Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Miểu Miểu ngồi ở bên cạnh mẫu thân, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ tóc của bà, ánh mắt nàng trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Phúc Thọ Trưởng công chúa để ý thấy có gì đó không ổn với nữ nhi của mình nhẹ hỏi:

“Miểu Miểu sao thế?”

Tần Miểu Miểu giật nảy bởi giọng nói của mẹ, không được tự nhiên mà sờ sờ gương mặt: “Không, không sao cả.”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẫu thân, Tần Miểu Miểu cúi đầu áy náy, vặn vẹo ngón tay.

Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đi săn, Tần Miểu Miểu sau khi ướp muối cá suốt mấy ngày, quyết định sẽ tiếp tục muối cá vào ngày hôm nay.

Nàng cưỡi con ngựa mà mẫu thân đặc biệt chuẩn bị, lắc lư quanh bìa rừng vài vòng, rồi tìm một chỗ để ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mông nàng thấy hơi đau khi cưỡi…

Nàng dựa vào cái cây lớn mà lần trước cùng ngồi nướng cá với Thái tử, lấy con cá khô nhỏ mà Đức Minh đưa cho ra rồi cắn một miếng từ tốn.

Làm người thật tốt, nàng càng ngày càng thích làm người.

Đột nhiên, có tiếng vó ngựa hướng tới đây.

Khi người đó nhìn thấy nàng thì hai mắt của hắn ta sáng lên.

“Lan Lăng quận chủ, ta đã tìm được người rồi.”

Vừa nói, hắn ta vừa xuống ngựa, vội vàng đi tới trước mặt nàng.

Tần Miểu Miểu: “Có chuyện gì vậy?” Đó không phải là thị vệ bên cạnh hoàng đế sao?

Thị vệ: “An Ninh quận chúa vì cứu bệ hạ bị trọng thương, mong muốn quận chúa có thể cho mượn Thiên Hương Hoàn trong tay người, quận chúa nếu ngài có đem thuốc theo thì xin hãy giao cho thần.”

Tần Miểu Miểu: Thiên Hương Hoàn? Đó có phải là những viên đường thơm mà phụ thân đã cho Miểu Miểu không?

Tần Miểu Miểu ném con cá khô trong tay vào hộp, nói với người đó: “Thuốc ở trên người ta, mọi người đang ở đâu, đưa ta đến đó.”

Trên đường đi, thị vệ đã giải thích cặn kẽ cho nàng những gì vừa xảy ra.

Lúc ấy hoàng đế đang cùng Thái Tử và Ngũ hoàng tử săn thú, đột nhiên một con nai chạy tới, hoàng đế đuổi theo, lúc này trong rừng đột nhiên bay ra một mũi tên bắn lén, nhắm thẳng vào trái tim của hoàng đế.

“Lần này ra ngoài săn bắn, Hoàng thượng chỉ mang theo hai ngự y, nhưng dược liệu mà hai ngự y mang theo đã bị đám sát thủ kia phá hủy. May mà An Ninh quận chúa đã chặn mũi tên cho Hoàng thượng, nếu không thì Hoàng thượng đã gặp nguy hiểm rồi.”

Khuôn mặt của thị vệ tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

An Ninh quận chúa thực sự là phúc tinh, trước đó nàng ta đã cứu Hoàng thái tử, hiện tại lại cứu Hoàng thượng.

Tần Miểu Miểu có chút kỳ quái: “Khương Thanh sao lại đi cùng Hoàng thượng và những người khác?”

Hoàng đế lúc đi săn không thích mang theo nữ nhân, ngay cả hoàng hậu hiện tại cũng bị người cự tuyệt, vậy sao Khương Thanh lại đi cùng được?

“Hoàng thượng vô tình gặp An Ninh quận chúa trong lúc đi săn. Ngài thấy tài bắn cung của nàng ấy tốt đến mức nam nhân cũng khó mà sánh được nên đã quyết định đưa cô ấy đi cùng.” Thị vệ nói.

Tần Miểu Miểu gật đầu hiểu ý và tăng tốc độ cưỡi ngựa.

Khi nàng đến nơi, Khương Thanh đã hấp hối.

Thấy nàng đi tới, Ngũ hoàng tử liền đứng dậy chào hỏi, vừa dùng sức kéo nàng về phía Khương Thanh vừa trách: “Ngươi đã ở đâu? Sao bây giờ mới trở về?”

Vẻ mặt Nguyên Giác khó chịu kéo tay hắn ta ra, giọng nói lạnh nhạt: “Khương tiểu thư hiện tại còn ở tại thâm khuê, Ngũ đệ vẫn là khắc chế một chút thì hơn.”

Ngũ hoàng tử sắc mặt cứng đờ, bàn tay kéo Miểu Miểu cũng ngượng ngùng mà thu trở về.

Kia mũi tên trúng vào giữa ngực Khương Thanh, tuy không bắn trúng trái tim, nhưng miệng vết thương lại rất sâu, lúc rút mũi tên ra máu chảy ra nhiều tới nỗi dùng cách nào cũng không ngăn được.

Tần Miểu Miểu yếu ớt bẩm sinh, khi mới sinh ra, cả người nàng chỉ có kích thước bằng một chú mèo con và còn rất gầy yếu. Định Quốc Công lo lắng cho con gái của mình nên đã đi hàng nghìn dặm để tìm thần y Thôi Viễn để nhờ ông giúp con gái mình điều chế Thiên Hương Hoàn.

Thiên Hương Hoàn được làm từ nhiều loại dược liệu quý khác nhau, tác dụng chữa bệnh nhẹ nhưng vô cùng hiệu quả, không chỉ có thể phục hồi cơ thể mà còn có thể giúp người bị thương nặng trì hoãn chấn thương.

Tần Miểu Miểu được trị liệu lâu như vậy nên co thể bây giờ của nàng không khác gì người bình thường cả.

“Miểu Miểu, ngươi có mang theo Thiên Hương Hoàn không?” Trên khuôn mặt nghiêm túc của Hoàng đế còn có chút áy náy.

Nguyên Giác liếc nhìn một cái, sắc mặt trầm tĩnh.

Tình cờ thuốc của Miểu Miểu cũng sắp hết, nhân tiện liền để phụ hoàng lấy mấy món bảo bổi của người ra ban cho Miểu Miểu để điều chế thêm cũng tốt.

Ai bảo người đã biết đây là âm mưu của nữ nhân kia còn muốn cứu nàng ta làm gì.

“Mang theo.” Miểu Miểu gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc hình tròn nho nhỏ.

Hiện tại sức khỏe của nàng đã tốt hơn rất nhiều và số lần cần uống Thiên Hương Hoàn đã thay đổi từ một lần một ngày thành một lần một tháng, đây là liều hàng tháng của nàng.

Hoàng đế gật gật đầu, ý bảo thị nữ cầm viên thuốc cho Khương Thanh uống, quay đầu đối diện với đôi mắt đang trông mong nhìn mình của chất nữ, bảo đảm nói: “Bên cữu cữu còn có một ít dược liệu dùng để chế tác Thiên Hương Hoàn, chờ trở về để cho Thôi thần y đem toàn bộ chế thành Thiên Hương Hoàn.”

Miểu Miểu thân thể vẫn luôn không tốt, mấy năm nay tuy rằng nhìn không khác gì người bình thường, nhưng rốt cuộc không có hoàn toàn chữa trị, vẫn là muốn định kỳ dùng thuốc, hiện giờ hắn cái này cữu cữu lại vì một cái rắp tâm không thuần mà lấy đi thuốc cứu mạng của nàng…

Cũng may mấy năm nay chủ dược của Thiên Hương Hoàn xuất hiện nhiều, những dược liệu còn lại tuy rằng quý giá, nhưng hắn cũng không phải không có, chỉ cần Miểu Miểu nhiều một viên thuốc là đủ.

Đưa cho Tần Miểu Miểu tất cả dược liệu để chế tạo thuốc? Còn mẫu thân của hắn ta thì phải làm sao? Thái hậu mấy ngày nay có chút không thoải mái, cũng muốn lấy những dược liệu này nữa! Ngũ hoàng tử tái mặt một hồi, cúi đầu trừng mắt nhìn Tần Mạt Mạt trong khi hoàng đế không để ý tới.

Tần Miểu Miểu: Không ngờ lại dám trừng ta?

Nàng không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn trở về, ngay sau đó nhìn hoàng đế ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn cữu cữu.”

Nguyên Giác:…

Miểu Miểu mặc kệ vị Ngũ hoàng tử ngay cả khống chế cảm xúc của mình cũng không biết này, quay đầu nhìn Khương Thanh tái nhợt nằm trên giường, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp.

Trực giác của Miểu Miểu cho nàng biết Khương Thanh này không phải là người tốt, ít nhất nàng ta cũng có chút ác ý với nàng.

Nhưng nàng ta đã bị thương nặng khi cứu thái tử lần trước, lần này còn suýt chết vì cứu Hoàng đế, hai người này là người thân rất quan trọng với Miểu Miểu, nàng rất biết ơn Khương Thanh .

Nàng nên đối phó với Khương Thanh này trong tương lai như thế nào? Thật là khó mà lựa chọn! Tần Miểu Miểu ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thấy mình đã gặp phải nan đề suốt nửa thế kỷ.

Ngay lúc đầu óc đang trống rỗng, nàng đột nhiên cảm nhận được có bàn tay to lớn đang vuốt ve gò má.

Tần Miểu Miểu ngước lên và thấy Giác Nguyên bộ y phục màu đen đứng trước mặt nàng, lặng lẽ nhìn nàng.

“Thái tử, chàng đừng véo mặt ta!” Tần Miểu Miểu bĩu môi rất bất mãn.

“Ừ.” Miệng hắn đáp lại, nhưng tay hắn vẫn tiếp tục di chuyển.

Miểu Miểu bất lực, đành phải nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên, gỡ bàn tay to thô ráp khỏi mặt mình, giữ chặt không cho nó lộn xộn.

Thiên Hương Hoàn, là một loại thuốc kỳ lạ, lại có tác dụng vô cùng rõ ràng, Khương Thanh nhanh chóng tỉnh lại.

Nhìn những người trong lều, nàng ta cố gắng ngồi dậy, nhưng bị hoàng đế ngăn lại.  

“An Ninh, ngươi bị thương rất nặng, ráng tịnh dưỡng.” 

Thấy ái nhân của mình bị thương nặng như vậy, Ngũ hoàng tử cảm thấy vô cùng tủi thân cho nàng ta, nghe Hoàng Thượng nói thì liền vội vàng chạy tới đỡ nàng ta: “Đúng vậy, biểu muội đừng cựa quậy, nằm xuống nghỉ ngơi là được rồi. “

Khương Thanh xấu hổ cúi đầu: “Đa tạ hoàng tử cùng Hoàng thượng chiếu cố.”

Hoàng đế đáp: “Ngươi đã cứu ta, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng.” Sau đó không để Khương Thanh đáp lời liền nói tiếp: “Hơn nữa, nếu không phải có Thiên Hương Hoàn của Miểu Miểu mang tới, các ngự y cũng không biết phải xử lý vết thương của ngươi ra sao, người ngươi cần tạ phải là Miểu Miểu mới đúng. “

Khương Thanh nhìn Miểu Miểu cảm kích, khóe mắt liếc nhìn Thái tử điện hạ đang đứng bên cạnh nàng không nói lời nào, vội che vết thương rồi hơi hạ thân xuống, trịnh trọng nói: “Cám ơn Lan Lăng quận chúa.”

Tần Miểu Miểu xua tay: “Ngươi đã cứu cữu cữu của ta, ta đưa Thiên Hương Hoàn cho ngươi là chuyện đương nhiên, không cần cảm ơn ta.”

Khương Thanh lại lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý: “Dù thế nào đi nữa thì việc quận chúa đã cứu mạng ta là sự thật, thần nữ chắc chắn sẽ báo đáp.”

Những gì nàng ta nói đều rất chân thành, Tần Miểu Miểu nhất thời cũng không thể từ chối nàng ta được, đành lẳng lặng đứng nhìn chứ không lên tiếng.

Hoàng đế bình tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc chân thành của Khương Thanh, sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa hai tay.

Giác Nguyên giơ tay phải không bị Tần Miểu Miểu nắm lấy gõ lên đầu của nàng một cái, nói với Hoàng đế: “Phụ hoàng, con đưa Miểu Miểu đi tìm hoàng cô cô.”

Hoàng đế lúc này đột nhiên nhớ ra điều gì đó, buông hai tay ra, dùng tay phải vuốt ve “Miểu Miểu” mà hắn đã chăm sóc cẩn thận, cười nói: “Miểu Miểu, nhớ nói với mẫu thân là hoàng cữu cữu chắc chắn sẽ trả lại cho con mấy viên Thiên Hương Hoàn.”

Phúc Thọ Trưởng công chúa bảo vệ Miểu Miểu rất chặt chẽ, nếu nàng biết rằng hắn đã lấy Thiên Hương Hoàn mà Miểu Miểu xem như là thuốc cứu mạng đưa cho Khương Thanh thì chắc chắn tức giận.

Tần Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy bàn tay to của Đức Minh ca ca ra khỏi lều.

Khương Thanh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, ánh mắt trở nên đen tối.

Thân phận của nhóm sát thủ cuối cùng được xác nhận là dư nghiệt của Tấn quốc.

“Ngươi nói An Ninh quận chúa không có liên quan gì đến đám sát thủ kia?” Hoàng đế ngồi trên ghế nhíu mày thật chặt

“Vâng.” Thị vệ mặc hắc y đằng sau đáp lời: “Nhưng điều kỳ lạ là từ lúc sáng An Ninh quận chúa đã bắt đầu giả vờ vô ý đi về phía bãi săn phía tây, như thể biết rằng người sẽ bị ám sát ở đó vậy.”

Hoàng đế càng nhíu mày chặt hơn. Cuộc đi săn này hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của hắn, ngay cả hắn còn chưa biết chắc mình sẽ đi tới chỗ nào, vậy thì sao Khương Thanh biết được?

Chẳng lẽ thế lực của Tấn quốc ở Tề quốc đã xâm nhập sâu tới mức ngay cả Thanh Long vệ của hắn cũng không điều tra ra được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK