“Mèo thích ăn gì nhất?”
“Thức ăn của mèo… còn có cá, cậu là nói…?”
“Ở trong mắt con mèo, Tiểu Nam là một con cá siêu bự, cậu cảm thấy để cá chơi cùng một con mèo là bình thường sao? Ngu ngốc!”
Thủy Hàn vỗ vỗ ót, tại sao mình lại không nghĩ tới điều này chứ?
Lâm Lãng đến phòng Hải Thiên Lam, Tiểu Nam không có chảy ra nước mắt nữa, chỉ là kêu rất lớn.
“A, ô ô, đau!”
Hải Thiên Lam đau lòng đến tay chân luống cuống.
Chỉ có Thủy Hàn bình tĩnh chỉ đạo, tiến hành rửa sạch miệng vết thương cho Tiểu Nam, sau đó khử trùng băng bó, quấn một vòng gạc quanh cái đuôi xinh đẹp.
Tiểu Nam liên tục ủy khuất nức nở.
“Thứ vừa nãy là đồng lõa của cá miệng rộng ạ? Tại sao nó lại cắn em?”
“Đó là một sai lầm, anh đã cho nó cuốn gói.”
“Nó thật đáng sợ!”
Tiểu Nam sợ hãi ôm lấy Hải Thiên Lam.
Lưu Ba mang hai hạt lệ mà Tiểu Nam vừa để lại đi tới.
“Tiểu Nam, đây là nước mắt của em sao?”
Tiểu Nam nhìn đến hạt lệ, giật mình quay đầu hỏi:
“Xong rồi! Đại ca ca, mắt của Tiểu Nam có phải đã biến thành màu đỏ không?”
“Ừm!”
Trong đôi mắt to màu lam của Tiểu Nam tràn đầy tơ máu, bộ dáng như vừa bị đánh, hoặc đang bị cảm nặng.
Hải Thiên Lam nâng cằm Tiểu Nam lên xem xét.
“Tại sao có thể như vậy?”
Tiểu Nam không trả lời, xoay người đem hạt lệ nuốt xuống.
“Ba ba nói nước mắt của người cá là vật chất dinh dưỡng, cũng là máu trong thân thể, tìm được rồi phải lập tức nuốt về, nếu vứt bỏ, dinh dưỡng mất đi thật lâu sau cũng không thể bổ sung lại được nữa. Cho nên nhân ngư rất ít khóc, lệ chảt ra nhiều sẽ mất mạng.”
Hải Thiên Lam ở ngày này tự thề với lòng mình, sau tuyệt đối không bao giờ được để Tiểu Nam khóc.
Năng lực tự lành của nhân ngư vẫn là rất mạnh, căn cứ vào cách nói của Tiểu Nam, tựa hồ đây cũng là khả năng mà nhân ngư tiến hóa đến để có thể sinh tồn dưới đáy biển.