Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8

Tần Miểu Miểu rối rắm nửa ngày, nhìn Đức Minh vẫn yên tĩnh như cũ, quyết định không đánh thức hắn. Nàng tựa vào gốc cây lớn, nhẹ nhàng trượt người, nằm hoàn toàn trên bãi cỏ, nhắm mắt lại.

Trời nắng tốt, đây là thời điểm thích hợp để ngủ. “Miểu Miểu, ta câu được cá trong dòng suối gần đây, nàng có muốn ăn không?” 

Tần Miểu Miểu vừa mở mắt đã thấy hắn đang nướng cá. Thấy nàng nhìn hắn không nói lời nào, Nguyên Giác lại lần nữa nói: “Miểu Miểu, nàng có muốn ăn cá không?”

Tần Miểu Miểu định thần lại, ngửi thấy mùi thơm từ món cá nướng, nuốt nước bọt: “Ăn ăn ăn!”

Nguyên Giác cười khẽ gật đầu, gắp gia vị rắc lên cá rồi đưa cho nàng. Tần Miểu Miểu nhận lấy con cá, thổi nó và cắn nhẹ.

Ăn ngon! Đôi mắt nàng ấy sáng lên. Dù Nguyên Giác bị mất trí nhớ nhưng món cá hắn nấu vẫn rất ngon! Thấy nàng hài lòng, hắn cầm một xiên khác và nướng nó.

“Thơm quá.” Một giọng nữ vang lên, sau đó là một tiếng bước chân đi về phía bên này. Một lúc sau, vài bóng người xuất hiện trước mặt Tần Miểu Miểu và Đức Minh Thái Tử. Đó là Khương Thanh, Lý Văn Huyên và một vài cô gái quý tộc. Tần Miểu Miểu tò mò liếc nhìn Khương Thanh và Lý Văn Huyên.

Trực giác của nàng nói rằng hai người này không thích nhau sao họ lại cười với nhau? Khương Thanh rất tự nhiên đi tới, ngồi vào bên cạnh bọn họ, cười nói: “Ta vừa nói sao mùi vị này rất quen thuộc, hóa ra là Đức Minh Thái Tử đang nướng cá.”

Khuôn mặt rất là tự nhiên mà nhìn Nguyên Giác một cái. “Ngươi đã bao giờ ăn cá nướng của Thái Tử điện hạ chưa?” Ánh mắt Lý Văn Huyên chớp động, nàng ấy ngồi xuống, nhưng  lại che mặt rất cẩn thận.

“Đã từng.” Nàng cười nói, giọng điệu rất luyến tiếc, “Khi đó trên núi không có gì ngon, thỉnh thoảng điện hạ sẽ đi bắt cá, một lần vỡ nồi, ta may mắn được nếm thử món cá nướng của Ngại. Vị rất ngon “

Nói xong quay đầu hỏi Tần Miểu Miểu : “Quận chúa, ngươi cảm thấy điện hạ nướng cá ăn ngon không?”

Đức Minh Thái Tử đã bao giờ nướng cá cho nàng chưa? Biểu hiện của Lý Văn Huyên thay đổi. Hả? Tần Miểu Miểu bối rối đặt con cá trên tay xuống. Nàng ấy là đang nói chuyện với nàng sao? Lý Văn Huyên nâng cánh tay lên, lấy tay áo che đi nụ cười nơi khóe miệng. Khương Thanh không quan tâm chút nào, lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.

Tần Miểu Miểu định trả lời, nhưng một con cá nướng thơm phức đã được đưa cho nàng, giọng nói điềm tĩnh của Nguyên Giác vang lên: “Miểu Miểu, cá nướng xong rồi.”

“Uh huh.” Tần Miêu gật đầu, lấy cá nướng của Đức Minh Thái tử đưa tới kia, ăn hẳn một miếng lớn.

Hắn nâng mặt lên nhìn và nói với Khương Thanh, “Ta không nhớ đã làm cá nướng cho ngươi.”

Vẻ mặt của Khương Thanh rốt cuộc cũng thay đổi, nhìn hắn một cách đau khổ: “Thưa điện hạ, ngài không nhớ sao, chúng ta đã ở trên núi trong thời gian đó…”

Hắn không kiên nhẫn mà ngắt lời nàng ta: “Bây giờ là mùa xuân, các ngươi nên săn nhiều con mồi để khẳng định giá trị của các ngươi phải không?” Ý là còn ngồi đây cản đường ta làm gì. (Câu này mình tự ý thêm ạ)

Khương Thanh:……

Lý Văn Huyên:……

Các quý nữ:……

Vậy tại sao ngài vẫn còn ở đây nướng cá với công quận chúa? Thái tử điện hạ tuy có địa vị cao, quyền thế nhưng lại rất thờ ơ với tất cả mọi người, trừ quận chúa. Các quý nữ khác không dám ở lâu, lần lượt rời đi.

Nguyên Giác ngăn Khương Thanh lại.

Khương Thanh có chút mừng rỡ, chẳng lẽ thái tử thật sự có chút cảm tình với nàng ta? Với một nụ cười, nàng ta quay đầu lại một cách duyên dáng, nhưng bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Đức Minh Thái tử.

“Sau này đừng cố ý xuất hiện trước mặt quận chúa, nếu không ta sẽ tống ngươi ra khỏi cung cùng với hoàng hậu đã giúp đỡ ngươi, hiểu chưa?”

Nữ nhân này rất kì lạ, tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp cận Miểu Miểu. Sắc mặt Khương Thanh trắng bệch, nàng ta nhớ lại những hành động mà thái tử đã làm sau khi lên ngôi hoàng đế thì nhịn không được mà run rẩy. Khoảng thời gian trước nàng ta đã trải qua quá thanh nhàn rồi, hoặc có thể nói vị Thái tử ở sơn cốc lúc đó đã biểu hiện quá mức vô hại, cho nên nàng ta mới có thể quên thái tử thật sự là một người tàn nhẫn như thế nào. 

Nàng ta liếc nhìn Miểu Miểu đang tập trung ăn cá nướng, trong lòng càng thêm không cam lòng. Sau khi những người đó rời đi, nơi này cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại, Nguyên Giác lấy một con cá và tiếp tục nướng nó.

Vừa ăn cá xong có chút mệt mỏi, vì vậy hắn mang theo Tần Miểu Miểu đi tìm một ít hoa quả dại, hắn vui mừng liền trực tiếp ăn.

Tần Miểu Miểu rất thích kiểu  này. Như một con mèo không thích cuốn băng đỏ lắm, nó không thích cách nó phải bóc vỏ và cắt thành từng mảnh nhỏ mới có thể ăn trái cây, nhưng mẹ muốn nàng trở thành một thục nữ, nàng chỉ có thể chống lại bản chất của mình và ăn trái cây như  “quý cô” trong hơn mười mấy năm.

May mắn thay, Nguyên Giác hiểu cô! Cái xẻng chết tiệt này thực sự tốt. Nàng vui vẻ cắn một miếng trái cây. Nguyên Giác cầm lấy, có chút ngây người. Rõ ràng là hắn muốn cắt trái cây bằng một con dao găm và đưa nó cho nàng, vậy tại sao hắn lại trực tiếp đưa nó cho nàng? Miểu Miểu sẽ không trách hắn vì không đủ quan tâm, phải không?

Hắn  liếc nhìn Tần Miểu Miểu, và thầm an tâm khi thấy nàng đang ăn rất vui vẻ, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không sao.

Sau khi hai người ăn xong, trời cũng đã xế chiều, Nguyên Giác thổi còi gọi ngựa trở về, từ từ cưỡi ngựa về phía trại.

“Bệ hạ, ngũ hoàng tử thật sự là tài năng trẻ tuổi. Một mình người có thể giết gấu.”

Bên dưới ngai vàng, một con gấu nằm trên mặt đất lặng lẽ với vài mũi tên trên người nó. Hoàng hậu nhìn vào con gấu, trông như không hài lòng:”Trác Nhi, ngươi như thế nào như vậy không cẩn thận, da gấu tốt có thể làm một chiếc áo choàng cho phụ hoàng của con, cư nhiên bị con biến thành như vậy.”

Hoàng đế mỉm cười an ủi hoàng hậu: “Săn được một con gấu không dễ đâu, ngũ hoàng săn được con gấu này cho ta cũng không tệ. Hoàng hậu, đừng quá khắt khe với nó.”

Hoàng hậu đã gật đầu, “Hãy để đầu bếp làm cho người một cái chân gấu đi thưa hoàng thượng.”

“Được rồi, ta cũng muốn thử mùi vị của nó.”

Hoàng thượng nhìn con gấu trên mặt đất, đột nhiên nói: “Thái tử cũng thích ăn chân gấu, vậy ta cho hắn cái kia đi.”

Ngũ hoàng tử đang đứng bên dưới, ánh mắt u ám khi thấy phụ hoàng mình tặng thái tử con gấu mà hắn ta săn lùng bấy lâu nay. Hoàng hậu mỉm cười liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo, sau đó cười nói với Hoàng Thượng: “Thái tử biết phụ hoàng ban cho hắn chân gấu, không biết vui mừng như thế nào.Thần thiếp sẽ sai người đưa cho hắn.”

Nói xong, lại thở dài: “Thái tử từ trước đến nay đều coi trọng phụ hoàng, lần này không biết săn bắn cho bệ hạ là cái gì.”

Người mà bà ta sắp đặt đã bí mật theo dõi thái tử, và biết được rằng hắn hoàn toàn không tham gia vào cuộc săn mà đi nướng cá cho quận chúa, lần này chắc rằng hắn sẽ trở về tay không. 

Ngũ hoàng tử săn gấu, nhưng hoàng huynh không săn được gì chỉ để đi cùng một người phụ nữ, bà ta không biết các cận thần và Hoàng thượng sẽ nghĩ gì đây. Nghĩ đến đây, hoàng hậu thoáng thả lỏng một chút. Mặc dù không biết tại sao hắn lại đối xử tốt với quận chúa  sau khi mất trí nhớ, nhưng Đức Minh thái tử trước đây, người rất tài năng, sẽ không làm điều thiếu tâm trí như vậy.

Có vẻ như những người bà ta sắp xếp ở Đông cung đã nhận được tin chính xác thái tử thực sự đã mất trí nhớ. Khi Giác Nguyên và Tần Miểu Miểu bước vào, bầu không khí tại địa điểm thật ấm áp. Thấy bọn họ cùng nhau trở về, Hoàng thượng trêu ghẹo nói: “ Nguyên Giác như thế nào Miểu Miểu cùng nhau trở lại? Đã săn được con mồi gì?”

Tần Miểu Miểu vặn khăn tay, ngập ngừng nói: “Miểu Miểu, Miểu Miểu không có săn được con gì cả.”

Hoàng Đế  gật đầu, dù sao cũng không ngoại lệ, cô gái này chưa từng bắn trúng con mồi.

Mắt nó hướng về Nguyên Giác: “Đâu rồi?”

Nguyên Giác rất bình tĩnh: “Con không săn gì cả.”

Có một sự náo động. Thái tử đã xảy ra chuyện gì? Làm sao hắn có thể không bắn trúng một con mồi? Hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút lo lắng, Thái tử không lẽ mất trí nhớ rồi quên cách đi săn như thế nào sao: “Nguyên Giác xảy ra chuyện gì?”

Ngũ hoàng tử cũng có vẻ quan tâm: “Đúng vậy, tam ca có phải chỗ nào không thoải mái hoặc  có phải hay không muốn làm cho phụ hoàng bất ngờ, tiểu đệ đã trúng gấu, làm sao có thể không đánh một con mồi?”

Giang Thanh* và những người trong cuộc khác thầm than trong lòng: Đó là vì Thái tử điện hạ suốt ngày nướng cá cho Quận chúa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK