Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao Khương Thanh cũng là kẻ sống lại, khả năng khống chế biểu cảm cũng mạnh hơn nhiều so với kiếp trước, vẻ mặt cứng đờ nhanh chóng biến mất, “Đa tạ Thái tử điện hạ.”

Tần Miểu Miểu nằm trên bàn, nhìn nàng ta uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi thì mất hứng cúi đầu. Ngược lại, Đức Minh thản nhiên nói: “Khi nào thì chúng ta thành hôn?”

TMM vừa uống trà đã lập tức phụt ra, ngượng ngùng đáp:
“Không phải đã nói là đợi đến khi ta đủ tuổi thành hôn à?”

Hắn nhìn đàn cá trong đầm sen bên cạnh, bàn tay hơi siết lại, “Tuy ta đã có được chức vị thái tử, nhưng vị trí thái tử phi cũng không thể bỏ trống quá lâu. Vả lại, suốt mấy tháng ta không trong triều, ngũ hoàng tử đã lợi dụng quyền lực của gia tộc mà bành trướng, hơn nữa cũng hạ sinh nhi tử rồi, đã thành mối đe dọa rất lớn.

Có lẽ nàng cũng biết, mẫu thân ta qua đời khi ta mới mười tuổi. Mặc dù mẫu thân nàng luôn xem ta như con, nhưng rốt cuộc cũng không phải mẹ ruột. Nàng cứ tưởng tượng xem, có được một mái nhà riêng của mình thì tuyệt vời biết bao.”

Giọng hắn trầm thấp, để lộ chút u sầu, TMM cuống lên, vội hứa: “Khi đủ tuổi ta sẽ lập tức thành hôn!”

Nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của mẫu thân đối với con cái, cũng như nàng, chẳng phải vì có một người mẹ yêu thương hết mực nên mới được như bây giờ sao?

Lúc nàng không để ý, miệng hắn hơi giật giật, vẻ mặt u sầu lập tức biến thành phấn khích:

“Miểu Miểu, cảm ơn nàng! Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng!”

Nhìn hắn như vậy, không hiểu sao TMM cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái. Nhưng chàng sẽ không bao giờ nói dối Miêu, vậy nên không có vấn đề gì đâu nhỉ? Trong lúc nàng mải suy nghĩ lung tung, bàn tay to đầy vết chai của Đức Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói lãnh đạm nghiêm túc của hắn khi này lại vô cùng dịu dàng:

“Sao thế, đang nghĩ gì vậy?”

TMM định nói, nhưng lại bị mấy vết chai trên tay thu hút tầm mắt: “Đức Minh ca ca, sao tay huynh nhiều vết chai vậy?”

Thảo nào hôm nay nàng cứ thấy sởn gai ốc khi hắn sờ đầu.

Mặc dù các anh của hắn ban đầu cũng có vết chai trên tay, nhưng bọn họ đều do luyện thư pháp, kiếm thuật mà ra. Đức Minh luôn chú ý giữ gìn đôi tay của mình, vết chai trên tay chắc chắn không dày như bây giờ. Hắn nhìn vết chai trên tay, ánh mắt hơi sâu:

“Sau khi vết thương của ta gần như lành hẳn, để vận động cơ và xương, ta đi đốn củi, gánh nước hàng ngày. Theo thời gian, trên tay ta xuất hiện nhiều vết chai hơn.”

Khương Thanh sống trong một thung lũng nhỏ được che kín bởi đầy tấm màn bảo vệ, sau khi được nàng ta cứu, nàng ta đã giữ hắn lại trên núi với lí do vết thương của hắn chưa khỏi, thái độ có loại cố ý giả bộ thản nhiên, lại có chút dụ dỗ.

Nhưng sau khi mất trí nhớ, hắn không hiểu thế giới bên ngoài, và không biết làm thế nào để bẻ khóa những cơ chế đó, vì vậy hắn giả vờ sống an phận, đốn củi và gánh nước mỗi ngày để giảm bớt cảnh giác của nàng ta.

Quả nhiên , ba tháng sau, nàng ta dường như cảm thấy cơn nóng đang đến nên đã đưa hắn ra ngoài, và gửi hắn cho tâm phúc của mình trong một cuộc gặp gỡ dường như tình cờ.

Hắn điều tra được, nàng cứu hắn cũng là ngẫu nhiên, nàng gặp được tâm phúc của hắn liền để cho hắn khôi phục thân phận, mọi chuyện có vẻ hoàn hảo.

Thật đáng tiếc khi cả hắn  và Hoàng đế đều không tin vào sự trùng hợp.

Tần Miểu Miểu không biết trong lòng hắn lãnh đạm, cẩn thận cầm lấy tay hắn, sờ lên vết chai trên tay rồi nói:

“Đức Minh ca ca, chàng phải nhớ dùng dược mà ta đã đưa đấy.” Nếu không, bàn tay này sẽ không bớt chai được.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Miểu Miểu chạm vào đỏ bừng. Đức Minh gật đầu, trên khuôn mặt vô cảm có một vẻ thận trọng. Một lúc sau, Vương Thuận bước vào, báo rằng hoàng đế có việc tìm hắn. Tần Miểu Miểu đành đi về trước.

Tần Miểu Miểu trở về phủ trưởng công chúa, và chỉ muốn tìm mẫu thân, nhưng được hiện tại phủ có khách vì vậy nàng đã đến phòng ngủ để đợi bà.

Trong phòng khách, Phúc Thọ trưởng công chúa vẻ mặt nhàn nhạt mà uống trà,nghe lão phu nhân bên dưới nói.

“Trưởng công chúa, quận chúa nay đã lớn  nhưng không có bạn bè nên không khỏi cảm thấy cô đơn. Nhị sư huynh có một cô con gái nhỏ, tính tình dịu dàng, đúng tuổi quận chúa, tự hỏi liệu cô ấy có thể làm bạn với quận chúa không ạ? “

Lão phu nhân này là mẹ kế của Định Quốc Công, Định Quốc Công đã giữ bà ở dinh thự của mình vì lòng hiếu thảo. Phúc Thọ trưởng công chúa nhẹ nhàng bỏ chén trà, “Không cần.”

Nhưng lão phu nhân nhất định không chịu thua: “Nghe nói lần này Thái tử điện hạ có mỹ nữ trở về cùng , còn đích thân chọn chỗ ở cho mỹ nữ. Người đẹp thật ra là con gái của An Quốc Công, và địa vị của nàng ta rất cao quý.”

Bà cẩn thận liếc nhìn Phúc Thọ trưởng công chúa, thấy người không có dấu hiệu tức giận, thì tiếp tục nói:

“Quận chủ là người ngây thơ và đơn giản, cũng không nhất định là đối thủ của nàng ta, nàng cần một người chị biết gốc gác, có quan hệ huyết thống giúp đỡ, ta chứng kiến nó lớn lên, mười phần lễ phép, cũng vô cùng tôn trọng quận chúa…”

Phúc Thọ trưởng công chúa câu được câu không mà uống trà, trên mặt biểu tình càng ngày càng không chút để ý. Có vẻ như em trai và em gái của cô ấy đã rất vui vẻ trong những năm này. Sau khi uống một tách trà, công chúa đặt chén trà xuống và nói với người hầu gái phía sau:

“Đưa lão phu nhân đi ra ngoài.”

Bà  đang vội vã muốn nói, Công chúa chậm rãi nói thêm:

“Nhân tiện, nói với Thường ma ma rằng Đinh Quốc Công phủ và Tần thị lang phủ đã tách ra, để Tần thị lang phu nhân đưa con gái về. Ngoài ra, hãy liệt kê tài sản mà dinh thự của phủ Tần thị lang đã lấy từ phủ Đinh Quốc Công  trong nhiều năm qua. Lập danh sách và đưa cho Tần thị lang đi.”

Hầu hết tài sản trong dinh thự của Đinh Quốc Công phủ đều nằm trong tay trưởng công chúa, tất cả những gì lão phu nhân có quyền sử dụng là những thứ ít quan trọng, bên trong phủ còn nuôi dưỡng nữ nhi cũng không hề để ý, bất quá thêm chút thức ăn và son phấn mà thôi, trưởng công chúa không quan tâm gì nhiều. Chỉ là bọn họ không nên để Miểu Miểu chú ý tới. Khi còn trẻ Tần lão phu nhân rất ganh đua, nhưng khi về già, bà bắt đầu lo trước lo sau, bà nhận thấy sự tức giận của trưởng công chúa và sợ nó sẽ ảnh hưởng đến vinh quang và sự giàu có hiện tại của mình, vì vậy bà đã vội vàng đi.

Khi bà rời đi, bà toàn nói những lời phàn nàn về con dâu và cháu gái mà bà thường rất yêu quý. Tất cả đều là lỗi của bọn họ, nếu bọn họ không thúc giục bà đến tìm trưởng công chúa, thì giờ bà vẫn sẽ thoải mái sống như một bà hoàng trong dinh thự. 

Tần Miểu Miểu chờ đợi, mẫu thân còn chưa có trở lại, có chút buồn ngủ, đành phải cùng Tần ma ma bên cạnh nói chuyện, nheo mắt trở về. Miểu Miểu đang buồn ngủ và nàng phải đi ngủ.

Ăn gì ngon cho bữa tối? Món hoành thánh lần trước rất ngon, cá kho do đầu bếp Trương làm ở nhà rất ngon, và bánh ngọt nàng vừa ăn của mẹ  cũng rất ngon.

Này, cuộc sống đầy rẫy những sự lựa chọn.

Nói đến đàn con của con người, chúng thật sự rất vui, khi chúng được ba bốn tuổi đã có rất nhiều thức ăn ngon, khi căn cơ tu luyện của chúng còn rất thấp, nhiều thứ không thể ăn được.

Làm đàn ông thì tốt hơn.

Tác giả có điều muốn nói:

Nếu có thể chọn kiếp sau, ngươi chọn làm người hay là một loài khác?

Tác giả ngốc nghếch nghĩ tốt hơn làm người, ít nhất có rất nhiều đồ ngon …

Beta: Nếu có kiếp sau ta sẽ làm miêu miêu👁️👄👁️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK