Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7

Mấy ngày trước Miểu Miểu đã không cẩn thận ngủ quên ở đình nghỉ mát một lát, kết quả trở về liền bị phong hàn. Đợi sau khi y giả bắt mạch cho nàng rời khỏi, Trưởng công chúa ngay lập tức cấm túc nàng.

Tần Miểu Miểu tự biết đuối lý nên nàng cũng không dám tranh luận, chỉ là cau khuôn mặt nhỏ nhắn rồi lạch cạch vào thư phòng.

Quên đi, không đi ra ngoài cũng tốt, vừa vặn tranh thủ thời gian ở nhà nàng đi viết tiểu thuyết cũng được.

Lại nói lần trước viết bộ truyện thư sinh nửa đêm chui vào chăn của góa phụ bị nữ chính Tiểu Điệp phát hiện, Tiểu Điệp trong cơn phẫn nộ chạy lên cầu muốn nhảy sông tự vẫn nhưng lại được một công tử nhà giàu anh tuấn dịu dàng cứu…

Tần Miểu Miểu cười hắc hắc, nàng nghĩ kế tiếp chính là chuyện tình của nữ chính Tiểu Điệp và công tử nhà giàu Vương Ngọc.

Bên này nàng ở thư phòng ý văn dâng trào, bên kia Khương Thanh ở trong cung ngắm hoa yến hội và làm một bài đào hoa phú tặng cho hoàng hậu nương nương mà trở nên nổi tiếng. Thanh danh vang dội, dần dần có xu hướng thay thế của đệ nhất tài nữ Lý huyện chủ tại kinh thành.

Lý huyện chủ mười tuổi đã lộ ra tài danh, những năm gần đây có không ít tác phẩm hay nên được người dân ủng hộ rất nhiều, Khương Thanh đột nhiên tỏa sáng dần dần uy hiếp đến địa vị lý huyện chủ.

Hai người này tâm cơ không nhỏ, Lý huyện chủ có phủ An Quốc Công và Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa vững chắc, Khương Thanh lại là nữ nhi của lão An quốc công, lại mang thêm một thân phận là ân nhân cứu mạng của Đức Minh Thái Tử, hai người đều có ưu thế riêng, trong lúc nhất thời đấu địa như lửa đốt.

Tất nhiên, chuyện tranh đấu này, Tần Miểu Miểu bị nhốt trong nhà viết tiểu thuyết một chút cũng không biết gì cả.

Nàng càng không biết Lý huyện chủ và Khương Thanh dưới sự trợ giúp của Hoàng hậu đã tình cờ gặp thái tử trong cung, làm phiền Thái tử đến nỗi hắn không thể không đặc biệt đi tìm Hoàng đế thỉnh cầu bệ hạ ban cho hắn một tòa phủ Thái tử bên ngoài cung, đại ý là hắn muốn dọn ra ngoài.

Hoàng Đế bác bỏ yêu cầu của hắn, nhưng lại hạ chỉ thêm một bức tường giữa Đông cung và Hậu cung, có nghĩa là từ đây về sau, toàn bộ phạm vi trong Đông Cung hoàn toàn do Thái tử quản lý. Hoàng hậu không được có hành động can thiệp vào.

Hoàng hậu nghe xong, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng lại âm thầm xé nát mấy cái khăn tay.

Lúc cuộc thi săn bắn mùa xuân bắt đầu, Tần Miểu Miểu đang an tâm nhàn hạ viết tiểu thuyết của nàng, hiện tại tiểu thuyết đã tiến triển đến tình tiết nữ chính Tiểu Điệp vì báo thù mà cố gắng dụ dỗ công tử Vương Ngọc, kết quả không ngờ được bị hắn cự tuyệt, Tiểu Điệp thương tâm trở về nhà lại được công tử phái người đến cầu hôn…

“Miểu Miểu, con đang suy nghĩ cái gì đó?” Trên xe ngựa, Trưởng công chúa nhìn Tần Miểu Miểu đang ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.

Gần đây Lý Văn Huyên và Khương Thanh vui vẻ, hoàng đệ của bà cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hết sức dung túng bọn họ, vì  vậy có rất nhiều người đang suy đoán rằng có phải Hoàng đế muốn đem các nàng ban cho Thái tử điện hạ làm trắc phi hay không.

Lẽ nào là có người nói gì với Miểu Miểu?

Phúc Thọ Trưởng công chúa nhíu mày, bà đã cố ý phân phó đem những chuyện này giấu Miểu Miểu, Miểu Miểu bằng cách nào mà vẫn biết được?

Xem ra việc này không tránh có chút liên quan đến những tai mắt cố ý ở lại trong phủ, phải nên thanh toán rõ ràng rồi.

Không biết mẫu thân của nàng đã não bổ rất nhiều chuyện phức tạp, tâm trí của Tần Miểu Miểu tỉnh lại từ trong biển tiểu thuyết của mình, vẻ mặt choáng váng mờ mịt nhìn mẫu thân.

“Sao vậy ạ?”

Bộ dáng của nàng là hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Phúc Thọ Trưởng công chúa.

Phúc Thọ trưởng công chúa: Được rồi, con bé hẳn đang suy nghĩ về tiểu thuyết, khẳng định không biết những chuyện rắc rối ngoài kia.

Nhưng vẫn phải xử lý đám tai mắt trong phủ ổn thỏa.

Bây giờ là khoảng một thời gian đặc biệt, nếu chỉ thả ra chút việc râu ria nhỏ nhặt thì còn được nhưng trong trường hợp Miểu Miểu bị những người này để ý đến thì không tốt chút nào.

Phúc Thọ Trưởng công chúa có một biệt viện ở gần bãi săn bắn, vì vậy nên hai người không cần vội vàng tìm một nơi bằng phẳng để dựng lều như những người khác. Cho đến đêm trước buổi săn bắn mùa xuân bắt đầu, Trưởng công chúa và Miểu Miểu mới đến bãi vây.

Sau khi đến biệt viện, Trưởng công chúa liền đi xử lý chuyện của mình, còn Tần Miểu Miểu đi vào phòng nàng rồi cẩn thận lấy tiểu thuyết bảo bối mình giấu ở trong tay áo ra.

Nàng mở ra và bắt đầu đọc lại từng trang một.

Đây là tất cả những kiệt tác được viết bởi Miêu, vạn lần không thể vứt bỏ.

Sau hồi một ngồi đếm hăng say, nàng cảm thấy mình có một chút cảm hứng, tiếp tục nhặt bút lên viết ra ý tưởng.

Nàng mải mê quên cả thời gian, tận đến khi nghe thấy tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của Úc Hương ở ngoài cửa mới sực tỉnh:

“Quận chúa, Trưởng công chúa biết người còn chưa ngủ, để nô tỳ đến thúc giục người nhanh đi ngủ để ngày mai còn phải dậy sớm tham gia ạ.”

Tần Miểu Miểu phớt lờ nàng ấy, tiếp tục viết.

Úc Hương: “Quận chúa à, Trưởng công chúa nói nếu người không ngủ nữa thì bà sẽ khấu trừ ba ngày cá của người đấy.”

Tần Miểu Miểu: Không sao hết, ta có cá khô mà Đức Minh ca ca đưa cho. (><)

Đây là lần trước Đức Minh ca ca đưa đến đây, nghe nói là cá khô chính thống của Bắc Địa. Miêu sau khi ăn xong còn có cảm giác mấy ngày nay đều có thể không muốn ăn những loại cá khác nữa.

Loại thủ đoạn nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Miêu Miêu ~

Úc Hương: Có điều, lượng cá bị khấu trừ này bao gồm cá khô mà Thái tử đã cho người.

Tần Miểu Miểu: Cảnh giác mà che trái tim nhỏ bé yếu ớt dễ bị tổn thương của mình.

Mẫu thân làm sao biết Đức Minh ca ca mang cá khô cho Miêu vậy chứ?

Miêu rõ ràng đã rất cẩn thận giấu chuyện này với mẫu thân mà.

Đối mặt với cá khô thì việc viết tiểu thuyết  dù có trọng đại đến đâu cũng không đáng kể. Tần Miểu Miểu lập tức đáp:

“Ta đi ngủ ngay đây.”

Dứt lời nàng lập tức nằm lên đệm êm giường ấm.

Úc Hương bước vào, nhẹ nhàng thổi tắt nến trong phòng khiến cho căn phòng thoáng chốc tối sầm lại, chỉ còn ánh sáng le lói yếu ới của dạ minh châu trong đêm tối.

Nàng ấy đi đến trước giường dọn dẹp góc chăn cho quận chúa đang ngủ, rồi mới nâng bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Miểu Miểu đã ngủ rồi sao?” Phúc Thọ Trưởng công chúa ngồi ở trước bàn, chậm rãi mở miệng hỏi.

“Vâng đúng vậy ạ.” Tần ma ma cười nói, “Nghe Úc Hương nói quận chúa vào giấc rất nhanh.”

Phúc Thọ trưởng công chúa hừ nhẹ “Đã nhiều ngày chìm đắm trong viết tiểu thuyết như vậy, con bé có thể không mệt hay không?”

“Quận chúa còn ngỡ rằng người không biết nàng đang viết bản thoại.”

“Sở thích của con bé ấy từ nhỏ đến lớn, còn thích lẩm bẩm một mình, ta có thể không biết sao?”

Bà mỉm cười nhưng thở dài “Miểu Miểu là một đứa trẻ đơn thuần, cố tình lại gả vào hoàng gia, một nơi phức tạp như vậy, trong lòng ta vẫn luôn không yên tâm.”

Sự sủng ái của hoàng gia là điều không thể dựa vào nhất. Trong những tháng Đức Minh Thái Tử mất tích, bà thậm chí còn cảm thấy may mắn bởi vì cuối cùng bà cũng có cơ hội để tìm một vị hôn phu có bối cảnh đơn giản nhưng biết đau lòng cho con gái bà.

Ai ngờ ý nghĩ này vừa xuất hiện không lâu, Thái tử Đức Minh liền trở về.

Dường như nhìn ra sự lo lắng của Trưởng công chúa, Tần ma ma an ủi nói:

“Thái Tử điện hạ thân phận cao quý, đối với quận chúa lại mười phần để ý. Biết rằng quận chúa thích ăn cá khô, ngài ấy sẽ thường xuyên tự mình mua cho quận chúa một ít, đặc biệt là cá khô ở Bắc Địa lần này. Thần nhìn vào bộ dáng thì ngay lập tức biết được tâm trạng của quận chúa vui mừng bao nhiêu, cá khô này nhất định cực kỳ hợp khẩu vị của nàng rồi.”

Nói đến đây, Trưởng công chúa có chút buồn cười “Đứa nhỏ Miểu Miểu này trong lòng không giấu được chuyện gì, hết lần này tới lần khác còn cho rằng bản thân giấu thật kín!”

Nàng từ sáu tuổi đã bắt đầu qua lại với Đức Minh Thái tử, khoảng thời gian ở bên nhau, Đức Minh Thái tử tặng nàng bao nhiêu thứ, bà làm mẫu thân có thể không biết hay sao? Ngay cả bây giờ quản ít hơn, nhưng chỉ cần quan sát vào biểu hiện của con gái bà liền có thể đoán được.

“Quận chúa ngây thơ lương thiện, ông trời nhất định sẽ che chở cho nàng.”

“Mong rằng sẽ như thế.”

Chớp mắt đến buổi sáng sớm hôm sau, Tần Miểu Miểu mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ ra. Úc Hương chọn những bộ trang phục thật đẹp để thay cho nàng, cuối cùng nàng chậm rãi ra ngoài.

Nhưng Miểu Miểu thật sự quá mệt mỏi, đợi đến khi Hoàng đế tuyên bố bắt đầu cuộc săn bắn, nàng liền cưỡi ngựa nhỏ của mình từ từ tìm một nơi ẩn nấp bắt đầu công cuộc ngủ bù.

Dù sao thì tài cưỡi ngựa bắn cung của nàng không tốt. Mọi người từ trên xuống dưới đều biết, nàng coi như phật… (Buông tay)

Trong mơ mơ hồ hồ, nàng cảm thấy ai đó đang đến gần chỗ của mình và nàng cũng cố gắng hết sức mở to đôi mắt thì thấy Đức Minh ca ca đang đứng bên cạnh nàng.

“Đức Minh ca ca!” Nàng vô cùng vui vẻ kêu lên.

Ở một nơi rộng lớn như vậy có thể gặp được Đức Minh ca ca, bọn họ chính là có duyên đến mức nào cơ chứ.

Nguyên Giác ngồi xuống bên cạnh Miểu Miểu, làm cho nàng tựa vào hắn mà ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi:

“Miểu Miểu làm sao vậy? Sao lại ngủ ở nơi này?”

Tần Miểu Miểu tựa vào trên cây, nghiêng đầu hỏi ngược lại “Đức Minh ca ca không đi săn ạ?”

Nghe cữu cữu nói lần này ai đi săn lấy được hạng nhất có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh, Ngũ hoàng tử đã cố gắng hết sức muốn đạt được hạng nhất, bộ dáng Đức Minh ca ca sao lại không sốt ruột như vậy?

Nguyên Giác rất bình tĩnh “Hôm qua ngủ quá trễ nên bây giờ ta phải nghỉ ngơi.”

Giống như tình trạng của Miêu đấy! Tần Miểu Miểu hiểu rồi gật gật đầu nhỏ, sau đó dùng tay vỗ vỗ đại thụ phía sau lưng “Đức Minh ca ca nằm đi, ta giúp ca canh chừng.”

Nguyên Giác gật đầu, dựa vào trên cây nhắm mắt lại.

Tần Miểu Miểu ngồi bên cạnh hắn ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán, liền bắt đầu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Đức Minh ca ca.

Vào thời điểm hắn mở mắt, bởi vì đôi mắt quá sắc bén nên trông tác phong cả người cực kỳ nghiêm túc, khiến mọi người không tự chủ được bỏ qua bộ dạng của hắn, nhưng sau khi ngủ khí thế sắc bén ấy được thu liễm dần dần nổi bật lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Đẹp ngoài dự đoán.

Tần Miểu Miểu ngẩng đầu lên, hết sức kiềm chế dục vọng dùng tay chạm qua lông mi dài của Đức Minh ca ca, nàng chỉ đành nhẹ nhàng bóc vỏ cây.

Nhưng một cảm giác nặng nề trên đùi đột nhiên truyền đến, nàng cúi đầu thấy Đức Minh ca ca đã trượt đầu ra khỏi cây nằm ngay trên đùi nàng.

Tần Miểu Miểu: Mình có nên đỡ hay không?

Đỡ? Sợ là sẽ đánh thức Đức Minh ca ca.

Còn không đỡ? Đầu của Đức Minh ca ca quả thật nặng quá…

Rối rắm thật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK