Ở bờ biển, Hải Thiên Lam kể chuyện cổ tích cho Tiểu Nam nghe, dùng nước trái cây, sữa hoa quả để dỗ dành bé, tuy rằng miệng vết thương không thể dính nước, thế nhưng chân Tiểu Nam nhất định phải dẫm lên phiến cát biển ướt sũng mới được.
Hải Thiên Lam nhìn nơi dưới vách núi kia, năm ấy bọn họ chính là ở chố đó lên bờ, cũng ở chỗ đó dựa sát vào nhau suốt một đêm.
Tiểu Nam đã làm rung động trái tim anh, không chỉ đơn thuần là ơn cứu mạng, Hải Thiên Lam ở nhà cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm và hơi ấm, thế nhưng tại một đêm ấy, Tiểu Nam đã cho anh biết đến cái cảm giác được ai đó quan tâm.
“Tiểu Nam, còn nhớ bên đó là đâu không?”
“Nhớ rõ, khi đó đại ca ca chưa già như bây giờ, hơn nữa còn biết bơi lội a.”
“Ax! Tiểu Nam, em nhất định phải đả kích anh như vậy sao?”
“Tiểu Nam chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Sau này Tiểu Nam mang anh xuống biển đi, có lẽ có em bên cạnh, anh sẽ không sợ hãi nữa.”
“Không thành vấn đề, Tiểu Nam sẽ dắt anh theo, bất quá nếu anh sặc nước, Tiểu Nam sẽ không thể kéo nổi.”
“Ha ha, nhưng Tiểu Nam sẽ truyền dưỡng khí cho anh đúng không nào?”
“Ưm! Tiểu Nam sẽ chia dưỡng khí cho anh.”
“Có những lời này của em là đủ rồi.”
Lời của Tiểu Nam ít nhất khiến anh cảm thấy được trên thế giới còn có một người quan tâm, để ý đến anh.
Hải Thiên Lam tiến tới gần hôn lên má Tiểu Nam một cái, Tiểu Nam mang ấm áp đến cho anh, giúp anh được cứu chuộc, anh vốn là một người không có bản ngã, không có ý niệm sinh tồn gì, anh cứ sống tựa như một cái xác không hồn, vì mục đích của người khác mà sống. Từ khi gặp được Tiểu Nam, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa riêng.