Quá trình vết thương lành sẽ gây ngứa vốn là điều tất nhiên, Tiểu Nam vẫn là một bé tiểu nhân ngư không có năng lực tự ý thức được gì, chung quy luôn muốn dùng tay đụng chạm tới nơi đó.
Hải Thiên Lam lúc nào cũng phải trông chừng Tiểu Nam, phòng ngừa bé lộn xộn.
Lúc cái đuôi của Tiểu Nam biến thành chân, đem băng gạc gỡ ra thay thuốc băng bó, sau khi đuôi biến thành chân, miệng vết thương liền nằm ở phía trong đùi, Tiểu Nam chỉ có thể bạnh hai chân ra ngồi ăn cơm. Không có cái đuôi để vẫy, chân cũng vô pháp lay động, Tiểu Nam mếu máo.
“Trên đất bằng thực nguy hiểm, em muốn về nhà.”
Bàn tay đang đút cơm cho Tiểu Nam của Hải Thiên Lam chợt run rẩy một chút.
“Tiểu Nam, tin tưởng anh, đây là ngoài ý muốn, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
“Em muốn về nhà, trên đất bằng có quái thú ăn thịt người cá.”
“Đợi mấy ngày nữa, đợi đại ca ca thêm mấy ngày nữa thôi, anh sẽ giúp em đi tìm ba mẹ.”
“Đại ca ca toàn nói suông thôi, nếu không Tiểu Nam liền tự mình đi tìm bà bà ở thôn San Hô đó.”
“Ca ca hứa với em, không quá mười ngày, ca ca sẽ mang Tiểu Nam đi, tới hòn đảo nhỏ chỉ có hai người chúng ta.”
“Vậy được rồi.”
Tiểu Nam gắp một miếng cá sống. Ăn thịt bổ thịt a.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Lãng đột nhiên tiến vào nói.
“Tổng giám đốc, hội nghị cổ đông lâm thời dự định sẽ bắt đầu lúc chín giờ sáng sớm mai, tôi nghĩ là do chịu tác động từ việc mấy nhà xưởng đứng tên ngài được bán ra hôm nay.”
“Tối mai cậu và Lưu Ba theo tôi trở về, Thủy Hàn ở lại chiếu cố Tiểu Nam.”
Hải Thiên Lam quay đầu ngăn lại động tác nhỏ lại một lần nữa định lén tháo băng gạc của Tiểu Nam.
“Tiểu Nam, nếu em muốn nó mau khỏi thì phải nghe lời, không được động nó.”
“Ngứa.”
“Vậy chứng tỏ vết thương đang khép lại, hy vọng không cần để lại sẹo mới tốt.”