Mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng.
“Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.”
Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo.
“Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.”
Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này.
“Về thành phố Gia?”
Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt.
“Đúng. Đi trong đêm nay.”
Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị.
Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ.
Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ.
Trước khi đi vào con đường quân nhân này, Thiết Soái cũng từng là một doanh nhân thành đạt cùng người bạn thân là Dung Vị. Nhưng không rõ nguồn cơn thế nào, cả hai đều bị người hãm hại, người thì rơi vào tù tội, kẻ thì lưu lạc.
Chính vị lưu lạc nên Thiết Soái đã gặp được người thầy của mình, từng bước trở thành chiến thần lừng lẫy.
Vẻn vẹn ba năm, uy danh Thiết Soái Chiến thần đã vang danh khắp nơi, các thế gia Đông Uy muốn kết thân, thế lực ngoại quốc cũng muốn làm thân. Nhưng có lẽ chịu quá nhiều hãm hại lúc trước, Thiết Soái đều lãnh đạm.
Thành phố Gia,
Lục gia, biệt thự Hồ Di
“Thiết Soái, đây là…”
Nhìn căn biệt thự hoa lệ xa lạ kia, Hữu Thủ hơi hoài nghi.
“Từ giờ đừng gọi tôi là Thiết Soái, thân phận của tôi là tuyệt mật. Gọi tôi là Hồ Cửu là được.”
Vẫn dáng vẻ uy nghi thường ngày, nhưng giọng nói có hơn ba phần dịu dàng khi nhìn về phía khu biệt thự.
Đây là mái ấm của anh và Lục Thạc, cô ấy vì anh đã chịu khổ cực. Năm đó bị người hãm hại, bỏ lại vợ một mình. Anh đau đớn vô cùng, hôm nay vinh quy hồi hương, anh muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
“Đi thôi.”
Hồ Cửu lên tiếng ra hiệu cho Hữu Thủ.
Hữu thủ luống cuống theo sau, vẻ mặt như đang đặt ra hàng ngày câu hỏi.
Ngay tại phòng khách của khu biệt thự sa hoa, không khí vô cùng căng thẳng.
“Lục Thạc, con nghĩ kỹ đi, hôm nay ta chỉ cho con hai sự lựa chọn, một là cuốn gói xéo khỏi đây, hai là cưới Phúc thiếu gia.”
Ông cụ chống quải trượng, tóc hoa râm, trên người có uy thế gia chủ. Lục lão gia chủ Lục Quân, cũng là ông nội của Lục Thạc đang vô cùng tức giận.
“Con...con không thích Phúc thiếu gia kia. Anh ta…”
Lục Thạc vừa nói vừa khóc không thành câu, cô vô cùng tủi thân. Người chồng vô dụng kia của cô bỏ đi bao năm qua, mình cô chống đỡ mọi thứ, giờ lại còn ép cưới. Trong lòng cô vô cùng đau đớn.
“Dù sao con cũng đã là người đã có chồng, sao có thể…”
“Ầm”
Tiếng quải trượng đậm mạnh lên sàn như muốn thể hiện uy nghiêm của chủ nhân.
“Chuyện đó có gì khó, chỉ cần ta muốn thì trong hôm nay con nhận ngay giấy xác nhận ly hôn.”
Giọng nói như thống báo cho Lục Thạc biết, không phải để hỏi ý kiến. Lục Quân là gia chủ Lục gia nhiều năm qua, chưa ai dám cãi ông ta một lời nào. Lời ông ta nói ra như mệnh lệnh, chỉ có thể đáp có, không được nói không.
Vốn đã quen với việc này, nên việc ngày hôm nay như đã định. Ông chỉ muốn Lục Thạc gả đi mang lại lợi ích cho Lục gia, Phúc gia là gia tộc lớn, lại có nhiều mối quan hệ cần thiết cho Lục gia.
Chỉ hi sinh một đứa cháu gái vô dụng mà đổi được các mối quan hệ lớn kia, ông không tiếc.
“Cha...Lục Thạc, nó...nó...không thể...ai cũng biết...Phúc thiếu gia kia nổi tiếng...dâm loạn.”
Nhìn con gái khóc lóc thảm thiết, Lục Chỉ cha của Lục Thạc không cầm lòng được. Tuy rất sợ hãi người cha Lục Quân này, nhưng Lục Chỉ cũng chỉ có một đứa con gái này, ông không nỡ, dù sao mẹ Lục Thạc cũng đã mất sớm.
“Im miệng. Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Thứ vô dụng.”
Lục Quân tức giận.
Mọi người xung quanh nhìn Lục Chỉ cùng Lục Thạc, xem đó làm vui. Dù sao thì trong Lục gia, Lục Chỉ luôn bị mọi người coi thường.
Ba năm trước, Lục Thạc lấy được Hồ Cửu được xem là thiếu niên xuất chúng, ai ai cũng ngưỡng mộ. Bọn họ còn nể mặt vài phần.
Nhưng từ sau khi tập đoàn Thiên La của Hồ Cứu cùng Dung Vị bị người khác thâu tóm, hai người kia kẻ thì tù tội, kẻ phải lưu lạc đến nay không có tung tích, thì Lục Chỉ tồn tại trong nhà như một kẻ ăn mày không hơn.
Lục Thạc thì còn chút thực lực làm việc tại Lục thị, giúp Lục thị lấy được nhiều dự án, ít ra còn chút giá trị.
Giờ đây cô còn lọt vào mắt Phúc thiếu gia, đừng nói hắn ta dâm loạn, dù là hắn ta muốn Lục Thạc là công cụ phát tiết thì Lục gia cũng vui vẻ dâng hai tay.
“Ông nội, con không lấy, nhất quyết không lấy. Dù sao Hồ Cửu có là một kẻ vô dụng vẫn là chồng con, chồng con chưa tung tích, con không thể lấy người khác.”
“Huống hồ, con không thích Phúc thiếu gia.”
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của những người thân kia, Lục Thạc nhìn cha mình khúm núm cầu xin, cô vô cùng đau lòng, cô lấy hết can đảm phản bác Lục Quân một cách rành mạch.
“Ngu xuẩn.”
“Sao Lục gia lại có hai kẻ vừa ngu vừa vô dụng như vậy chứ.”
Người Lục gia mỗi người góp một câu, sợ rằng chuyện không loạn.
Lục Quân lần đầu bị người khác phản bác, cảm thấy như uy quyền gia chủ bị xúc phạm, vô cùng tức giận, mặt ông ta đen lại.
“Khốn kiếp, đồ vô dụng. Ngu xuẩn.”
“Tao nuôi lo cho bọn mày để bọn mày cãi tao thế này à. Thằng oắt con Hồ Cửu kia giờ đã là ăn mày ở nơi nào rồi, thoát được nó mày phải mừng chứ. Còn mày, đã không làm được gì cho Lục gia thì đừng có cản trở Lục gia của tao thăng tiến.”
Vừa nói Lục Quân vừa dùng quải trượng xỉa vào mặt Lục Thạc cùng Lục Chỉ, thuận chân đạp lên người Lục Chỉ.
Vì quá bất ngờ Lục Chỉ té nhào, Lục Thạc vội đến đỡ cha lên.
“Ông nội, ông tức giận cứ đánh cháu. Cha cháu không có lỗi gì cả, ông ấy đang mang bệnh, xin ông nội…”
Lục Thạc vừa khóc vừa ôm cha mình. Ở trong Lục gia này cha con cô chịu bao nhiêu ấm ức không thể kể xiết. Nhưng vì không nơi nương tựa, bênh cha cô cần thuốc thang đắt đỏ, cô cắn răng chịu đựng Lục gia sỉ nhục cô.
Thậm chí họ lợi dụng cô, cô cũng biết, chỉ là cô vì cha cô.
“Mày còn nói được câu đó. Cha mày tốn của Lục gia này bao nhiêu thuốc thang đắt đỏ, mày lấy Phúc thiếu gia có phải xong rồi không.”
“Tao không nói nhiều, hoặc tự nguyện tối nay tới tìm Phúc thiếu gia, hoặc hai cha con mày cuốn gói đi khỏi đây đi.”
Lục Quân ngồi xuống, giọng nói như ra lệnh, lòng ông ta cùng người Lục gia chắc chắn Lục Thạc đồng ý.
Chỉ vì người cha bệnh tật kia thì Lục Thạc cần phải suy nghĩ rồi.
Lục Chỉ lúc này không biết lấy đau ra sức lực, kéo Lục Thạc lại, lớn tiếng nói.
“Không được, Lục Thạc, con không được lấy tên xấu xa đó. Cha có chết cũng không cho con lấy Phúc thiếu gia gì kia.”
Nhìn một màn này, Lục Quân tức giận ném chén trà về phía Lục Chỉ, nhưng vì quá chậm chạp, Lục Chỉ bị chén trà đập trúng đầu.
Dường như chưa hả giận, Lục Quân cầm quải trượng định đánh đến người Lục Chỉ, Lục Thạc sợ hãi vội ôm lấy cha mình.
Nhưng quải trượng dừng trên không trung, vẫn không thể hạ xuống.
“Ai cho ông cái quyền đánh cha vợ của tôi?”
Giọng nói đầy uy áp như muốn bức Lục Quân lùi lại.
Chương 2: Không ai được động vào người nhà của tôi, kể cả ông!
Mọi người ở Lục gia nhìn thấy người đang nói thì khiếp sợ không thôi.
“Hồ Cửu!?”
“Nhìn thật khác…”
“Là hắn sao?”
Trong Lục gia ai cũng bất ngờ, thói đời là vậy, giẫm trên đạp dưới. Một chút cũng không có sự thương sót.
“Hỗn láo! Cháu nhà tao thì tao có quyền dạy dỗ, mày là cái thá gì.”
Lục Quân tuy bị uy áp của Hồ Cửu bức lùi một bước, nhưng vẫn không hề yếu thế, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Một kẻ vô dụng như mày, càng không có tư cách.”
Từng câu từng chữ như muốn đả kích Hồ Cửu. Lục Quân muốn khẳng định rõ ràng vị trí gia chủ của mình là bất khả xâm phạm.
“Tôi có vô dụng thì cũng không để vợ tôi và cha vợ tôi chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Vừa nói anh vừa hất quải trượng ra, anh cố ý dùng sức nên làm cho Lục Quân chao đảo.
Ông ta khó khăn lắm mới có thể đứng vững được. Trong lòng bùng lên lửa giận, cảm thấy bản thân mất mặt trước con cháu Lục gia.
“Ây dô. Không nói thì thôi, nói ra mới biết là Hồ Cửu một thời đại danh đỉnh đỉnh. Còn không phải cuối cùng lại bị đánh về nguyên hình là một tên ăn mày sao?”
Giọng the thé của Tuyết Hoa, vợ của Lục Hùng cũng là lão nhị trong nhà.
“Đi sao không đi luôn, về đây định ăn bám Lục gia?”
Lục Hùng liếc nhìn rồi bỏ ra một câu khinh miệt. Hai vợ chồng lão nhị ra sức lấy lòng Lục Quân, nên không tiếc lời miệt thị.
Nhìn thấy vợ chồng lão nhị như vậy, lão tam Lục Bạch không yếu thế.
“Có gì mà không được? Còn không phải mấy năm qua chúng ta quá nổi tiếng, phát triển Lục thị tới mức ai cũng biết, hắn về kiếm chút cháo cũng là chuyện bình thường.”
“Hắn xứng?”
Lục Quân nghe vậy thì hơi nguôi giận, nhưng cũng không quên miệt thị.
Lúc này, Lục Thạc mới phản ứng lại, người đứng kia đúng là Hồ Cửu, chỉ là anh đen hơn, cơ thể cường tráng hơn. Trên người lại có một khí chất khó tả.
“Hồ Cửu...anh về khi nào?”
Hồ Cửu đỡ Lục Chỉ cùng Lục Thạc lên ghế ngồi, dáng vẻ vụng về. Anh cố dịu dàng nhưng vì nhiều năm chiến trường tôi luyện, nên động tác có chút không thoải mái.
“Anh về rồi. Anh xin lỗi đã để mọi người chịu khổ. Từ giờ sẽ không thế nữa.”
Nhìn Lục Thạc khóc đến mức đỏ cả mặt, dù sao Lục Thạc cũng được mệnh danh là hoa khôi thành phố Gia, đến khóc cũng vài phần quyến rũ.
“Tại sao? Chỉ một câu xin lỗi là xong sao….Anh…”
Bao nhiêu uất ức dồn nén không nói thành lời. Cô có bao nhiêu tủi nhục, nhẫn nhịn bao nhiêu?
Lúc cô cần thì anh lại bỏ đi, giờ quay về thì có ích gì chứ?
“Tôi không cần lời xin lỗi của anh.”
Lục Thạc không muốn chấp nhận lời xin lỗi này.
“Hồ Cửu, cậu về rồi.”
Lúc này Lục Chỉ lên tiếng, dù sao Hồ Cửu ở đây rồi, tốt xấu gì Lục Thạc cũng sẽ không bị gả đi cho tên biến thái kia.
Tuy ông không quá hy vọng Hồ Cửu làm nên trò trống gì. Nhưng chỉ cần Hồ Cửu không chịu ly hôn thì con gái ông không phải vào miệng cọp.
“Hừ. Đừng cho rằng có tên vô dụng này chúng mày có thể yên ổn. Vẫn câu đó, cuốn xéo đi hay bò lên giường Phúc thiếu gia?”
Nhìn Hồ Cửu, Lục Quân càng thấy chướng mắt, nhưng kế hoạch phát triển Lục gia vẫn phải tiếp tục. Một Hồ Cửu không thể làm gì được.
“Có mày cũng tốt, Lục gia cũng đỡ phiền phức. Cho mày mười triệu, mày ký giấy ly hôn rồi cút đi đâu thì đi.”
Nói xong, Lục Quân ra hiệu cho Lục Hùng chuẩn bị giấy tờ cùng tiền.
Lục Hùng thấy cha để mình làm thì vội vàng nhanh nhảu lấy séc ký nhanh mười triệu, đồng thời chuẩn bị đơn ly hôn đã soạn sẵn.
Lục gia bọn họ muốn giả mạo chữ ký và dùng mối quan hệ để cắt đứt hôn nhân này. Hồ Cửu xuất hiện thì dễ hơn rồi.
“Đây là chi phiếu mười triệu, giấy đây, ký đi!”
Đập tờ chi phiếu vào mặt Hồ Cửu, Lục Hùng nhếch mép cười.
“Ông nghĩ cuộc hôn nhân này của chúng tôi đáng giá mười triệu?”
Giọng nói hơi đanh lại, nhíu mày nhìn thằng Lục Quân.
Phía bên này, Lục Quân từ từ ngồi về vị trí chủ vị, trong lòng có chút thả lỏng. Ông cho rằng Hồ Cửu đang chê ít.
“Một tên nghèo kiết như mày, có mười triệu là đủ rồi. Chẳng lẽ còn muốn không làm mà có ăn?”
Lục Bạch hùa theo đón ý, muốn làm Lục Quân vui vẻ liền lên tiếng.
“Hồ Cửu à, tôi nói cậu nha. Thanh niên sức dài vai rộng, tiền này cứ kiếm chỗ ở tạm, tìm việc gì đó làm cứ thế qua ngày, thế là quá tốt. Lục Thạc được ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng, không tốt sao?”
“Đúng nha! Vợ cậu không lo được thì để người khác lo, không nên làm khổ vợ cậu chứ.”
Tuyết Hoa cũng không yếu thế bồi thêm một câu.
Ngồi trên ghế, Lục Quân hài lòng gật gù có vẻ vừa ý, nhìn thấy vậy bọn người Lục gia càng ra sức khinh thường Hồ Cửu.
“Ly hôn? Các người muốn ép vợ tôi lấy người khác? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Vừa lúc này, Lục Xuyên chạy vội vào nhà, vẻ mặt gấp gáp.
“Phúc thiếu gia tức giận rồi, mọi người xong cả chưa? Con khó khăn lắm mới tìm được mối tốt thế này…”
“Bộp!”
Lục Xuyên cảm thấy cả người tê dại, gò má bỏng rát.
Chương 3: Các người đừng hối hận
Sắc mặt bọn người Lục gia vô cùng sững sờ, Lục Quân không ngờ chú đích tôn của ông lại bị một tên vô dụng đánh.
“Thằng khốn nạn, mày làm gì vậy? Mày muốn tìm chết?”
Vừa nói Lục Quân đứng bật dậy, cầm gậy chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
“Bộp!”
Lục Hùng tức giận không chịu được, xông thẳng tới Hồ Cửu định giáng một đấm vào mặt anh.
Nhưng chưa kịp đụng đến Hồ Cứu đã bị Hữu Thủ đạp ra xa, thân thể mập mạp của Lục Hùng lảo đảo phịch xuống ghế, lòng ngục đau nhói.
“Mày là thằng khốn nào, sao có thể lộng hành trong Lục gia, người đâu cả rồi.”
Lục Quân gào lên tức giận.
Hữu Thủ thủ thế đứng trước mặt Hồ Cửu, Lục Xuyên vừa ôm mặt vừa chạy lại sau lưng Lục Quân.
“Vợ tôi ai dám hạ nhục, kẻ đó phải chết!”
Không nói quá nhiều, từng lời Hồ Cửu như đâm vào tai mọi người ở đây.
“Người đâu cả rồi? Chết cả rồi à.”
Lục Quân cảm giác bị sỉ nhục, Lục gia dù ra sao cũng là một trong các gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Gia này. Sao lại để một thằng nhãi vô dụng sỉ nhục như vậy.
“Lục Thạc là người Lục gia, tao muốn gả nó cho ai nó phải theo người đó. Mày là cái thá gì?’
“Cô ấy là Vợ tôi. Không còn là người Lục gia.”
Hồ Cửu khẳng định chắc chắn.
“Mày...mày...Chỉ cần tao muốn thì nó sẽ không còn là vợ mày!”
Cả người Lục Quân giận tới mức run rẩy.
“Nếu ông nói về đám người canh cổng kia thì họ không vào được đâu.”
Hữu Thủ như muốn nhắc nhở.
Bọn người Lục gia vô cùng khinh miệt, nhìn hai người Hồ Cửu cùng Hữu Thủ mặc đồ cũ kỹ, vẻ mặt còn dính đầy bụi. Họ cho rằng cả hai đều là lũ nghèo hèn, lăn lộn một chút nên biết chút kỹ thuật đánh nhau.
Nội tâm họ đều sợ hai kẻ này làm liều, đánh tới họ gây tổn thương tới thân thể họ. Ngoài ra, ánh mắt họ nhìn hai người chỉ là sự khinh thường rẻ mạt.
Nếu bọn họ biết được người trước mặt họ chính là Thiết Sói Chiến thần lừng danh, cùng Đại tướng Hữu Thủ một trong tứ đại danh tướng của Đông Uy, thì họ sẵn sàng quỳ mọt dưới chân hai người kia mất.
“Mày….”
“Lục Thạc, cha vợ, con về rồi. Con sẽ đòi lại công bằng cho hai người.”
Hồ Cửu nhìn bọn người Lục gia một lượt, cũng đủ hiểu trong mấy năm qua vợ anh cùng cha vợ đã chịu đựng bao nhiêu tủi nhục ấm ức.
“Anh làm gì được chứ? Anh bỏ đi ba năm, giờ quay lại vẫn là một bộ khó coi. Anh làm sao có thể làm gì được chứ. Cha tôi…”
Lục Thạc vừa nói vừa khóc, cảm giác bất lực cùng thất vọng, cô mong anh về nhưng là về với tư thế một người thành công, có thể giúp cô cùng cha cô.
Đằng này nhìn bộ dạng kia thực sự cô không thể trong mong gì hơn ở anh.
“Hồ Cửu, đưa Lục Thạc đi đi. Có sao sống vậy, đừng để nó...bị người ta chà đạp.”
Bản thân Lục Chỉ vô cùng thất vọng, nhưng ông biết dù sao Hồ Cửu vẫn yêu thương con gái ông. Cuộc sống có lẽ khổ một chút, nhưng còn hơn là để con gái làm món đồ chơi bị bọn người kia chà đạp.
Đây là điều duy nhất ông có thể làm cho con gái. Ông tự trách bản thân quá vô dụng.
“Cha, con không cần.”
Nhìn cha như vậy, Lục Thạc đau lòng.
“Chúng mày giỏi lắm, diễn cảnh tình thân à? Lục Thạc, mày nên nhớ, là ai cho cha mày thuốc, không có Lục gia sẽ không có cha con mày đâu, nghĩ cho kỹ. Tự bò lên giường Phúc thiếu gia hoặc biến khỏi đây, từ nay Lục gia với cha con hai người không còn can kệ. Sống chết mặc kệ!”
Lục Quân chống mạnh quải trượng xuống nền đất, muốn uy hiếp cha con Lục Chỉ.
“Đi với anh. Được chứ?”
Hồ Cửu không nhiều lời, cũng không muốn ở lại nơi dơ bẩn này lâu hơn.
Trong khi Lục Thạc đang do dự, cô nhìn cha mình, cô hiểu Lục Quân nói không sai, thuốc men của cha cô lên tới con số vài trăm triệu một tháng. Nếu không có Lục gia duy trì, e rằng mạng của cha cô không còn.
Nếu ở lại sẽ bị họ đẩy lên giường làm đồ chơi cho Phúc thiếu gia kia để đổi lại lợi ích gia tộc. Nếu đi thì cha cô phải làm sao?
“Không, tôi không thể. Cha tôi…”
“Tin anh được không? Anh sẽ lo cho em và cha.”
Hồ Cửu cắt ngang lời Lục Thạc. Anh muốn rạng danh, đường đường chính chính trở về làm cho vợ anh tự hào, người thân thiết với anh vui mừng.
Nhưng có lẽ, với thân phận hiện giờ nếu anh công khai thì chỉ làm cho bọn ruồi bọ bám chặt lấy anh cùng người xung quanh anh.
Tốt nhất cứ ẩn giấu thân phận, anh còn mối thù phải báo, chuyện năm đó có nhiều thứ còn chưa rõ ràng. Cả người bạn thân đang ngồi tù của anh, anh sẽ chính tay đòi lại từng thứ một.
“Lục Thạc, nên đi thôi con. Cha tin Hồ Cửu.”
Bản thân Lục Chỉ không hề tin Hồ Cửu có thể làm gì, chỉ là ông muốn Lục Thạc đừng vì ông mà chấp nhận làm đồ tiêu khiển của người khác.
“Nếu con không đồng ý, cha thà chết cũng không ở lại đây nữa.”
Lục Chỉ kiên định, dùng hết can đảm cả đời này để bảo vệ đứa con gái này.
“Cha, con…”
“Được, phản rồi, loạn rồi. Chúng mày hưởng thụ từ Lục gia, lại muốn hướng ra ngoài. Tốt, tốt. Nếu hôm nay bọn mày bước ra khỏi Lục gia thì sau này có bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan Lục gia.”
Lục Quân uy nghiêm tuyên bố.
Chương 4: Cắt đứt quan hệ
Lục Xuyên lúc này thấy có ông nội lên tiếng thì gan cũng to hơn, đứng thẳng người ưỡn ngực.
“Em họ à, không phải là anh không nói trước. Nhưng dù em có là đồ tiêu khiển của Phúc thiếu gia cũng hơn đi theo tên vô dụng này. Đằng này Phúc thiếu gia đã hứa với nhà chúng ta, chỉ cần em chịu ở với anh ta một đêm. Anh ta sẽ để em làm chủ dự án mới, Lục gia có thêm quan hệ với giới chính trị. Không tốt sao?”
Lục Hùng lúc này cũng bình tĩnh lại, vẽ mặt vặn vẹo như lòng có chút sợ hãi Hữu Thủ nên cũng không có đứng lên, cứ ngồi thế mà nói.
“Đây gọi là có phúc mà không biết hưởng. Dù Phúc thiếu gia có ăn chơi bên ngoài thì sao chứ, mày vẫn là vợ cậu ta. Chỉ cần vị trí này, những thứ khác quan trọng nữa sao? Còn tên thô tục kia, mày theo nó thì cha mày chỉ có đường chết.”
Bên này Lục Bạch im lặng từ đầu đến giờ cũng lên tiếng hùa theo, chỉ sợ chuyện không loạn.
“Ây dô, suy cho cùng làm thiếp nhà giàu còn hơn làm thê nhà nghèo. Đạo lý này cháu nên hiểu chứ. Huống hồ chuyện này có lợi cho mọi người, mà cha cháu sau này còn được hưởng phúc của cháu đó.”
Lục Chỉ bị xem như người vô hình, vì họ biết chỉ cần Lục Thạc đồng ý, họ đều có lợi. Còn Lục Chỉ cũng chỉ là tên bệnh, cứ xem như con chó nuôi trong nhà là được.
“Không được. Em xin mọi người, đừng đẩy con bé vào hố lửa.”
Nghẹn ngào không nói thành lời, Lục Chỉ bất lực.
“Được! Đi thôi, từ này không cần dính dáng đến đám người Lục gia.”
“Anh điên rồi, cha tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lục Thạc tức giận, sao anh lại có thể bồng bột vậy chứ. Cô theo anh chịu khổ cũng thôi đi, sao lại để cha cô chịu khổ chứ.
“Em tin anh. Anh sẽ không để cha chúng ta có chuyện.”
Vừa dịu dàng với Lục Thạc, Hồ Cứu quay về phía người nhà bọn người Lục gia, chắc nịt khẳng định.
“Nếu đã là không dính dáng tới nhau vẫn mong Lục gia các người công bố rộng rãi, nếu các người không làm được, tôi sẽ làm. Từ này cha vợ và vợ tôi sẽ không dính dáng gì tới Lục gia. Một ngày Lục gia gặp nạn cũng đừng tới tìm chúng tôi.”
Dứt lời, uy áp trong lời nói làm cho mọi người ở đây sững người. Nhưng sau khi hoàn hồn, bọn người Lục gia cứ như nghe thấy chuyện cười.
“Nực cười, bọn tao mà cần chúng mày.”
Lục Xuyên lên tiếng đầu tiên.
“Nếu đã chọn cắt đứt quan hệ. Vậy thì Lục Thạc cũng sẽ khai trừ khỏi Lục thị, tất cả dự án hay phúc lợi gì đó đều cắt hết.”
Bên này Lục Quân cũng tuyên bố.
“Con…”
“Không cần! Chỉ cần công khai cắt đứt là được.”
Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Lục Thạc, anh muốn mang người thân anh đi, không muốn dây dưa bọn người này.
“Nếu đã chọn đi thì cút ngay khỏi Lục gia.”
Lục Quân chưa dứt lời, Hồ Cửu hành động nhanh chóng đỡ Lục Thạc, Hữu thủ đỡ Lục Chỉ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Bỗng nhiên anh dừng chân lại, quay về phía Lục Quân nhếch mép cười thần bí.
“Hình như các người quên căn biệt thự các người đang ở là của ai. Không sao cả, sớm hay muộn cũng sẽ quay về với chủ nhân thực sự của nó thôi. Các người nên sớm tìm chỗ ở mới đi.”
Nói xong, cũng không quan tâm đến đám người Lục gia mà đi nhanh ra ngoài.
Bọn người Lục gia nghe được lời này thì sững sờ. Đúng vậy, Lục gia đã đem căn biệt thự này xem như nhà mình.
Năm đó, chính vợ chồng Hồ Cửu để họ vào đây sống, cũng chính họ tạo ra Lục thị để Lục gia có chỗ dựa. Nhưng lòng người lạnh lẽo, từ ngày Hồ Cửu thất thế, Lục gia dường như xem họ là chủ, mà người chủ chân chính là Lục Thạc lại là người ăn nhờ ở đậu.
“Hừ, ta xem chúng nó làm gì.”
Lục Quân cứng miệng gằn lại.
Lúc này, Hồ Cửu đã đưa Lục Chỉ và Lục Thạc vào xe, không khí trong xe khá im ắng.
Lục Chỉ có vẻ muốn hỏi gì đó, nhưng Hồ Cửu đã nhanh chóng lên tiếng trấn an.
“Nhiều năm qua bôn ba, con cũng tiết kiệm được một chút tiền. Trước mắt, con sẽ đưa mọi người mua một căn nhà tốt, sau đó mọi chuyện tính sau.”
Nghe vậy Lục Thạc cảm thấy có chút an ủi, nhưng cô vẫn thấy số tiền tiết kiệm kia cũng chỉ cầm cự được một thời gian ngắn. Bệnh của cha cô vẫn cần rất nhiêu tiền, mà cô thì bị Lục thị chặt đứt mọi đường.
“Số tiền đó thì đến đâu chứ. Bệnh của cha không chỉ vài đồng tiết kiệm kia của anh là duy trì được.”
Nhưng Lục Chỉ dù không hy vọng gì, cùng không muốn con gái bi quan, hiện tại Hồ Cửu chính là phao cứu sinh duy nhất rồi.
“Lục Thạc, con với Hồ Cửu cứ sống tốt. Con người đều sống chết có số, đừng quá suy nghĩ, bệnh của cha không phải cứ có tiền là khỏi ngay. Con đừng quá để tâm.”
Hồ Cửu vô cùng khó hiểu, ba năm trước cha vợ tuy thân thể không phải quá tốt nhưng sẽ không có bệnh. Sao nay lại bệnh ra mức này, tuy nhiên cần giải quyết căn bệnh này trước.
“Cha đừng lo lắng. Con có tình cờ quen biết một vị bác sĩ nổi tiếng, con có thể nhờ ông ấy xem bệnh cho cha.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Lục Thạc sáng lên.
“Thật sự.”
Lục Chỉ cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cũng chỉ có thể làm ra vẻ vui mừng để Lục Thạc an tâm.
Chương 5: Giáp mặt tình địch
Hồ Cửu để Hữu Thủ lái xe đến trung tâm Luxury, nơi này là trung tâm môi giới nhà đất lớn nhất thành phố Gia.
Nhìn thấy bảng hiệu kia, Lục Thạc hơi nghi ngại, dù Hồ Cửu nói có tiết kiệm được đi nữa thì cũng chỉ đủ mua căn nhà nhỏ trong hẻm nhỏ. Làm sao có đủ tiền mà mua được một căn hộ khu Luxury này chứ.
“Hữu Thủ, cậu cứ chờ ở đây là được. Tôi sẽ ra nhanh thôi.”
Hồ Cửu nói xong, lại quay về phía Lục Thạc cùng Lục Chỉ vô cùng dịu dàng.
“Anh biết em chưa thể tha thứ cho anh, nhưng mọi chuyện anh sẽ từ từ giải thích rõ. Trước mắt chúng ta cần có chỗ cho cha tịnh dưỡng, được không?”
Trong lòng Lục Thạc thực sự vẫn giận Hồ Cửu, nhưng quả thực nếu không có anh thì cô đã bị người thân đưa lên giường kẻ khác.
Nhìn về phía Lục Chỉ, cô càng lo lắng, lời Hồ Cửu nói không sai, cha cô cần chỗ tịnh dưỡng.
“Nhưng căn hộ ở đây rất đắt, giá thấp nhất cũng đã vài tỷ. Chúng ta không đủ khả năng...huống hồ bệnh cha…”
Thấy con gái lo lắng cho mình, Lục Chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, như muốn nói mình ổn.
“Không sao. Bệnh cha sẽ có cách chữa khỏi, còn nhà nên là khu tốt nhất. Bệnh cha cần tịnh dưỡng, không thể quá sơ sài.”
Nói xong Hồ Cửu mở cửa, đỡ Lục Thạc đi, nhưng dường như nhìn thấy trên trán của Lục Chỉ đỏ ửng. Chợt nhớ lúc nãy cha vợ bị đám người kia ức hiếp, có lẽ đã bị thương.
“Hữu Thủ, không cần chờ tôi. Đưa cha vợ tôi đến bệnh viện XT, kiểm tra tổng quát, khử trùng vết thương rồi quay lại đây.”
Nghe tới bệnh viện XT, đây là bệnh viện quốc tế tốt nhất ở thành phố Gia, Lục Chỉ hơi chần chừ, vì giá cả khá đắt đỏ.
Nhưng ông chưa kịp từ chối, Hữu Thủ nhanh nhẹn chuẩn bị rồi đưa ông đi.
Phía bên này Lục Thạc cũng không có ý kiến, dù sao tốn kém mấy cũng được, cha cô vẫn cần được kiểm tra kỹ càng.
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vừa bước vào cửa thì đã có nhân viên đến chào hỏi. bài trí xung quanh vô cùng hoa lệ, thể hiện rõ đẳng cấp nơi này.
Chưa kể những nhân viên ở đây có khí chất rất khác biệt, quả là một nơi rất có tiền đồ, Hồ Cửu âm thầm có lời khen.
“Chào anh chị, mời anh chị đi hướng này.”
Một cô nhân viên trẻ đến trước chào đón, vô cùng niềm nở. Nhìn bảng tên thì có thể biết đây là một nhân viên thử việc.
“Được.”
Hồ Cửu ân cần nhìn Lục Thạc muốn đi sóng vai cùng cô, nhiều năm bôn ba, anh đã không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã, thay vào đó là sự sắc bén góc cạnh.
Vì quá vội vàng về thành phố Gia nên quần áo trên người chưa đổi, nhìn có vẻ như là một người nghèo.
Còn Lục Thạc qua nhiều năm vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà, ngày càng có khí chất cao quý lại có vẻ từng trải.
“Hồ Cửu nơi này...quá xa hoa rồi.”
Lục Thạc níu tay Hồ Cửu nói nhỏ.
Hồ Cửu đưa tay nắm chặt tay cô, như muốn cô yên tâm hơn.
Những năm tháng chinh chiến anh lạnh lùng quyết đoán, chỉ nghĩ đến cô thì tim anh mới mềm lại. Giờ đã được kề cận cô, anh thật sự rất mãn nguyện.
Muốn anh làm gì anh cũng làm được. Chiến thần như anh tài sản nhiều vô số, tài sản này đều từ nhiều nguồn, mà đãi ngộ vô cùng đặc biệt.
Chuyện mua nhà xe, hay là làm gì đó cũng chỉ là một cái búng tay.
“Anh chị muốn tìm mẫu nhà như thế nào ạ, em sẽ tư vấn ạ.”
Cô nhân viên không vì vẻ xuề xòa của Hồ Cửu mà e ngại.
“Cô điên à, loại nghèo hèn mạt rệp này mà cũng tiếp sao? Đúng là đồ ngốc, thảo nào mãi không ra được đơn hàng.”
Một cô gái dáng vẻ cao ngạo, trang điểm đậm, ra vẻ bề trên. Nhìn qua cũng biết đây có lẽ là quản lý ở cửa hàng này.
“Chị Lưu, đây cũng là khách...với lại anh Long Thiên có nói…”
“Cô thì biết gì, Long Thiên, Long Thiên...anh ta nói gì cô cũng nghe sao?”
Cô nhân viên trẻ rụt rè cúi đầu nói chưa dứt câu đã bị Lưu Sương Ngọc ngắt lời.
“Cô nên có mắt nhìn người đi, nhìn đằng kia đi. Đó là Phúc thiếu gia đấy, mỗi tháng đều đến mua một căn hộ. Chỉ cần tiền hoa hồng căn hộ thấp nhất ở đây cũng đủ cô ăn chơi ba bốn tháng đấy.”
Vừa nói cô ta vừa hất mặt ỏng ẹo tiến tới phía Phúc thiếu gia đang đứng.
“Xin lỗi hai vị, mời hai vị theo tôi.”
Cô nhân viên kia vẫn chỉ cúi đầu, rối rít xin lỗi rồi mời hai người Hồ Cửu đi về phía mô hình căn hộ khu trung tâm thành phố.
Đây là căn hộ giá thấp nhất, điều kiện cũng khá ổn.
“Ở đây không có Biệt thự sao?”
Hồ Cửu nhíu mày một chút.
“Gì cơ?”
Cô nhân viên trẻ há hốc miệng, dù là Lưu Sương Ngọc cũng chỉ bán được căn hộ cao cấp thôi. Biệt thự chỉ những người có tiền, có quyền mới có thể mua được.
Dù là Phúc thiếu gia gì kia cũng chỉ có một căn biệt thự do cha anh ta mua.
“Anh điên à? Anh biết giá một căn biệt thự bao nhiêu không hả?”
Lục Thạc hoảng hốt, sợ rằng Hồ Cửu sẽ làm xấu mặt cả hai. Dù sao đây là nơi đông người.
Nhưng Hồ Cửu vô cùng điềm tĩnh, nắm chặt tay Lục Thạc.
“Đừng lo, để anh.”
“Nhưng giá biệt thự không đơn giản vài tỷ đâu. Cũng chỉ vài người ở đâu cũng được.”
Nhưng Lục Thạc không thể không lo được, giá đất ở Thành phố Gia này ngày một tăng, những căn biệt thự đắt đỏ kia không chỉ có vị trí đẹp, mà những người sống ở những khu này không chỉ đơn giản là người có tiền.
“Bệnh tình của cha cần nơi có không khí tốt để tịnh dưỡng. Anh có thể lo được, mấy năm nay anh cũng có thể lo cho em được rồi.”
“Nhưng…”
Tuy Hồ Cửu đã nói vậy nhưng Lục Thạc vẫn phân vân.
“Ai yo, là Lục Thạc mà. Sao em lại ở đây rồi?”
Giọng nói bỡn cợt vọng tới, là Phúc thiếu gia kia.
Thật đúng là oan gia mà.