“Tiểu Nam, ngày mai ca ca phải đi vắng vài hôm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về, Thủy Hàn sẽ lưu lại chăm sóc em.”
“Ưm! Tiểu Nam sẽ thật biết điều.”
Tiểu Nam đáp ứng rất nhanh, kỳ thật muốn bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương mới là lạ.
Lâm Lãng lui ra ngoài đóng cửa đi tìm hai người kia.
Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, nằm xuống, bàn tay to liên tục vuốt ve trên đùi Tiểu Nam.
Cúi xuống ngắm nhìn thật kỹ, đôi mắt Tiểu Nam đã biến trở về màu thủy lam xinh đẹp, anh liền đặt một nụ hôn lên đó.
“Tiểu Nam, bảo bối của anh.”
Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam.
“Đại ca ca, anh trở về nhớ mua kẹo cho Tiểu Nam đó.”
“Được! Sẽ vác cả bao tải về cho em.”
Đối với Hải Thiên Lam mà nói, đây là đêm cuối cùng ôm Tiểu Nam trước khi anh đi đối mặt với hết thảy.
Hải Thiên Lam kéo váy Tiểu Nam xuống, hôn từ trước ngực đến cổ chân của Tiểu Nam.
Nâng lên cái đùi nhỏ không bị thương kia của Tiểu Nam, đưa tới bên miệng, gặm cắn ngón chân non mịn.
“Á! Hi hi, ngứa quá, đừng đụng vào chân Tiểu Nam, cảm giác thật kỳ quái.”
Hải Thiên Lam biết chân Tiểu Nam đặc biệt mẫn cảm, theo phản ứng run run, vật đặc thù của giống đực dưới hạ thân Tiểu Nam – tiểu nhục nha màu trắng hồng bắt đầu ngẩng lên.
Hải Thiên Lam vươn tay tới, vân vê thưởng thức nhục nha bé xinh.
“Vật nhỏ này của Tiểu Nam thật đáng yêu.”
Tiểu Nam đưa tay đặt trên nhục nha của chính mình gẩy đến gẩy đi.
“Bình thường nó trông đâu có lớn như vậy.”
Hải Thiên Lam dựa vào gần hơn, cởi bỏ áo ngủ, để Tiểu Nam trượt động trên tính khí của chính mình. Tiểu Nam bướng bỉnh đưa tay chọc nhục côn kia, xem nó ra ra vào vào ở bên ngoài.
Hải Thiên Lam nhắm mắt lại cảm thụ sự đụng chạm của Tiểu Nam, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nam là đang vuốt ve tính khí mình, nơi đó của anh cũng đã cương cứng khó kiềm chế được.
Tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Nam đặt lên đùi, làm cho hai chân bé hơi hơi chuyển hướng.