• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 41: Lão Trư quy phục (4)
Hồ Cửu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn Thanh Ngũ, ánh mắt của Chiến thần không phải bình thường, ánh mắt ấy có bao nhiêu uy áp thì chính là những người quân nhân cảm nhận rõ.
Thanh Ngũ nhận thấy ánh mắt kia thì có chút lo lắng trong lòng, nhưng bao năm uy quyền ở thành phố Gia, Thanh Ngũ không muốn mất mặt.
“Nhìn tôi cũng thế thôi.” Thanh Ngũ gằn giọng.
“Vậy Thống lĩnh Thanh cho tôi hỏi, ngài muốn tôi làm gì?” Hữu Thủ tiếp lời.
Anh ta theo Chiến thần Thiết Soái bao nhiêu năm, dù có dung túng cũng là bảo vệ quyền lợi của quân nhân cùng người dân. Ngài không bao giờ để quân nhân lấm bẩn bởi những thế lực ngầm.
Chỉ có thể dùng quân đội diệt thế lực ngầm xấu xa, chứ không phải là đồng bọn của họ.
“Các người mau xin lỗi người dân bị thiệt hại, còn có theo chúng tôi về làm việc.” Thanh Ngũ hợp tình hợp lý nói.
“Làm việc? Từ khi nào quân đội lại được mời người dân về làm việc? Đó không phải là việc của cơ quan chức năng khác sao?” Hồ Cửu nở nụ cười bí hiểm hỏi ngược.

Chương 41: Lão Trư quy phục (4)
Thương Nhật nhìn một màn giằng co này rất mất thời gian, nhưng ông ta cũng không dám cắt lời Thanh Ngũ.
“Thống lĩnh Thanh, ngài xem nhưng tên này…” Thường Nhật vừa nói vừa cúi người.
Lão Trư biết bản thân so với Thương Nhật thấp không chỉ một bậc. Có thể nhờ vả tới quân đội không phải chuyện đùa, ông ta chỉ có thể im lặng cúi đầu chờ cứu giúp.
“Các anh ngoan ngoãn đi theo tôi. Hoặc là…” Thanh Ngũ cũng tỏ vẻ uy quyền chuẩn bị ra lệnh.
“Hoặc là sao? Dùng quân nhân trấn áp người dân? Từ khi nào quân nhân lại làm những chuyện đáng xấu hổ thế này hả?” Giọng nói của Hồ Cửu không khác gì tu la.
Đám lính kia cũng thực sự không muốn làm những việc này, nhưng Thanh Ngũ là chỉ huy tối cao ở đây. Họ cũng không thể làm khác, mà họ chỉ là lính không thể cãi lại.
Cũng có người từng đứng lên chống lại nhưng hậu quả thì…không có sau đó nữa.
“Đừng nghĩ tôi không dám làm gì hai người. Tôi có làm gì hai người hôm nay, thì cũng ai làm gì được?” Thanh Ngũ cũng không còn vẻ đạo mạo.

Chương 41: Lão Trư quy phục (4)
Hắn ta lộ ra một vẻ đắc ý vênh váo, thành phố Gia là trời của hắn, đừng nói là cấp trên, trừ Chiến thần lừng lẫy kia ra thì không một ai làm gì được hắn.
Chưa kể đây chỉ là một thành phố bé nhỏ, Chiến thần kia về đây làm gì, ngài ấy còn bận việc lớn bên ngoài. Thanh Ngũ cũng không muốn giả vờ, hắn ở đây nhận bao nhiêu sự tôn trọng cùng sùng bái, lợi ích dâng tới tận cửa làm hắn mờ mắt bao năm qua rồi.
“Ngoan ngoãn theo tôi, nếu tôi cảm thấy các anh ăn năn biết đâu sẽ nhẹ tay hơn. Nếu các anh cứ kiên quyết thế này thì…” Thanh Ngũ vừa nói vừa ra hiệu cho binh lính cùng tiến lên.
Ngay lúc này, khi binh lính của Thanh Ngũ đồng loạt tiến lên, một tiếng nổ lớn ở ngoài thu hút sự chú ý của mọi người.
“Túc…Trì.” Thanh Ngũ còn đang bộ dạng vênh váo thì chợt bất ngờ.
“Hừ, dù là Túc Trì đến thì sao?” Trước giờ Túc Trì đều không can thiệp chuyện của hắn.
Hắn ta cũng không quá mức sợ hãi, chỉ là tên kia có thân phận gì lại có thể lôi được Túc Trì đến đây.
“Xem ra cũng có chút thân phận. Nhưng tôi đã muốn thì các người làm gì tôi chứ? Túc Trì à, anh cũng chỉ là tướng sĩ hữu danh vô thực, trừ khi Chiến thần ra lệnh, nếu không anh chẳng làm gì được. Đừng tưởng tôi không biết.” Thanh Ngũ thấy Túc Trì cũng chỉ bất ngờ, ngoài ra vẻ mặt vẫn không đổi.

Chương 41: Lão Trư quy phục (4)
“Xem ra cũng có chút thân phận. Nhưng tôi đã muốn thì các người làm gì tôi chứ? Túc Trì à, anh cũng chỉ là tướng sĩ hữu danh vô thực, trừ khi Chiến thần ra lệnh, nếu không anh chẳng làm gì được. Đừng tưởng tôi không biết.” Thanh Ngũ thấy Túc Trì cũng chỉ bất ngờ, ngoài ra vẻ mặt vẫn không đổi.
Túc Trì lười nói chuyện với một tên nhãi nhép.
“Lên, lên hết cho tôi. Bất kỳ kẻ nào lùi lại thì hình phạt các người biết rồi.” Thanh Ngũ như nổi điên.
Hắn cũng không biết bản thân thua kém Túc Trì chỗ nào, quân hàm hai người thì lại ngang nhau, Túc Trì lại là người nắm quân đội chủ chốt. Bao lần hắn ghen tỵ điên rồi, nhưng sau đó hắn cảm thấy cũng không phải không tốt.
Thanh Ngũ hắn có thực quyền, binh lính chỉ cần nghe lời hắn, thì hắn muốn làm gì cũng được.
Hắn muốn ở trước mặt Túc Trì ra oai một chút, dù sao binh lính của Túc Trì cũng chỉ hữu dụng khi có lệnh của Chiến thần, mà Chiến thần thì ở đâu chứ?
Hồ Cửu ra hiệu Túc Trì cứ đứng xem, bản thân vẫn thoải mái nhìn.
“Hữu Thủ, thử xem một chút năng lực của họ.” Hồ Cửu là muốn nhìn một chút, thực lực binh lính bảo vệ thành phố này ra sao.

Chương 41: Lão Trư quy phục (4)
“Hữu Thủ, thử xem một chút năng lực của họ.” Hồ Cửu là muốn nhìn một chút, thực lực binh lính bảo vệ thành phố này ra sao.
Nhìn qua đám binh lính, Hữu Thủ không sợ mình thua cuộc, nhưng điều anh sợ là làm họ bị thương.
“Sợ?” Hồ Cửu hỏi.
“Chỉ là…họ…” Hữu Thủ nhìn đám binh lính kia, quả thực là họ không quá tình nguyện.
“Là quân nhân lại yếu kém thì phải chấp nhận.” Hồ Cửu nói xong thì nhìn Thanh Ngũ.
“Vâng, tôi đã hiểu.” Hữu Thủ gật đầu rồi tiến lên.
Thanh Ngũ cũng cho một tốp lính tiến lên, nhưng bằng một cách nào đó, đến Thanh Ngũ cũng không thấy rõ động tác của Hữu Thủ.
Đám lính kẻ thì bị văng ra xa, kẻ bị đánh nằm bẹp, người ôm đầu kêu đâu, vũ khí của họ còn chưa kịp lấy ra.
“Xem như có chút thực lực. Mà động nhầm người rồi.” Nói rồi Thanh Ngũ rút súng ra định bắn Hữu Thủ.
“Bằng.”
Tiếng súng vang lên.
Lão Trư cùng Thương Nhật trong lòng cảm thấy thật may bản thân đứng khá xa cuộc chiến kia.
Nhưng cũng giật mình, lùi lại trong góc, họ là sợ tên bay đạn lạc nha, thực sự chết trong tay quân đội thì không ai truy cứu được rồi.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Ngay khi Thương Nhật cùng Lão Trư đang chắc mẩm viên đạn kia ghim vào người Hữu Thủ, lúc này nhìn lại thì lại là Thanh Ngũ đang ôm cánh tay bị chảy máu.
“Túc Trì, mày…mày…” Thanh Ngũ đau đớn ôm tay nói không nên lời.
Thật ra Thanh Ngũ cũng có thực lực, chỉ là lâu năm bị bọn thế gia xu nịnh, hắn dần dần bỏ quên bản thân.
Hiện tại hắn chỉ dựa vào súng nếu đánh nhau tay đôi sợ rằng không thể chống cự được.
“Túc Trì, đừng quên trách nhiệm của mày không phải là ở đây, bắn tao sao? Tao sẽ kiện mày.” Hít một hơi thật sau, Thanh Ngũ nén đau nói.
“Vậy đem quân đội đến đàn áp người dân, cấu kết với xã hội đen thì lại được?” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
Đám lính nhìn uy thế của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu thì lùi lại một chút.
Anh từng bước đi đến gần Thanh Ngũ, cho đến khi Thanh Ngũ lùi hai bước, hắn cảm giác như gặp chỉ huy trực tiếp của mình.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Áp lực này vô hình nhưng cũng làm Thanh Ngũ vô cùng khó chịu.
Nhưng nhìn bộ dạng Hồ Cửu, hắn không tin anh có thân phận gì hơn hắn.
“Đây là nhà dân, người dân làm loạn.” Thanh Ngũ biện minh.
“Nhà dân? Dân làm loạn thì có cảnh sát, có chính quyền, từ khi nào đến tay quân đội?” Hồ Cửu lại uy áp hỏi.
“Mày là cái thá gì?” Thanh Ngũ tức giận gào lên.
“Bốp”
Tiếng tát vang lên.
Hồ Cửu vậy mà tát Thanh Ngũ.
Thương Nhật cùng Lão Trư bất ngờ, còn nghĩ anh điên rồi. Đánh quân nhân dù là lính mới cũng sẽ bị tội.
Trừ khi người quân nhân kia có tội lớn hay vi phạm gì đó rất lớn.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Trừ khi người quân nhân kia có tội lớn hay vi phạm gì đó rất lớn.
“Mày dám…” Thanh Ngũ bị tát choáng váng.
“Bốp”
Hắn còn chưa được hoàn hồn thì đã bị tát lật mặt một lần nữa, lần này là Hữu Thủ ra tay.
“Hừ, sử dụng quân nhân vào mục đích xấu hổ thế này? Bọn họ xứng?” Hữu Thủ vừa nói vừa chỉ vào phía Lã Trư cùng Thương Nhật.
“Các người điên rồi, các người dám động tay với Thống lĩnh Thanh.” Thương Nhật nhanh chóng quát lên.
Ông ta tuy trong lòng lo sợ nhưng nếu ông ta không bênh vực Thanh Ngũ thì bản thân ông ta ăn thảm rồi.
Lần này mượn lực là ông ta, làm Thanh Ngũ nhục nhã cũng là do chuyện ông ta nhờ vả.
“Còn đứng đó làm gì? Không bắn chết bọn họ đi? Muốn tôi dạy à?” Thanh Ngũ mất mặt hét lớn đám lính.
Nhưng đám lính hắn ta đem theo chưa kịp tiến lên bước nào đã bị binh lính của Túc Trì khống chế.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Nhưng đám lính hắn ta đem theo chưa kịp tiến lên bước nào đã bị binh lính của Túc Trì khống chế.
Binh lính dưới trướng Túc Trì người nào cũng tinh nhuệ, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
“Túc Trì, anh có tư cách gì đứng đó ra lệnh. Đừng quên quân nhân của anh cũng đang lạm quyền.” Thanh Ngũ tức giận cắn chặt Túc Trì không buông.
“Tôi không phải kẻ dựa chút hơi như cậu. Đây là lệnh của Chiến thần, không còn cách khác nha.” Túc Trì úp mở nói càng làm Thanh Ngũ tức điên.
Binh lính dưới trướng của Thanh Ngũ cũng hơi sợ hãi, lẽ ra những quân nhân bảo vệ thành phố thường được luyện tập liên tục, nhưng vì Thanh Ngũ bị bọn hào môn làm hư hỏng, thêm thói mê nịnh bợ.
Quân nhân ở đây cũng chỉ có chút thực quyền chứ không còn thực lực nữa.
“Túc Trì, mày còn dối ai chứ? Chiến thần còn quan tâm đến chút chuyện này sao?” Thanh Ngũ như bắt được thóp Túc Trì.
Hồ Cửu cười nguy hiểm bức ép Thanh Ngũ dựa sát tường, máu trên cánh tay hắn không ngừng tuôn ra, đau đơn vô cùng.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
“Thân là quân nhân lại không vì lợi ích của người dân, câu kết bè đảng xã hội đen, không biết phải trái, đưa quân làm việc xấu. Bôi nhọ uy tín quân nhân, thị uy ức hiếp binh sĩ cấp dưới. Bây nhiêu đó đủ để cậu ra tòa án binh đấy.” Hồ Cửu từng câu từng chữ đanh thép như đang phán tội Thanh Ngũ.
“À không cần, thậm chí cậu sẽ bị đình chỉ chức vụ ngay bây giờ và đưa về điều tra trong diện theo dõi. Tôi không nên để một kẻ như cậu trong quân ngũ.” Hồ Cửu lại tiếp tục.
Nghe vậy Thanh Ngũ nhìn Hồ Cửu, lại cảm thấy anh bị điên rồi.
“Mày rồ à? Mày có tư cách gì chứ?”
“Tư cách chỉ huy trực tiếp, tư cách là Chiến thần của Đông Uy. Đủ không?” Túc Trì tiếp lời.
“Chiến thần? Túc Trì, từ khi nào mày rồ theo tên này thế. Tao chưa từng gặp Chiến thần nhưng cũng đừng nên đem một kẻ vô danh tiểu tốt hù tao chứ?” Thanh Ngũ ôm vết thương đau đớn, vẫn không tin những gì Túc Trì nói.
“Cậu nghĩ tôi ra quân chỉ đề đùa với cậu? Hay là tôi phải phí sức?” Túc Trì nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Ngũ.

Chương 42: Lão Tru quy phục (5)
Bộ dạng Túc Trì vẫn nghiêm chỉnh ở đó, cũng không có thái độ gì với Thanh Ngũ.
Thật ra Túc Trì cũng ngứa mắt hành động của Thanh Ngũ, nhưng quân quy đã quy định rõ. Anh ta cũng không thể làm gì khác, đành báo cáo tình hình và đợi lệnh.
Nhưng hôm nay những gì Thanh Ngũ làm cũng phải trả giá rồi, nói Túc Trì không hả hê là không đúng, nhưng anh ta lại nhìn đám binh lính bảo vệ thành phố kia thì lại sinh khí.
Quân nhân lại quá yếu ớt, bảo vệ ai chứ?
“Túc Trì, tao sẽ kiện mày.” Thanh Ngũ đau đớn gào lên.
Lúc này Túc Trì ra hiệu cho một quân sĩ đem quân phục Chiến thần vào, Hồ Cửu khoác lên quân phục, khí thế cùng tư thái vô cùng khác biệt.
Thương Nhật cùng Lão Trư thấy một màn này, tim như muốn rớt ra ngoài, bọn họ đều thầm nhủ bản thân phen này xong rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK