Trong thư phòng.
“Khương tiểu thư đã cứu cô (1) một mạng, tất nhiên sẽ được thưởng, nói đi, ngươi muốn gì?”
Đức Minh Thái tử nhìn nữ tử đang đứng trước mặt hào phóng hỏi.
*cô: là một cách tự xưng của các bậc quyền quý.
Hắn không phải là người vô ơn, nếu cô nương trước mặt đã cứu hắn thì hắn sẽ cho nàng ta một phần thưởng xứng đáng.
“Dân nữ không cầu gì hơn là một nơi sống qua ngày.” Thanh âm của nàng ta từ từ chậm rãi, không chút nóng vội.
Không muốn gì cả sao? Đôi mày kiếm của Đức Minh Thái tử khẽ cau lại. Sống trên đời này, đã là người, làm sao có thể không có một chút lòng ham danh hám lợi? Chưa kể nàng ta vẫn còn đang trong độ tuổi ham quyền ham thế nhất.
Hắn không tin nàng ta không muốn gì cả hay chỉ muốn một điều nhỏ bé.
Nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng đã cứu hắn, hắn không thể bội ơn được. Vì vậy, Đức Minh Thái tử đáp: “Vậy ta sẽ cho người tìm một nơi ở cho ngươi trước. Khi nào ngươi muốn cái gì thì cứ đến tìm ta.”
Khương Thanh nhận lời và bước ra khỏi thư phòng dưới sự dẫn dắt của một cung nữ. Bỗng nhiên, nàng ta nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp kiều diễm khoác trên mình bộ váy lụa hồng đi về phía này.
Nữ hài tử có thể tự do đi lại trong Đông Cung được bảo vệ nghiêm ngặt thì thân phận nhất định không tầm thường.
Nàng ta nép sang một bên, thấy tiểu cô nương vui vẻ chạy ngang qua mình, đẩy cửa lớn của thư phòng ra.
“Vị đó là…” Nàng ta thấp giọng hỏi nô tỳ.
“Đó là vị hôn thê của Thái Tử, Lan Lăng Quận chúa.” Thị nữ nhỏ giọng trả lời, trong lời nói không thiếu sự cung kính xen lẫn ngưỡng mộ.
Lan Lăng Quận chúa? Khương Thanh như có điều suy nghĩ.
Đức Minh Thái tử đang ở trong thư phòng lắng nghe các mưu sĩ thảo luận về tình thế hiện giờ.
“Điện hạ, trong thời gian Người không có ở đây, Ngũ Hoàng tử đã từng bước xâm lấn thế lực của chúng ta. Hiện tại, người ủng hộ Ngũ Hoàng tử trong triều không ít.” Một mưu sĩ nói.
Mặc dù Thái tử là anh tài hiếm gặp nhưng Ngũ Hoàng tử cũng không phải là phế vật chỉ nằm chờ chết. Hắn ta có phủ An Quốc Công của Hoàng Hậu ở phía sau chống lưng giúp sức. Vị An Quốc Công tiền nhiệm chính là đệ nhất anh tài Lục nguyên (2) của triều đại và được rất nhiều văn nhân sĩ tử sùng bái.
(2) Lục nguyên: người đỗ đầu cả sáu kỳ thi Huyện (?), Phủ, Viện, Hương, Hội, Đình ở Trung Quốc. (nếu có gì sai sót xin bỏ qua cho mình)
Hơn ba mươi năm trước, Tề quốc suy yếu. Tấn quốc lợi dụng thời cơ tấn công mạnh mẽ vào biên giới Tề quốc, thậm chí có một lần đã tiêu diệt hết mười vạn đại quân của Tề quốc. Lão An Quốc Công ngày qua ngày chìm trong buồn đau, cuối cùng ông ta đã tự mình đi đến biên giới.
Ông vốn mưu trí xuất chúng cùng Phò mã Phúc Thọ lại nổi tiếng dùng võ, hai người một văn một võ hỗ trợ lẫn nhau trên chiến trường. Cuối cùng thành công đánh tan Tấn quốc.
Tiên Hoàng mừng rỡ phái người ghi lại chiến công của bọn họ vào sử sách, đồng thời treo chân dung hai người lên điện Cần Chính nhằm nhắc nhở quân thần thời thời khắc khắc không được quên công lao của bọn họ.
Những năm gần đây, hai vị Quốc Công tuy rằng đã lần lượt qua đời nhưng uy danh vẫn không hề giảm.
“Đúng vậy, điện hạ.” Một mưu sĩ khác cũng nói:
“Lão An Quốc Công chính là thầy của Bệ Hạ, được Bệ Hạ tín nhiệm. Ngũ hoàng tử lại có chỗ dựa vững chắc như vậy, thật sự không thể khinh thường.”
“Tĩnh quan kỳ biến (3).” Nguyên Giác nhẹ giọng nói.
(3) Tĩnh quan kỳ biến: là quan sát những thay đổi một cách âm thầm và lặng lẽ.
Thái độ dửng dưng tự tin của hắn làm cho các mưu sĩ sáng mắt.
Thái Tử điện hạ có kế sách đối phó sao? Bọn họ biết mà, không có vấn đề gì mà Thái Tử điện hạ không giải quyết được. Điện hạ thật sự là người tài hoa anh minh ngàn năm có một, nhất định có thể dẫn dắt Tề quốc bọn họ bước lên thời kỳ huy hoàng!
Tần Miểu Miểu vừa mới đi vào thư phòng thì chợt nghe thấy Đức Minh ca ca nhẹ nhàng cất tiếng nhàn nhạt “Tĩnh quan kỳ biến” này.
Đức Minh ca ca sao vậy, hắn gặp phải vấn đề gì cần phải suy tính cẩn thận sao?
Nàng đi lên trước, đang muốn nói chuyện thì đã thấy đôi mắt Đức Minh ca ca lẳng lặng nhìn qua.
Tần Miểu Miểu nở một nụ cười tươi tắn, vươn móng vuốt chào hỏi: “Đức Minh ca ca.”
Thái tử Đức Minh không để ý tới nàng, ngược lại trách cứ Vương Thuận đi theo phía sau.
“Mời vị tiểu thư này ra ngoài.” Vì sao lại để một người tiến vào trong lúc hắn đang nghị sự?
Ban đầu, hắn muốn nói “ném” nhưng không biết vì sao, đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, tiếng “ném” đến bên miệng không biết vì sao lại biến thành “mời”.
Các mưu sĩ khiếp sợ liếc nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Điện hạ đi ra ngoài mài dũa một chuyến trở về, quả nhiên thâm minh đại nghĩa (4) hơn rất nhiều, không để cho Lan Lăng Quận chúa quấy rầy nghị sự của bọn họ nữa!
(4) thâm minh đại nghĩa: nhận thức sâu sắc tình hình chung.
(Beta: Mình thấy có mấy thành ngữ hay nên mình giữ nguyên luôn, các bạn coi phần chú thích sau từ đó nha.)
Cái gì? Vẻ mặt Vương Thuận rối rắm nhìn về phía Thái Tử điện hạ cao lãnh, thấy thần sắc hắn kiên quyết, chỉ có thể chậm rãi đi tới trước mặt Tần Miểu Miểu, cẩn thận cất lời.
“Lan Lăng Quận chúa, nếu không thì Người đến hoa viên uống trà trước vậy?”
“Được, được.” Tần Miểu Miểu vui vẻ gật gật đầu, trên mặt không thấy một chút mất mát nào.
Sự thật thì, là một người bị ảnh hưởng sâu sắc bởi kiếp mèo của đời trước, ngươi còn có thể mong đợi nàng quan tâm nhiều hơn đến các vấn đề triều chính được sao? Lúc trước, nàng thường xuyên xuất hiện ở nơi nghị sự của bọn họ còn không phải là do Đức Minh ca ca một mực kéo đến hay sao.
Tất nhiên, mỗi lần đến cũng là ngủ và cũng chỉ có ngủ.
Huống chi hiện tại trong đầu nàng đều là cá khô nhỏ mà Đức Minh ca ca mang về, hoàn toàn không chú ý tới không khí quỷ dị trước mắt.
Đến hoa viên? Đức Minh Thái Tử nhíu mày, đang muốn Vương Thuận mời nữ tử này ra khỏi Đông cung thì lời nói đến bên miệng lại biến thành:
“Mang cá khô nhỏ của Bắc Địa đến cho nàng.”
Tần Miểu Miểu hoan hô một tiếng.
“Cảm ơn Đức Minh ca ca.”
Nàng vừa dứt lời thì lập tức vui vẻ chạy về phía hoa viên.
Chờ đã, đây không phải điều cô muốn nói!
Đức Minh Thái tử: “Ừ.”
Đức Minh Thái tử: …
Đức Minh Thái tử: …
Đức Minh Thái tử: …
Nhất định là vết thương ở đầu của cô lại nghiêm trọng rồi!
Nhóm mưu sĩ nghị sự xong liền nhao nhao cáo lui. Nguyên Giác đang muốn xem xét kỹ lại sổ sách mà các tâm phúc chỉnh lý.
Hiện tại hắn mất trí nhớ, nếu như không phải một trong những tâm phúc tìm được hắn thì giờ đây hắn hẳn còn đi theo Khương cô nương kia rồi sống trong trấn nhỏ hẻo lánh nào đó.
Nhìn sách trên tay một lát, trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của một tiểu cô nương, mặt mày tiểu cô nương cong cong, cười tủm tỉm nhìn hắn, vừa ngoan vừa mềm mại.
Quên đi, chính sự quan trọng hơn.
Một khắc sau.
“Quận chúa ở đâu?”
Nguyên Giác nhíu mày nhìn hoa viên trống rỗng trước mắt.
Không phải hắn bảo Vương Thuận đưa tiểu cô nương kia đến hoa viên sao? Sao hắn không thấy ai cả?
“Hồi điện hạ, Quận chúa nói nằm ở tháp trong đình không thoải mái nên đã về rồi.” Một nội thị vội vàng đáp lại.
Quay về rồi? Nguyên Giác nhíu mày.
“Về lúc nào?”
Nội thị: “Đã được một lúc, hiện tại đã xuất cung rồi.”
Nguyên Giác ừ một tiếng, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Hắn sải bước trở về thư phòng.
Tần Miểu Miểu ra khỏi cung, vui vẻ chạy đến chợ phía Tây.
Ở phía chợ Tây có một vị đại nương làm hoành thánh vô cùng thơm ngon. Nàng muốn mang về ăn cùng với cá khô nhỏ.
Nàng bỏ hoành thánh vào túi, đang muốn rời đi lại bị một người ngăn lại.
“Hả?” Tần Miểu Miểu nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
Tại sao hôm nay có thật nhiều người ngăn nàng nói chuyện thế?
Người tới là tiểu nữ nhi của Trường Hoa trưởng công chúa, Thư Mẫn Huyện chủ.
Nghe nói đây là kẻ thù không đội trời chung với nàng.
Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì Miểu Miểu cũng không biết giữa hai người các nàng kết thù như thế nào, chỉ là Thư Mẫn huyện chủ mỗi lần nhìn thấy nàng đều bày ra cái bộ dáng khó chịu, hận không thể đâm mấy lỗ trên người nàng.
Thư Mẫn Huyện chủ cao bẩm sinh. Thoạt nhìn, nàng ta lớn hơn tận nửa cái đầu so với nữ tử bình thường. Ngược lại, Miểu Miểu trông vô cùng nhỏ nhắn, bởi vậy khi nói chuyện với nàng ta, nàng lúc nào cũng phải ngửa đầu lên.
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thư Mẫn Huyện chủ kiêu căng mở miệng.
Tần Miểu Miểu: “Được.”
Thư Mẫn Huyện chủ dẫn nàng vào một gian phòng của Tiên Vị Các. Nàng ta vừa vào cửa thì lập tức trở thành bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép “Này Tần Miểu Miểu, cháy đến lông mày luôn rồi, sao ngươi vẫn còn tâm trạng ăn uống vậy?”
Tần Miểu Miểu: ???
Nàng ta đang nói về cái gì vậy?
Thấy bộ dạng vô tội ngây thơ này của nàng, Thư Mẫn Huyện chủ càng tức giận.
Cái đứa ngốc Tần Miểu Miểu này. Vị hôn phu cách hơn ba tháng mới trở về còn mang theo một tiểu mỹ nhân, vậy mà nàng không sốt ruột chút nào hả?
Nếu như là người khác thì không có gì để nói, dù sao nam tử hiện tại tam thê tứ thiếp là bình thường, chỉ là đây chính là Thái Tử điện hạ đấy, là vị Thái Tử điện hạ nổi danh giữ mình trong sạch chờ Tần Miểu Miểu lớn đấy!
Rốt cuộc là loại mỹ nhân gì mới có thể khiến Thái Tử điện hạ mang về, còn trực tiếp mang đến Đông cung?
“Ngươi đang lo lắng cho ta hả?” Miểu Miểu tuy rằng đam mê ăn uống, nhưng thiện ý hay ác ý của người khác đối với mình thì nàng vẫn có thể phân biệt được.
Giờ phút này nàng biết, trên người Thư Mẫn Huyện chủ không có một chút ác ý nào.
Thư Mẫn Huyện chủ muốn bùng nổ.
“Ai, ai mà lo lắng cho ngươi! Đừng có nói nhảm nữa! Ta không có!”
Tần Miểu Miểu: “Ồ.”
Thư Mẫn Huyện chủ: …
“Ồ là có ý gì?”
Tần Miểu Miểu quay đầu lại: “Tiên Vị Các làm cá cực kỳ ngon luôn, nhưng đáng tiếc là ta đã mua hoành thánh rồi, lần sau chúng ta cùng nhau ăn nha.”
Miêu là một con mèo tốt chỉ muốn tiết kiệm …
Tuy rằng mẫu thân không cho nàng tự mình đến Tiên Vị Các, nhưng nàng đến cùng bằng hữu thì cũng được chứ nhỉ?
Thư Mẫn Huyện chủ: “Được rồi.”
Nàng ta bỗng nhiên lại phản ứng lại: “Không đúng, ta không đến ăn cơm với ngươi! Ta đến để nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!”
Tần Miểu Miểu: “Ồ.”
Thư Mẫn Huyện chủ nghẹn lời, hít sâu một hơi, quyết định không so đo với đứa ngốc này nữa. Nàng liên tiếp phun ra ba câu:
“Ngươi đã đi đến Đông Cung chưa? Có biết Thái Tử điện hạ mang về một mỹ nhân không? Mỹ nhân kia có đẹp như ngươi không?”
Tần Miểu Miểu lần lượt trả lời: “Vừa mới đến, không biết, không biết.”
Thư Mẫn Huyện chủ không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi đã đến Đông Cung rồi mà còn không biết vị hôn phu của ngươi mang một mỹ nhân về? Thậm chí còn an bài mỹ nhân đó ở Đông Cung?”
Tần Miểu Miểu gãi gãi đầu, dưới sự bức hỏi của Thư Mẫn Huyện chủ, cuối cùng nàng cũng nhớ tới một bóng hình.
Hình như là lúc đến Đông cung, quả thật nàng có nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp bước ra từ thư phòng của Đức Minh ca ca?