Ngủ trưa dậy, Tiểu Nam liền ở trong phòng hết sờ cái nọ lại sờ cái kia, tất cả đối với bé mà nói đều rất kỳ quái, Tiểu Nam nghiên cứu bài trí, đèn treo, bốn nam nhân trong biệt thự lại nghiên cứu Tiểu Nam.
Lưu Ba hỏi:
“Tiểu Nam, em dùng chân đi đường, sẽ không thấy đau sao?”
Trong câu chuyện cổ tích ngày xưa, không phải từng miêu tả công chúa nhân ngư biến thành hai chân đi ở trên đất bằng… cảm giác tựa như đang dẫm lên ngàn vạn kim châm sao?
Thân là bí thư, Lâm Lãng nhướn mi nhìn sang Lưu Ba.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ hồi nhỏ cậu chưa từng đọc qua cổ tích à?”
“Tôi đã nói gì đâu.”
Lâm Lãng cười đáp, nói thật hắn chỉ là cảm thấy hơi buồn cười, thì ra một người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy cũng là nghe mấy câu truyện cổ tích này mà lớn lên.
Tiểu Nam ngo ngoe đầu ngón chân xinh xắn.
“Đi lâu sẽ đau, dẫm trên đá cũng sẽ đau, nhưng nếu là mặt cát thì đỡ hơn một chút, xúc giác trên đuôi nhân ngư vô cùng mẫn cảm, sau khi biến thành chân cũng rất dễ bị thương.”
“Vậy à. Chắc ngày mai phải đi mua cho em đôi giày nhỉ?”
“Giầy là cái gì?”
Lưu Ba ngồi trên ghế, chìa một chiếc giầy của mình ra cho Tiểu Nam xem.
“Chính là thứ này, dùng để bao quanh chân.”
Tiểu Nam lắc đầu.
“Em không muốn, nhân ngư sợ nhất là cái đuôi bị bó lại, nếu như ở dưới biển, cái đuôi bị vật gì đó bao bọc, gặp phải nguy hiểm liền chạy không thoát.”
“Tiểu Nam, có phải số lượng nhân ngư rất ít không, tại sao rất hiếm người trên đất bằng biết đến sự tồn tại của các em vậy?”
Tiểu Nam lắc đầu.
“Nghe các ông các bà nói, rất nhiều năm trước kia, nhân ngư cũng từng định tiếp xúc với người lục địa, thế nhưng người trên mặt đất đều coi chúng em là yêu quái, có một số người còn muốn ăn thịt chúng em, cho nên mọi người đều rút khỏi nơi gần bờ tới chỗ biển sâu, cho dù nhìn thấy con người hay máy móc của họ, cũng đều nhanh chóng rời khỏi ngay khi cảm giác được dao động từ rất xa.”