỏi quá đi.

Nguyên Giác: “…”

Cá khô, thứ mà hắn đã hứa với Miểu Miểu biểu muội trước đó lại là cá khô!

Là thái tử của một đất nước, chẳng lẽ hắn không nên tặng cho vị hôn thê của mình những đồ trang sức quý hiếm hay là hoa phục xinh đẹp mà nữ tử thích hay sao? Vì sao lại cứ trước sau mang cá khô cho Miểu Miểu biểu muội?

Hắn càng nghĩ càng đỏ mặt, tự mình cảm thấy bản thân thật quá hẹp hòi.

Lần trước đem cá khô thuận tay mua từ một tửu lâu nào đó ở Bắc Địa cho biểu muội thì coi như thôi đi. Vì khi đó là lần đầu tiên hắn gặp biểu muội nên đối với vị cô nương này không có tình cảm gì, nhưng lần này là lần thứ ba hắn và biểu muội gặp mặt nên lễ vật tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được.

Hắn nghĩ như vậy và quyết định trở về tìm kiếm xem trong tư khố của mình có đồ vật gì phù hợp với biểu muội hay không.

Thời gian dùng để xác minh thân phận của Khương Thanh kéo dài bảy ngày.

Bảy ngày sau, chữ viết và ngọc bội trong thư được xác nhận thuộc sở hữu của cựu An Quốc Công, cựu An Quốc Công còn nhấn mạnh nhiều lần rằng Khương Thanh là hài tử chính thê của mình, bất kể là nam tử hay nữ tử thì toàn bộ tài sản mà ông sở hữu sẽ được chia bảy phần cho đứa trẻ này.

Phủ An Quốc Công trước khi lão quốc công đỗ đạt trạng nguyên thì cũng chỉ là một nông hộ, hiện tại phủ quốc công lớn như vậy đều là do lão An quốc công tích góp từng chút một. 

Mà bây giờ An Quốc Công mới với năng lực tầm thường chỉ biết giữ lại tài sản mà lão An Quốc Công lưu lại, chứ không hề tăng thêm được chút nào.

Có thể nói rằng trong phủ An Quốc Công bây giờ, ngoại trừ tước vị An Quốc Công thì phần lớn tài sản trong phủ đều là tài sản riêng của lão An Quốc Công.

Ngũ hoàng tử hiện tại đang cố gắng tăng cường thế lực của mình nên đại bộ phận chi tiêu đều lấy từ phủ An Quốc Công. Từ lâu hắn ta đã sớm tính toán phân chia tài sản ở phủ Quốc Công như thế nào, nhưng giờ đây toàn bộ kế hoạch đều bị một tay Khương Thanh quấy rối.

Nhất thời, tất cả các quan viên thuộc bè phái của Ngũ hoàng tử đều trở nên cẩn thận, không dám xuất hiện để đối diện với khuôn mặt u ám của Ngũ hoàng tử.

Màn đêm buông xuống, trong thư phòng của Ngũ hoàng tử đã thay đổi mấy đợt đồ sứ trang trí.

Sáng sớm hôm sau, Ngũ hoàng tử tiến cung.

Không ai biết bọn họ thương nghị cái gì, chỉ biết sau khi Ngũ hoàng tử xuất cung, đã lập tức thỉnh cầu với Hoàng đế chuyện mình bằng lòng nuôi dưỡng Khương Thanh ở dưới mí mắt* nhằm dạy dỗ nàng ta thật tốt.

*Ban đầu là “gối” nhưng đọc lên nó có cái nghĩa là lạ:’)).

Hoàng Đế vui vẻ đồng ý, phong Khương Thanh làm An Ninh quận chúa rồi ban lệnh cho nàng ta chuyển vào trong cung Hoàng hậu.

Tần Miểu Miểu phát hiện từ sau khi Khương Thanh tiến cung, bất kể lúc nào mình đến tìm Đức Minh ca ca luôn có thể gặp được nàng ta.

Ví dụ như bây giờ.

Vừa rồi nàng và Đức Minh ca ca ngắm hoa trong tiểu xuân viên, Khương Thanh lại đột nhiên ở đâu xuất hiện với mấy gốc hải đường cầm trong tay, khi nhìn thấy bọn họ thì trên mặt nàng ta cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tần Miểu Miểu cũng rất bất ngờ. Sở dĩ Tiểu Xuân Viên được gọi là Tiểu Xuân Viên, chính là bởi vì nơi này hẻo lánh, lại sớm bị Hoàng đế ban cho Thái tử, mà mọi người ai cũng biết Thái tử thích yên tĩnh nên bình thường không có người nào dám đến đây.

“Điện hạ cùng quận chúa cũng đang ngắm hoa sao?” Khương Thanh đến gần, dùng tư thế tiêu chuẩn hướng hai người hành lễ.

Tần Miểu Miểu đặt tay lên cằm xoa vài cái, không nói gì.

Miểu Miểu rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, nhất là sự yêu ghét của người nào đó và trong những năm qua nàng đều dựa vào trực giác này để tránh thoát vô số người bề ngoài trông thật tốt bụng nhưng lòng dạ lại hiểm ác.

Giờ khắc này Khương Thanh cho nàng cảm giác có chút không tốt, tuy rằng nhìn qua thân thiện nhưng nàng luôn cảm thấy nàng ta không có ý tốt.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Đức Minh Thái Tử nhíu mày.

Bên phía Vương Thuận đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn không phải đã dặn dò người này canh giữ Tiểu Xuân Viên không cho người nào khác đi vào hay sao?

“Hoàng hậu nương nương sai thần đến ngự hoa viên để hái ít hoa hải đường về cắm vào bình, lúc quay về thì thái giám dẫn đường cho thần lại đột nhiên không thấy đâu nữa, vậy nên thần đành phải dựa vào trí nhớ của mình mà đi. Nhưng trong cung có quá nhiều đường, thần đi một lúc thì đến đây.”

Hai má mỹ nhân ửng đỏ, trên trán trắng nõn đổ mồ hôi càng điểm xuyến thêm mấy phần kiều diễm trên khuôn mặt thanh lệ của Khương Thanh, ngay cả Tần Miểu Miểu vốn có hơi đề phòng nàng ta nhìn cũng phải có chút rung động.

Nguyên Giác nhận thấy được ánh mắt động lòng này của nàng, con ngươi của hắn lập tức tối sầm xuống nhưng vẫn giữ vững khuôn mặt không chút cảm xúc mà nói với Khương Thanh:

“Cô sai người đưa ngươi trở về.”

Dù sao cũng là người phụ hoàng hắn muốn trọng điểm chú ý, không thể tùy tiện giết chết được.

Vẻ yếu đuối trên mặt Khương Thanh tức khắc cứng đờ lại, nhưng sau đó lại khôi phục như cũ rất nhanh, chỉ là trong lòng nàng ta lúc này cực kỳ không vui.

Đức Minh Thái tử này xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng sau khi mất trí nhớ cái gì cũng không rõ, vì sao còn đối với nàng ta – người luôn chiếu cố hắn trong thời gian mất trí nhớ bằng vẻ mặt lạnh mày nhạt?

***

Beta nói với Khương Thanh: Sao? Tính đào góc tường thái tử à:’))?

Khương Thanh: Thật ra ta chỉ muốn thái tử.

Tác giả: Mơ đi:’)).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK