• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
Lão Trư ở trong biệt thự đi qua đi lại vô cùng lo lắng.
“Gọi Thương Nhật chưa?” Lão Trư hỏi Thất La.
“Dạ, đã gọi lão đại.” Thất La gật đầu đáp: “Nhưng tại sao lão đại lại lo lắng vậy chứ?”
“Hừ, một kẻ có thể nhanh chóng sàn bằng quán bar X.O thì mày nghĩ hắn tầm thường sao?” Lão Trư nhìn Thất La, cảm thấy tên này ngoài giỏi đánh nhau ra thì cũng chẳng nghĩ được gì.
Còn đang suy nghĩ tại sao Thương Nhật lại chậm đến vậy, Lão Trư cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Gọi Thương Nhật, hỏi ông ta, chờ tôi chết ông ta mới đến sao?”
Lão Trư như muốn hét lên.
“Vâng.” Một tên đàn em khác nhanh chóng trả lời rồi lại tiếp tục gọi ai đó.
Một tên đàn em khác ôm mặt chạy vào.
“Lão đại…hắn…hắn…hắn…tới rồi.” Tên này quá mức sợ hãi.

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
“Là ai?” Thất La gằn giọng.
“Thất La, mày đi ra, ngăn nó lại.” Lão Trư ra lệnh.
Thất La nghe xong cũng hiểu kẻ kia chính là kẻ mà lão đại đang lo sợ. Hắn cũng không nhiều lời, vác mã tấu đã chuẩn bị, nghênh ngang đi ra.
Đám đàn em sau lưng hắn ta cũng lần lượt theo sau, trước giờ Thất La hắn ra tay chưa bao giờ thua.
Thất La rất hợp với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn đánh đấm vô cùng liều mạng, đối phương chính là sợ cái sự liều mạng này của hắn.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hồ Cửu cùng Hữu Thủ hai người đang đi vào.
“Mày! Là đứa phá lão đại tao?” Thất La dùng mã tấu chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
Hữu Thủ định ra tay lại bị Hồ Cửu ngăn lại.
“Phải thì sao?”
“Mày dự là phải chết.” Thất La nói xong lại dừng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tao solo.”

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
“Mày dự là phải chết.” Thất La nói xong lại dừng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tao solo.”
Hồ Cửu nhìn dáng vẻ kia của Thất La cũng biết hắn là ai, một kẻ ngu ngốc không đầu óc lại hay thích đánh nhau, ở bên cạnh Lão Trư kia cũng có nhiều kẻ hữu dụng thật.
Nhưng kẻ không đầu óc thế này Hồ Cửu cũng không cần thiết, quá mức tốn thời gian.
“Mày! Không xứng!” Hồ Cửu nguy hiểm nhìn Thất La.
Thái độ của anh vô cùng khinh miệt, cứ như Thất La là thứ gì đó bẩn thỉu không đáng để anh động tay.
“Hữu Thủ với kẻ này, không cần nương tay.” Hồ Cửu nói vậy đã rõ.
Hữu Thủ nhìn Thất La, nhanh chóng tiến lại gần. Thấy bên kia động, Thất La nhanh chóng tiến lại, ánh mắt tức giận hằn lên tia máu.
Thủ pháp của Hữu Thủ vô cùng quỷ dị, nhanh tới mức đàm đàn em không dám động đậy, mà Thất La vừa giơ mã tấu lên đã khựng lại.

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
Máu từ miệng trào ra, ánh mắt bất ngờ mở lớn, té xuống đất, hắn không cam tâm nhìn Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cảm thấy không tin tưởng được.
“Mày nói xem, một chiêu đỡ không nổi, solo làm gì?” Hồ Cửu nhìn xuống bỏ lại một câu.
Cánh tay cầm mã tấu lìa thân, bụng hắn cũng bị va đập tới mức biến dạng, hắn đau tới mức khóc nói thành lời.
“Cứ để hắn nhìn một chút, dù sao cũng không thể giữ nổi.” Hồ Cửu nói xong lại đi vào.
Đám đàn em khí thế lúc nãy nhìn thấy đại ca bị đánh thảm hại, lại còn biến dạng đến kinh dị. Nhiều tên còn trẻ mới gia nhập nhóm này thì yếu vía hơn, trực tiếp ngất xỉu, có tên thì nôn mửa tại chỗ.
Cũng không một ai dám ngăn cản Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Lão Trư, ông tiếp khách quý có vẻ chưa ổn nhỉ?” Hồ Cửu tiến vào phòng khách, thoải mái đi đến ghế đối diện Lão Trư ngồi xuống.
“Mày…sao có thể?” Lão Trư bất ngờ.

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
Ông ta đứng dậy, lùi về sau vài bước, đàm đàn em còn sót lại vây lấy Lão Trư, bọn họ đều trong tư thế sẵn sàng.
“Tôi đã nói, ông nên suy nghĩ cho kỹ.” Hồ Cửu thoải mái nói chuyện như không có gì.
Nhìn bộ dạng kia của Hồ Cửu, Lão Trư vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ông nói xem, bây giờ nên làm gì với ông đây?” Hồ Cửu nhìn ông với ánh mắt giễu cợt.
Lão Trư thầm chửi mắng Thương Nhật vài vòng, ông ta hứa sẽ giúp đỡ vậy mà tới giờ cũng chưa thấy mặt.
“Chờ ai sao? Chờ cứu viện? Hay là Lão Thương kia?” Hồ Cửu vừa nói vừa đưa tay xoay xoay ấm trà trên bàn.
Lão Trư nghe đến tên ‘Lão Nhật’ thì chợt chột dạ, cảm thấy tên này vô cùng nguy hiểm.
“Mày…mày là ai?” Lão Trư hoang mang hỏi.
“Vụ Mao Đầu, là mày?” Ông ta chợt nhớ tới gì đó.
Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vẻ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi. Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)
Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vẻ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi. Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.
Chỉ là lần này cách hành sự của Hồ Cửu có chút lạ, anh ta vẫn chưa hiểu Hồ Cửu định làm gì tiếp theo.
“Chờ một chút.” Hồ Cửu như suy nghĩ gì đó: “Có lẽ Thương Nhật cũng sẽ đến ngay thôi.”
“Hừ, mày đúng là gan lớn, nhưng mày nghĩ chỉ đơn giản có vậy?” Lão Trư không muốn yếu thế.
Hồ Cửu cũng không nói gì, ra hiệu cho Hữu Thủ báo với Túc Trì.
Hữu Thủ nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.
“Đã xong.” Hữu Thủ báo cáo.
“Ồ, qua tối hôm nay, thế giới ngầm thành phố Gia này nên đổi chủ rồi.” Hồ Cửu nói chuyện này đơn giản như đang uống chén trà.
-------------

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Chợt, tiếng động cơ xe nhanh chóng đồ dồn đến, chỉ nghe qua cũng biết phải tới hơn mười chiếc xe vừa tới.
Lão Trư cũng nghe rõ tiếng xe, trong lòng thầm thả lòng. Ít ra Thương Nhật cũng giữ lời, mà lực lượng của Thương Nhật không chỉ đơn giản chỉ có như vậy.
“Hừ, gan lớn, ngông cuồng thì sao? Xem như có thực lực thì quy phục tao, biết đâu còn theo tao kiếm ăn. Mày còn cố chấp thì chờ mày là cái chết.” Lão Trư biết bản thân có cứu viện.
Mà bên ngoài thì hẳn là có rất đông người, dù tên kia có gọi ai thì lực lượng cũng sẽ không bằng.
Một tên nhãi nhép này thì có bao nhiêu người chứ? Còn hơn quân đội sao?
Thực sự với kinh nghiệm trên chiến trường thì Hồ Cửu cùng Hữu Thủ cũng nghe ra bên ngoài còn có xe đặc dụng của quân đội.
Hồ Cửu hơi nhíu mày: “Xem ra cần xem xét một chút, lại có kẻ trong quân đội hỗ trợ cho thế lực ngầm.”
Đừng nghĩ Chiến thần nắm quân đội có thể làm gì thì làm nấy, trong quân ngũ luôn có luật lệ, trái luật thì hình phạt không đơn giản là ra tòa án binh, mf còn thê thảm hơn.

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Tuy có thể điều động, có thể dùng vào việc chính đáng, như việc phá đi quán bar X.O, nó là ổ của băng đảng đen.
Còn có chuyện lần này, tùy là huy động người Lục Trì nhưng quả thực là anh muốn dọn đường cho Dung Vị, cũng là dẹp đi bang phái ở thành phố Gia này.
Có thể dùng, nhưng tuyệt nhiên người quân đội không được cấu kết với làm chuyện xấu hoặc chuyện không rõ nguyên nhân.
Đó cũng chính là lý do, Hồ Cửu muốn xây dựng một thế lực ngầm riêng mình, để xử lý chuyện dơ bẩn của bọn băng đảng.
Bọn kia đã làm gì chứ? Bán ma túy, mại dâm, đòi nợ cắt cổ, bảo kê…Điều anh muốn là thành phố Gia có một thế lực ngầm hộ vệ chứ không phải là những thế lực đen tối u ám kia.
Xem ra lần này một công đôi việc, có thể thanh lọc đám người đóng quân ở các thành phố rồi.
“Thì sao? Ông cảm thấy ngần ấy người có thể làm gì được tôi?” Hồ Cửu ngoài nhíu mày ra thì cũng không có thêm phản ứng gì khác.

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Lão Trư thấy anh nhíu mày thì cho rằng Hồ Cửu sợ nhưng tỏ ra không sao, trong lòng ông ta càng tự tin đôi chút.
Lúc này, Thương Nhật đĩnh đạc đi vào, khí thế vô cùng, trên mặt có mấy phần tự tin, theo sau là một tốp đàn em vô cùng oai vệ.
Nếu không biết còn tưởng ông ta chính là chính khách đang được bảo vệ cấp một đó nha.
“Lão Trư, không phải tôi có ý gì nhưng đàn em của ông quá yếu rồi. Sao lại nằm la liệt thế kia.” Thương Nhật vừa hút xì gà, vừa nhả khói nói ra một câu chê bai.
Thật ra đàn em của Lão Trư nổi tiếng hữu dụng, chỉ là Thương Nhật tìm dịp châm chọc mà thôi.
Lão Trư biết Thương Nhật đang châm chọc mình, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao ông ta cũng đang là nhờ cậy người ta.
“Lão Thương à, chuyện đó nói sau. Kẻ gây ra đang ở trước mặt ông kia.” Lão Trư vào thẳng vấn đề.
Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết.

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết.
Chỉ cần diệt hậu họa, ông ta còn sợ không quật khởi sao?
“Chàng trai trẻ, ta còn tưởng cậu phải đem theo lực lượng lớn lắm. Xem ra là ta dùng dao mổ bò để giết kiến rồi.” Thương Nhật nhìn người trước mặt, có vẻ không mấy tin tưởng chỉ có hai người làm ra một màn kia.
“Lão Thương đúng không? Còn có quân đội hộ tống sao? Thảo nào hùng hồn như vậy.” Hồ Cửu cũng không đứng dậy.
Anh ngồi đó thoải mái nhìn một màn rình rang này, quay sang nhìn Hữu Thủ.
Như hiểu ý, Hữu Thủ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không định phô trương, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong bỏ lửng câu đang nói.
Một âm thanh lớn vang lên.
“Rầm”
“Phạch Phạch…”
Tiếng động cơ máy bay, cùng tiếng gì đó như rơi xuống đất rất to, Thương Nhật cũng nhíu mày một chút.

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
Ông ta cũng thầm nghĩ ‘không lẽ bản thân đã gặp đối thủ’, một lão già lăn lộn bao năm được người khác cúi đầu kính trọng cũng không dễ. Ông ta càng không muốn bản thân mất mặt.
“Cậu cho rằng như vậy dọa được tôi?” Thương Nhật quắc tay ra hiệu.
Ồ ạt một đoàn vệ sĩ cùng quân đội vũ trang xông vào.
“Hỗn tạp.” Hồ Cửu nghiêm giọng quát lớn: “Từ khi nào lính quân đội lại đi ngang hàng với đám dơ bẩn này, nhân cách quân nhân chó tha rồi sao?”
Giọng nói uy áp khiến những binh lính kia vô thức sợ hãi lùi lại một bước.
“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên.
Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào. Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính.
“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt.

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)
“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên.
Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào. Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính.
“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt.
Hữu Thủ nhìn qua cũng biết, đây là Thanh Ngũ thống lĩnh quân đội ở thành phố Gia. Tất nhiên ở Đông Uy này chỉ cần quen biết quân nhân là một niềm vinh dự to lớn.
Quân đội tùy thời có thể điều động, miễn không ảnh hưởng quyền lợi hoặc xâm phạm quyền lợi của người dân.
“Vị thống lĩnh này, tôi muốn hỏi ngài huy động lực lượng quân đội đến đây vì mục đích gì?” Hữu Thủ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngũ hỏi.
Nhìn khí thế của Hữu Thủ, Thanh Ngũ có chút hơi chột dạ, nhưng bản thân là quân nhân rèn luyện trong điều kiện gì chứ? Bình tĩnh chính là mỗi quân nhân luyện được.
“Hừ, còn không phải các người đến phá hoại nhà dân, gây gỗ vô cớ?” Thanh Ngữ như người thực hiện công lý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK