“Anh căn bản không thể bơi suốt thời gian dài như vậy, em còn biện pháp nào khác để tới được bờ không?”
Tiểu nhân ngư nhìn nhìn xung quanh.
“Gần đây đều không có thuyền của loài người các anh, anh chỉ có thể bơi về thôi.”
“Vậy anh không phải chết chắc rồi sao?”
Tiểu nhân ngư trầm nửa khuôn mặt xuống nước. Sau đó tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn mà nhô đầu lên.
“Thôi được, em quyết định cho dù có bị mẹ mắng, cũng phải đưa anh về bờ, bất quá nếu anh không bơi nổi, một mình em cũng không thể kéo nổi anh, cho nên phải tìm vài người bạn tới hỗ trợ.”
Tiểu nhân ngư quay trái quay phải gọi vài tiếng, sau đó Hải Thiên Lam liền bắt gặp có giống cá lớn gì đó đang lướt nước mà đến. Tới gần rồi mới nhìn rõ là hai con cá heo.
Cá heo bơi tới, nhìn thấy Hải Thiên Lam thì không dám tiếp cận, tiểu nhân ngư đành bơi qua nói gì đó với chúng nó. Chúng nó mới dám mon men lại đây.
“Đây là bạn của em, Bảo Bảo và Bối Bối, em đã thương lượng với bọn họ, cho anh cưỡi bọn họ đến chỗ bờ, giờ anh leo lên đi.”
Hải Thiên Lam cưỡi cá heo, tiểu nhân ngư nhẹ nhàng bơi phía trước, vừa dẫn đường vừa trò chuyện.
“Bờ biển bên kia em mới bơi qua có một lần, là theo papa trong đợt đi xa, nhưng em cũng chỉ loanh quanh ở bãi đá ngầm gần đó thôi, không có lên bờ, papa nói với em rằng lục địa là khu vực sinh sống của nhân loại, còn dưới biển mới là nơi ở của nhân ngư.”
“Bạn nhỏ, em tên là gì?”
“Em kêu Tiểu Nam. Anh thì sao?”
“Anh tên Hải Thiên Lam.”
Ngày đó nhờ cá heo hỗ trợ, cộng thêm một đoạn Hải Thiên Lam tự bơi. Nhân ngư Tiểu Nam một đường hộ tống cậu đến dưới vách núi bí mật chỗ bờ biển.
Dạo ấy quanh bờ biển này còn chưa phát triển lắm, buổi tối không ai, chỉ có ngọn hải đăng chiếu sáng phía xa xa là minh chứng cho văn minh nhân loại.