Tần Miểu Miểu nhớ khuôn mặt của mỹ nhân kia nên thật thà gật đầu một cái.
Thư Mẫn Huyện chủ: “Ngươi đã gặp được nàng rồi à?”
Tần Miểu Miểu tiếp tục gật đầu.
“Nàng ta trông như thế nào?”
Tần Miểu Miểu nghĩ: “Hình như trông rất xinh đẹp?”
Thư Mẫn muốn phát điên đến nơi: “Cái gì mà hình như rất xinh đẹp?!”
Tần Miểu Miểu cũng rất tủi thân chứ bộ. Bản thân là một con mèo, cho dù đã đầu thai chuyển kiếp thì thói quen cũng không thể thay đổi một sớm một chiều được.
Ngươi có thể mong đợi một con mèo bốn chân đầy lông biết rõ và phân biệt được một người (1) hai chân đẹp hay xấu sao?
(1) Nguyên văn là “con thú hai chân”
Thư Mẫn Huyện chủ không biết nàng đang suy nghĩ những gì, nhưng nhìn bộ dạng vô tâm vô phế này của nàng thì nàng ta chỉ hận không thể chỉ rõ cho nàng “khó khăn” ở phía trước.
Người mà Thư Mẫn hâm mộ nhất chính là Tần Miểu Miểu. Rõ ràng mẫu thân của hai người bọn họ đều là Trưởng Công Chúa thế nhưng Tần Miểu Miểu lại được phong hào Quận chúa, nay còn được ban một mảnh đất giàu có như Lan Lăng làm đất phong. Mà bản thân nàng lại chỉ có một phong hào Huyện chủ, được mỗi danh tiếng bên ngoài.
Nếu như những thứ này thuộc về một nữ tử tài đức vẹn toàn thì cũng không có gì đáng nói, nhưng Tần Miểu Miểu lại là một bình hoa di động, không có tài cán gì lại còn rất được sủng ái.
Vì vậy, có một khoảng thời gian Thư Mẫn vô cùng không vừa mắt về Miểu Miểu.
Nhưng sau đó nàng ta cũng biết được tâm tư Tần Miểu Miểu không cầu tiến gì, chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn. Miểu Miểu đối đãi với người khác không nhiệt tình, nhưng không phải là hạng người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, tốt hơn nhiều so với những quý nữ dối trá hay đi lấy lòng kia.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nàng ta quay đầu nhìn Tần Miểu Miểu.
“Thái Tử điện hạ trước kia chưa bao giờ mang nữ tử trở về, lần này lại phá lệ như thế, ngươi phải chú ý đến nàng ta đấy.”
Miểu Miểu bị sự nghiêm túc của Thư Mẫn làm ảnh hưởng, nàng thành thật gật đầu.
Thấy bộ dáng giống như đã nghe lọt những gì mình nói của nàng thì Thư Mẫn Huyện chủ cuối cùng cũng thở ra một hơi, tâm tình cũng thả lỏng không ít.
Vẫn còn may, tiểu cô nương này cũng không phải là quá ngốc nghếch.
Tiểu cô nương không quá ngốc nghếch kia sau khi chào tạm biệt nàng ta, lập tức không chờ đợi được nữa mà chạy một mạch về phủ.
Nếu nàng còn trì hoãn thêm nữa, hoành thánh của nàng sẽ nguội mất.
Đến khi trở lại, Miểu Miểu liền lấy một con cá khô nhỏ ra nếm thử, vị tanh nồng làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng nhíu chặt lại.
“Ôi.” Tần Miểu Miểu nhanh chóng cầm lấy tách trà trong tay uống một ngụm lớn, mới miễn cưỡng đè nén vị tanh kia xuống.
Nàng phồng má lẩm bẩm nói: “Thái Tử ca ca lừa ta, cá khô này quá khó ăn!”
***
Tin tức Thái Tử điện hạ mang về một mỹ nhân nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Kinh hoa lệ, những nhà quyền quý này cụ thể nghĩ như thế nào, Tần Miểu Miểu không biết. Nàng chỉ biết hai ngày nay thiệp mời nàng tham gia yến tiệc rất nhiều.
Đặc biệt là Hoàng hậu, nhà ngoại của Lý quận chúa, gửi đi gửi về cho nàng tận ba bốn lần, câu chữ vòng vo ngập tràn vẻ khẩn thiết, ngôn từ còn mang theo hàm ý thăm dò.
Tất nhiên, phần đầu là nàng tự mình nhận thấy được, còn phần sau là mẫu thân phân tích cho nàng. Mẫu thân không cho phép nàng tham dự những yến tiệc đó.
Tần Miểu Miểu đặc biệt ngoan, rất nghe lời mẫu thân.
Nàng không đi dự tiệc, Phúc Thọ Trưởng công chúa giúp nàng ngăn những người muốn vào phủ thăm hỏi, cuộc sống hàng ngày của Miểu Miểu lại trở về tháng ngày bình yên.
Cho đến ngày tổ chức cung yến.
Thái Tử điện hạ mất tích ba tháng, bây giờ cuối cùng cũng hồi kinh, mọi người đều mừng rỡ, buổi cung yến chính là tổ chức vì Thái Tử điện hạ.
Khi Phúc Thọ Trưởng công chúa mang Miểu Miểu đến, trên đại điện đã chật kín người, chỉ còn thiếu Bệ Hạ, Thái Tử và hậu cung phi tần.
Thấy hai người bước vào, trên điện liền nổi lên một trận bàn tán xôn xao.
“Nghe nói Thái Tử điện hạ mang về một mỹ nhân, cũng không biết có phải thật hay không.”
“Mỹ nhân thì như thế nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của Thái Tử điện hạ?”
“Lan Lăng Quận chúa cũng thật xui xẻo, vừa mới thành hôn với Thái Tử điện hạ không lâu thì hết lần này đến lần khác đều xảy ra chuyện như vậy.”
“Quận chúa xui xẻo cái gì? Nữ tử kia xuất thân hèn mọn, chỉ có thể ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ vào Đông cung, làm sao có thể làm dao động địa vị của Quận chúa?”
“Cái này cũng không xác định được, dù sao cũng là nữ tử đầu tiên Thái Tử điện hạ mang về, khó tránh khỏi có hơi khác biệt.”
***
Nhận thấy những tầm mắt đánh giá ngoài sáng trong tối kia, Phúc Thọ Trưởng công chúa lập tức nhíu mày, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn, những người khác thấy vậy thì vội thu hồi tầm mắt. Phúc Thọ lúc này mới hài lòng buông chén trà xuống, nhìn nữ nhi của mình đang ngồi bên cạnh vô tâm vô phế ăn điểm tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nha đầu này như thế, bà làm sao có thể yên tâm để cho nàng tiến vào Đông Cung?
Đang nghĩ, Hoàng đế, Thái Tử và các phi tần đã đến.
Sau khi hành lễ, mọi người đồng loạt ngồi xuống, Hoàng đế Bệ hạ ngồi ở vị trí cao nhất, hỏi thăm Thái Tử một lượt, đột nhiên người chuyển tầm mắt về phía Tần Miểu Miểu đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
“Lan Lăng, con đã từng gặp mặt nữ tử đã cứu Thái Tử chưa?”
Đôi mắt của Phúc Thọ Trưởng công chúa tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn là làm bộ dáng tao nhã đoan trang.
Thái Tử Đức Minh thả ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đánh giá ly trà trước mặt.
Tần Miểu Miểu không rõ nguyên nhân đứng dậy, đối diện với tầm mắt của Hoàng đế cữu cữu:
“Đã từng thấy ở Đông Cung một lần.”
Hoàng đế gật gật đầu, hướng về phía nội thị bên cạnh phân phó một tiếng, người kia liền đi ra ngoài.
Một lát sau, một tử y (2) nữ tử được dẫn vào.
(2) tử (màu tím) y: y phục màu tím
“Dân nữ tham kiến Bệ hạ.”
“Ngươi cứu Thái Tử của Trẫm, muốn được thưởng gì?”
Tất cả những người có mặt ở đây đều giật mình. Đây chính là nữ nhân đã cứu Thái Tử điện hạ?
Tần Miểu Miểu cũng không chớp mắt nhìn thoáng qua nữ tử này, ánh mắt nàng tràn đầy tò mò.
Thì ra đây chính là nữ tử được Đức Minh ca ca mang về từ phương bắc sao.
Tử y nữ tử chính là Khương Thanh, nàng ta nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Đức Minh Thái Tử rồi cúi đầu nói: “Dân nữ thân là con dân Tề Quốc, cứu Thái Tử điện hạ của Tề quốc chính là bổn phận, không dám nhận thưởng.”
Tần Miểu Miểu uống trà, dùng đôi mắt hạnh của mình mà sùng bái nhìn nữ tử thanh lệ tuyệt mỹ trước mặt.
Tiểu tỷ tỷ này thật cao thượng, ngay cả trọng thưởng của cữu cữu cũng không cần.
Nếu là Miểu Miểu, nàng sẽ xin cữu cữu cho nàng vị ngự trù (3) giỏi nhất của Người.
(3) ngự trù: đầu bếp
Tay nghề chế biến cá của vị ngự trù kia còn ngon hơn Tiên Vị Các.
Tần Miểu Miểu nghĩ một hồi thì tâm tư liền bay đi nơi khác.
Gương mặt Miểu Miểu trắng noãn, đôi mắt to tròn, cả người tản ra một cỗ khí tức lười biếng, khiến Thái Tử ngồi một bên cũng phải chú ý tới trạng thái của nàng, bàn tay đặt trên bàn của hắn hơi động một chút.
Thật muốn chạm vào…
Không được, cô là một Thái Tử thận trọng cao lãnh, tuyệt đối không thể chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương.
Nhưng theo như tư liệu thân tín của hắn đưa, tiểu cô nương này là vị hôn thê của hắn, hai người cũng đã sắp thành thân với nhau nên có lẽ chạm nhẹ một chút cũng được nhỉ?
Mà không được, nha đầu này vẫn còn nhỏ, cô không thể làm cầm thú.
Lúc này, Hoàng đế đang hứng thú nhìn về phía nữ tử bên dưới: “Mặc dù ngươi cứu Thái tử Tề quốc, nhưng đó cũng là nhi tử của Trẫm, Trẫm thưởng cho ngươi cũng không chỉ vì Trẫm là Hoàng đế Tề quốc, mà còn bởi vì Trẫm là một vị phụ thân. Ngươi hiểu chứ?”
Nghe giọng điệu từ ái này của Hoàng đế, các hoàng tử và phi tần trong hậu cung đều sắp vò nát khăn gấm trong tay luôn rồi, sắc mặt Hoàng hậu cũng cứng đờ trong chốc lát.
Khương Thanh hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Dân nữ quả thật có một chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ.”
Vốn định chờ sau khi cùng Thái Tử bồi dưỡng ra tình cảm mới khôi phục thân phận, kết quả Thái Tử lại không đi theo kế hoạch của nàng ta, vậy thì chỉ có thể khôi phục thân phận trước. Nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội và một lá thư rồi nói: “Mẫu thân của dân nữ là một y giả, mười tám năm trước đã cứu một vị quý tộc, hai người trong thời gian ở bên nhau đã nảy sinh tình cảm, sau đó tổ chức lễ thành thân trước sự chứng kiến của thân bằng quyến thuộc (4).”
(4) Thân bằng quyến thuộc: người thân, bằng hữu
“Nhưng sau khi mẫu thân của dân nữ mang thai, người nọ đột nhiên không từ mà biệt, chỉ để lại một miếng ngọc và một lá thư nói rằng mẫu thân thần hãy đến Thượng Kinh để tìm ông ấy.”
Quý tộc Thượng Kinh? Hoàng đế đăm chiêu nhìn ngọc bội trên tay nàng ta: “Trên thư có nói rõ thân phận không?”
Khương Thanh gật gật đầu, “Ông nói mình họ Lý, tên Tín Chi, là Thượng Kinh An Quốc Hầu.”
Nàng ta nói xong liền dâng lên thư và ngọc bội.
Yến tiệc đột nhiên im lặng, mọi người trong bữa tiệc đều như có như không mà nhìn về phía Hoàng hậu đang khoan thai ngồi ở trên.
An Quốc Hầu Lý Tín Chi, anh tài Lục nguyên duy nhất kể từ khi khai quốc, cùng với Định Quốc Công san bằng Tấn quốc, sau được phong làm An Quốc Công.
Là bá phụ của Hoàng hậu nương nương hiện tại, cũng là người tạo dựng thực sự của An Quốc Công phủ.
Ông có một nữ nhi? Thái Tử điện hạ có biết không?
Nếu như biết, hắn mang nữ tử có thể là nữ nhi của An Quốc Công này về, còn tự mình an bài chỗ ở cho nàng ta, có nghĩa là hắn đã sớm bất mãn hôn ước với Lan Lăng quận chúa?
Ánh mắt các quý nữ thong dong lướt qua khuôn mặt lạnh nhạt của Thái Tử điện hạ, vẻ mặt ngây thơ của Tần Miểu Miểu và Khương Thanh đang bình tĩnh.
Tần Miểu Miểu: ??
Tại sao lại có nhiều người nhìn mình như vậy?
Cũng giống các quý nữ, các quan thần trong triều cũng đang suy nghĩ, ánh mắt mờ mịt đánh giá Hoàng hậu đang ung dung cùng Ngũ hoàng tử sắc mặt u ám ngồi bên trên.
Luật lệ Tề quốc có quy định, con nối dõi thừa kế một nửa tài sản, một nửa còn lại sẽ được chia đều cho các nữ nhi khác của mình.
Hơn năm năm trước, sau khi lão An Quốc Công qua đời, vì ông không có con ruột, nên cả tước vị và tài sản đều được thừa kế bởi đứa con thừa tự của ông, cũng chính là An Quốc Công đương nhiệm.
Nếu nữ tử này thực sự là huyết mạch của An Quốc Công, thì tài sản của An Quốc Công phủ…
Vốn tưởng rằng Thái Tử điện hạ sau khi mất tích ba tháng trở về tất nhiên sẽ rơi vào thế yếu, ai ngờ thủ đoạn của vị này lại cao siêu như vậy, chỉ một chiêu liền chặt đứt một nửa tài sản bên ngoại của Ngũ hoàng tử.
Các triều thần bắt đầu đổ mồ hôi hột, trong thời gian mất tích mà Thái tử cũng có thể phản kích Ngũ hoàng tử được như vậy…
Hoàng đế nhìn ngọc bội và thư tín trong tay: “Cầm xuống kiểm tra bút tích trong thư, xác định xem có đúng là chữ viết của An Quốc Công hay không.”
Nói xong người nhìn về phía Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nàng nhìn xem, ngọc bội này có phải là thuộc về lão An Quốc Công hay không?”
Hoàng hậu miễn cưỡng nở một nụ cười, nhận lấy ngọc bội nhìn nửa ngày, dường như đang cẩn thận xem xét: “Bệ hạ, thời gian quá lâu, thần thiếp cũng không thể xác định đây có phải là của bá phụ hay không.”
Hoàng đế gật đầu: “Vậy tìm người hầu bên người của lão An Quốc Công khi còn sống để kiểm tra đi.”
Nụ cười của Hoàng hậu càng thêm cứng ngắc, biểu tình dịu dàng hiền thục thiếu chút nữa không khống chế được. Xác nhận ngọc bội cùng chữ viết cần phải có thời gian, Hoàng Đế liền sai người ban trước cho Khương Thanh một chỗ ngồi.
Tuy thân phận của Khương Thanh còn không rõ nhưng lại là ân nhân cứu mạng của Thái Tử điện hạ, nội thị do dự nửa ngày, cuối cùng theo ý bảo của Hoàng hậu đặt vị trí của nàng ở ngay phía sau Đức Minh thái tử.
Vừa vặn là vị trí thê thiếp của hắn.
Nhất thời, nhiều ánh mắt cổ quái liên tục nhìn về phía Tần Miểu Miểu và Thái Tử.
Tần Miểu Miểu: Những con người này thật là phiền phức, sao cứ nhìn chằm chằm một con mèo như ta thế?
Nàng đang định đứng dậy đi dạo qua nơi khác, chợt nghe Đức Minh ca ca cất tiếng:
“Đem chỗ ngồi của Khương tiểu thư sắp xếp ở bên cạnh An Quốc Công phủ.”
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Đức Minh Thái Tử lại không mỉm cười với nàng như trước đây, mà chủ rũ mắt xuống, chậm rãi uống trà.
Cứ như ly trà đó là thứ đồ uống mỹ vị nhất thế gian vậy.
Tần Miểu Miểu: Sau khi Đức Minh ca ca trở về sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
Thái tử Đức Minh cúi đầu, đem tóc đẩy ra trước, che đi đôi tai đang ửng đỏ của mình.
Vị hôn thê vẫn đang nhìn cô? Chẳng lẽ là thích cô rồi?
Tâm trí của nữ nhân thật nông cạn.
Không đúng, chỉ là một nữ tử mà thôi, tại sao cô lại cố ý vì nàng mà thay đổi vị trí của người khác kia chứ?
***
Beta: Thái tử đừng có chối, đã nghiện còn ngại:)) Ông tự vả vừa thôi nha. Tui cười chết đi được:)))