Trẻ con cùng người lớn tựa hồ không thể chơi chung đi, Tiểu Nam chuẩn bị trở về nhà.
“Em về đây, sau này anh phải tự mình cẩn thận, đừng để ngã xuống biển nữa, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy, có thể được người cá nhìn thấy, bọn em ở đáy biển thường xuyên có thể bắt gặp loài người các anh do thuyền xảy ra vấn đề nên chết trôi trong biển.”
Tiểu Nam xoay người định rời đi.
“Đợi một chút!”
Hải Thiên Lam mười lăm năm qua lần đầu tiên bước chân xuống biển.
Bất chấp giày da trị giá mấy vạn có thể biến dạng, quần âu cao cấp có thể bị hư, Hải Thiên Lam lội nước tới chỗ nông nông, đến bên Tiểu Nam, cúi đầu hôn một cái lên mặt bé.
“Cám ơn em năm đó đã cứu anh, anh thích em, Tiểu Nam.”
Cuối cùng cũng thốt ra được lời năm đó muốn nói, Hải Thiên Lam vốn định chia tay như vậy, giải quyết xong tiếc nuối, sau đó quên đi mối tình đầu mà mình vẫn khó quên.
“Không cần cảm tạ, chúng ta là bạn mà, em đi đây, tạm biệt.”
Tiểu Nam bơi về phía biển sâu, Hải Thiên Lam ngơ ngác đứng ở chỗ nước cạn dõi theo bóng dáng của bé.
Đột nhiên anh nhìn đến có một con cá heo tới gần Tiểu Nam, sau đó Tiểu Nam xoay người bơi trở về.
“Sao vậy Tiểu Nam?”
“Tại sao có thể như vậy a?”
Tiểu Nam cắn môi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Núi lửa gần chỗ em ở đột nhiên bạo phát, tộc nhân di chuyển, ba mẹ không tìm được em, đành bảo cá heo tới tìm em báo tin, bảo em tới thôn San Hô trước ở với bà bà vài ngày, chờ bọn họ dàn xếp xong sẽ đến đón em sau.”
“Bà em cách nơi này rất xa sao?”
“Em phải bơi hai ngày mới tới, lại chỉ có một mình, trên đường ngay cả người nói chuyện cũng không có, em thật đáng thương a.”
“Tiểu Nam, em không cần lo lắng, để anh điều động trực thăng đưa em đi đi.”