Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu.
Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy.
Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển.
Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ?
Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi.
Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm.
Năm ấy Hải Thiên Lam theo cha ngồi du thuyền riêng đến chơi gần hải vực, khi đó kỹ thuật bơi của anh tự nhận cũng không tệ lắm.
Còn nhớ rõ thời tiết ngày đó rất đẹp, giữa trưa người lớn đều ở trong khoang thuyền, chỉ có Hải Thiên Lam một mình ngồi trên boong thuyền câu cá.
Đột nhiên có một cái áo chụp lên đầu cậu, Hải Thiên Lam vừa giật mình đứng dậy đã bị người ta đẩy xuống thuyền.
Chìm vào trong biển, Hải Thiên Lam giãy dụa gỡ chiếc áo ra, ngẩng đầu nhìn xuyên qua màn nước, trên bong thuyền đã không còn bóng ai, còn chưa để anh kịp suy nghĩ, một cơn xoáy nước đã quét tới từ phía du thuyền.
Hải Thiên Lam bị lốc xoáy do chân vịt lớn tạo thành cuốn vào nơi càng sâu hơn trong biển.
Áp suất biển quá mạnh, Hải Thiên Lam lập tức bị sặc nước, dần cảm giác chút dưỡng khí cuối cùng trong phổi cũng bị ép ra. Giãy dụa quơ tay vài cái, cũng chỉ là phí công tốn sức, trước khi nhắm mắt lại, Hải Thiên Lam tựa hồ nhìn đến một ánh hào quang màu lam lướt tới phía mình.