• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao? Muốn dao? Tôi cho.” Hồ Cửu vừa lúc giải quyết xong đám vệ sĩ kia thì bước lại gần Hoàng Đàn.

Anh vừa nói, vừa vứt cho Hoàng Đàn con dao, sau đó lại phủi bụi trên áo khoác cũ kỹ của mình như sợ đám người kia làm bản đồ mình vậy.


“Thực lực vệ sĩ ở đây, cũng chỉ có vậy thôi sao?” Anh nhìn Mộc Lãng cười quỷ dị nói.

“Cậu... cậu... xin bỏ qua cho chúng tôi. Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa.” Mộc Lãng nhìn thấy Hồ Cửu cường đại như vậy, tự biết anh có thể bóp chết mình như con kiến.

“Tiền? Ông nghĩ tối thiểu?” Anh vẫn đứng đó, cao ngạo hỏi.

Mộc Lãng quỳ xuống dập đầu.

“Bộp, bộp.”


“Cầu xin cậu tha cho mạng nhỏ này, dù là gì tôi cũng cho cậu.”

Ông ta run rẩy nói.

“Bác Mộc, không cần thế” Dương Minh Thành nhìn cha vợ hụt của mình quỳ lạy Hồ Cửu cầu xin tha mạng thì trong lòng dâng lên sự tức giận.

“Kệ hắn ta, không cần hèn mọn như vậy.” Hắn ta còn có chút tự tôn, hoàn toàn không muốn quỳ lạy cầu xin tha mạng từ người Hồ Cửu.

Hắn ta không cam tâm.

“Muộn! Lúc các người hãm hại Dung Vị có nghĩ tới hôm nay? Có lẽ không đâu.”

“Lúc các người hùng hồn bày bố thiên la địa võng cho tôi cùng Dung Vị có từng nghĩ?”

“Lúc mà Dung Vị tuyệt vọng, cha mẹ cậu ấy cầu xin các người. Các người có từng bỏ qua cho họ?”

Hồ Cửu từng câu từng chữ ép sát, bức tới mức Mộc Lãng cũng Mộc Thúy Lan run rẩy.

“Hồ Cửu, anh bỏ qua cho tôi, cho tôi tới bệnh viện. Chỉ cần tôi khỏe lại, tôi vẫn sẽ cùng Dung Vị, chờ Dung Vị ra tù.” Mộc Thúy Lan run rẩy cầu xin.

Dương Minh Thành không tin vào mắt mình, người con gái mà hắn ta luôn yêu thương vậy mà đi cầu xin kẻ khác, còn cầu xin trở thành hôn thê của Dung Vị.

Hắn tức giận, gượng hết sức, tát Mộc Thúy Lan một cái.

“Chát.

“Hừ, cô vậy mà lại hèn hạ như vậy.” Dương Minh Thành triệt để thất bại.

Hắn cảm nhận được hắn đã thua, năm năm trước cũng thua, năm năm sau lại càng thua thảm.

Hồ cửu cùng Dung Vị luôn ở phía trên hắn, dù là làm gì cũng hơn hắn.

“Cậu bỏ qua cho chúng tôi. Thực sự năm đó hãm hại Dung Vị là thật, hại cậu là thật. Nhưng cậu nghĩ xem một Mộc gia bé bé như chúng tôi làm gì có gan khả năng chu toàn như vậy.” Mộc Lãng hiện tại chỉ giữ thân mình, ông ta biết chỉ cần còn sống là còn hy vọng.

Nếu ông chết tại đây thì mọi thứ coi như hết.

“Hừ, còn có người?” Hồ Cửu nhíu mày.

“Hoàng tổng này không phải cũng nhúng tay giúp các người cùng Dương Minh Thành sao?” Anh nhìn qua Hoàng Đàn rồi hỏi.

Hoàng Đàn bên này nhìn thấy con dao Hồ Cửu đưa thì biết trận pháp này không đơn giản như hắn nghĩ. Dù dùng màu và kim loại sắc bén hợp thành kết giới phá bỏ cùng không có tác dụng gì.

Đành chờ đợi thời cơ, ai ngờ lại bị nhắc đến tên. Hắn nghe vậy chợt nhìn thấy cửa sống của mình.

“Đúng vậy. Năm đó ngoài Mộc gia, còn có Phúc gia... Tôi còn nghe ngóng được, có hai gia tộc lớn vì muốn công thức thuốc cùng quyền sở hữu trí tuệ của hệ thống AI, nên đã để Phúc gia đứng ra xử lý tập đoàn Gia An. Tôi chỉ biết một gia tộc kia là Thẩm gia, còn một gia tộc khác quả thực tôi không biết.”

Hoàng Đàn nói là sự thật, quả thực có một gia tộc lớn bí ẩn khác cũng nhúng tay vào chuyện này. Muốn hắn từ Bạch gia moi ra tin tức phía sau Trấn Hồn tụ cũng là họ.
Chỉ là hắn điều tra ra Trần Hồn tụ có tác dụng gì, nên mới muốn cùng Dương Minh Thành chiếm làm của riêng. Tiếc là còn chưa thực hiện được đã bị Hồ Cửu chặn ngang một bước.

“Ồ, thì ra còn có Phúc gia, Thẩm gia, lại thêm gia tộc khác.” Hồ Cửu cảm thấy chuyện này còn có nguyên nhân khác, nếu không một tập đoàn be bé như Gia An, sao lại kéo được chú ý nhiều như vậy.

“Xem như các người khai thật, tôi cũng sẽ khoan hồng.” Hồ Cửu đứng lên.


Lúc này Hữu Thủ cùng hai thuộc hạ khác theo sau đi vào.

“Chiến... à không Long chủ, mọi chuyện đã xong.” Hữu Thủ cung kính đáp.

“Cậu dọn dẹp những thứ này, ngày mai tôi không còn muốn thấy Mộc gia trong danh sách những gia tộc có tên tuổi nữa. Bọn họ giữ lại một mạng, cho cùng nhau sinh sống đi.” Hồ Cửu nhìn đám người kia rồi nói.

“Cho họ một khoản vốn làm ăn đi. Còn lại gia sản Mộc gia cứ nộp vào ngân sách thành phố Gia là được.”

“Hoàng Đàn do tôi tự đưa hắn đi.”


Anh dứt khoát ra quyết định.

Đám người Mộc gia cùng Dương Minh Thành thở một hơi như trút được gánh nặng, ít ra cũng xem như giữ được cái mạng, còn sống là còn cơ hội. Nhưng họ không biết, cuộc sống sau này của bọn họ còn thảm hơn là chết.

Tha mạng cho đám người Dương Minh Thành cùng Mộc gia không phải vì anh thông cảm hay mở lòng độ lượng gì.

Mà nhìn một kẻ què, một kẻ bị hủy dung lại thêm một ông lão suốt ngày vì lợi ích. Bọn họ sống với nhau trải qua ngày tháng sau này mới chân chính gọi là trừng phạt.

Dung Vị ngày mai cũng đã ra tù, xem như quà anh dành tặng cho người anh em này đi.

Hồ Cửu một tay lôi theo Hoàng Đàn, vứt hắn vào xe lái thẳng tới núi Hàng, Bạch gia cùng lão Hắc hẳn sẽ hài lòng với món quà này.

“Anh... đưa tôi đi đâu?” Hoàng Đàn có cảm giác bất an.

“Sợ?” Hồ Cửu chỉ cười.

Trận pháp vây lấy Hoàng Đàn kia chính là do Hồ Cửu tự chế ra dựa trên trận pháp giam cầm đơn giản.

Vì vậy Hoàng Đàn dù có thực lực tới đâu cũng không thể phá bỏ, đánh mặc người làm gì cũng được.

“Yên tâm... Hoàng tổng không chết được.” Anh quay sang nhìn Hoàng Đàn, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Hoàng Đàn nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu, hắn ta vô cùng khó chịu, trước giờ hắn luôn nắm mọi việc trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên mọi thứ vượt qua tầm tay của hắn.

Dù là lúc trước hắn có liên kết với gia tộc thần bí kia, bị bọn họ thao túng hành động, nhưng sau lưng bọn họ hắn vẫn nắm chắc làm ra vài việc. Chỉ là khi đối diện với Hồ Cửu, hắn ta cảm thấy vô cùng khủng bố.

Có lẽ so với gia tộc lớn kia, thì người trước mặt hắn mới là đáng sợ nhất.

“Rất nhanh thôi.” Hồ Cửu lại lần nữa nói câu này.

Hoàng Đàn cũng không còn phản kháng, hắn tự biết nếu hắn càng làm quá thì e rằng cái mạng này càng nhanh mất.

“Núi Hàng... Trước mắt hắn hiện ra cung đường lên núi Hàng.

“Không lẽ... anh là...” Hoàng Đàn mở to mắt nhìn cảnh vật cũ quen thuộc, rồi quay sang nhìn Hồ Cửu.

Hồ Cửu cũng không nói gì, ánh mắt như đã khẳng định mọi thứ. Anh không định che giấu, là mọi người không tin mà thôi.

Vừa lôi Hoàng Đàn vào khu nhà của Lão Hắc, Hoàng Đàn co rụt lại, ánh mắt sợ hãi.

“Sư phụ... con.”

“Đừng... tôi không dám... cậu chỉ là người qua đường không là gì với tôi cả. Lão già này vẫn là thích an nhàn, sao lại đưa cái thứ này về, thật mất hứng.” Lão Hắc giận dỗi đáp lời.

“Còn không phải tìm chút chuyện sao?” Hồ Cửu cười nhìn Lão Hắc.

Hoàng Đàn nhìn biểu cảm cả hai lại cảm thấy ghen tỵ không thôi, lúc trước tuy ở đây không lâu nhưng hắn cũng xem là có cố gắng. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn là sự khách sáo xa cách.

Nhìn xem Hồ Cửu với Lão Hắc đi, tuy bề ngoài vô cùng khắc khẩu, ngươi một câu ta một câu, nhưng thực sự mà nói thì quan hệ vô cùng tốt mới đạt đến trình độ thân mật nói năng không cần câu nệ như thế.
Lão Bạch cùng Bạch Thố cũng đến phòng khách, Bạch Thố nhìn thấy Hoàng Đàn thì sợ hãi rụt người về phía sau.

Hồ Cửu nhìn thấy thế thì nhanh chóng đi tới trước che chắn trước mặt cô, anh chỉ là không muốn cô nhớ lại chuyện đáng buồn mà thôi.


“Đây..” Lão Bạch nghi ngờ.

“Không phải nói là lấy Trấn Hồn tụ sao? Sao lại lôi cái của nợ này về?” Lão Hắc tuy ngày thường cũng xem như lão ngoan đồng đi.

Nhưng giờ Lão Bạch ở đây, ông ta cũng lo lắng việc này chắc bạn già tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe nha.

“Trấn Hồn tụ không còn ở trong tay hắn ta.” Hồ Cửu nhanh gọn đáp.

“Cái gì?” Lão Bạch nhìn Hoàng Đàn tức giận.


Ông ta tức giận tát Hoàng Đàn một cái thật mạnh.

“Chát.”

“Hỗn trường. Bạch gia ta có chỗ nào bạc đãi ngươi.” Lão Bạch tức ôm ngực nói.

“Ông nội.” Bạch Thố quên cả sợ hãi, đỡ lấy Bạch Cư.

Lão Hắc cảm thấy chuyện này có chút trầm trọng, chuyện kho tàng kia chưa vàng bạc tài sản gì đó cũng không mấy quan trọng.

Quan trọng là theo chỉ dẫn thì ở trong kho tàng đó có một cánh cửa, theo như những gì được viết lại thì chỉ cần người hữu duyên thì có thể mở ra cánh cửa này.

Bí kíp ở đó cũng vô cùng quý giá, có thể giúp con người đạt đến mức tu luyện cực hạn, mà cánh cửa kia dẫn đến là một nơi khác, có thể là một thế giới khác.

Nếu rơi vào tay kẻ xấu, thì hậu quả vô cùng khó lường.

“Trấn Hồn tụ ở đâu?” Lão Hắc trực tiếp đánh một gậy lên người Hoàng Đàn rồi hỏi.

Hoàng Đàn chịu đau, vô cùng khó chịu khi bị vây khốn trong trận pháp của Hồ Cửu.

“Là...ở nơi gia tộc thần bí kia.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.

Nếu có quan hệ mật thiết với Lão Hắc thì chỉ có thể là... Chiến thần mà thôi. Mà hắn còn nghĩ Chiến thần còn chịu sự ràng buộc của Ban Chính trị, đang phải ở vùng biên giới.

Vậy mà... Hồ Cửu lại thật sự là Chiến thần.

“Ta đã nói, ngươi có tố chất tốt, nhưng tâm người là không vững. Đó là lý do ta đã không dạy mọi thứ cho ngươi. Người thấy bản thân có bao thực lực? So với Hồ cứu người chỉ là kiến hôi.” Lão Hắc âm trầm nói bằng giọng vô cùng nghiêm khắc.

Hiếm khi Hồ Cửu thấy Lão Hắc như vậy, anh ban đầu không chú ý tới việc Trấn Hồn tụ này.

Anh chỉ đơn giản muốn giúp Lão Bạch, cũng là làm Lão Hắc vui vẻ một chút. Lại không ngờ chuyện liên quan Trấn Hồn tụ lại nghiêm trọng tới vậy.

“Không phải năm đó ông cũng dạy hắn ta sao? Tôi còn nghĩ hắn ta sao lại kém cỏi thế đấy.” Hồ Cửu nhìn Hoàng Đàn rồi nói.

“Hừ, thằng nhãi, không chọc ta người chết sao? Năm đó ta nhìn ra tâm bất chính, tên này tà tâm, không có kiên định. Ta chỉ dạy hắn vài thư sloong hành vỏ tỏi. Bắt được Bạch gia cũng do hắn dùng thủ đoạn, nếu không người nghĩ có thể dễ dàng trói hắn về đây bằng trận pháp?” Lão Hắc nhìn Hồ Cửu, tuy là lời nói không kiêng nể.



Nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu lại đầy tự hào, không phải nói người đệ tử này ngoài khắc khẩu với ông thì cũng không có gì đáng trách.

Tổ chức Thần Long do ông âm thầm gây dựng cũng giao cho Hồ Cửu xem như là giao đúng người.

Ban Chính trị bên kia ai mà không có tư lợi, ai không bị chi phối bởi gia tộc đứng sau. Có bao nhiêu gia tộc chứ?

Còn chiến tranh thì chiến thần bọn họ còn giá trị, còn được tôn vinh, còn chút tôn trọng. Nhưng thử xem là lúc hòa bình không cần tới Chiến thần thì sao?

Mấy lão già cổ hủ đó sẵn sàng vắt chanh bỏ vỏ, nếu ông không có thể lực phía sau thì có lẽ cũng đã bị bay màu theo năm tháng.

Hồ Cửu cũng là người nhìn ra điểm này, thay vì gầy dựng không bằng cứ thể giao cho người trẻ xử lý.

“Nói cho tôi biết làm sao lấy lại được Trấn Hồn tụ. Hoặc là... tôi từ từ hủy đi anh, từng chút một” Hồ Cửu nhìn hắn ta như một người chết.

“Tôi... tôi nói.”
“Chỉ cần chờ bọn họ xác nhận tôi lấy được Trấn Hồn tự thật, họ sẽ trả về cho tôi. Nhưng hôm nay... sợ họ đã biết tôi có chuyện.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.

Hắn biết những người này ai cũng thực lực hùng hậu, lúc trước vì Lão Bạch tin hắn ta nên hắn ta mới có thể lừa được Bạch gia.

Hiện tại thì khác rồi, hắn nhiều năm sung sướng, lại không có đối thủ, dường như thực lực cũng đi xuống không ít.

“Tôi tự có cách. Nếu anh không lấy được Trấn Hồn tụ về..” Hồ Cứu dừng lại một chút.


Anh thi triển loạt động tác thủ ấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Hoàng Đàn rất nhanh cảm thấy đau đớn vô cùng, trận pháp trên người dân tan biến.

Nhưng hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy.

Vừa lúc này, chuông điện thoại trong túi Hoàng Đàn reo lên.

“Là..là bọn họ.” Hoàng Đàn cảm thán, không phải trùng hợp vậy chứ.

“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Hồ Cửu nhìn hắn ta cười nói.

Hồ Cửu luôn cười, nhưng là nụ cười vô cùng khủng bố.


Hoàng Đàn nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không biết phải làm sao.

Gia tộc bên kia thế lực khủng bố thế nào hắn cũng chưa tra ra, chỉ biết thế lực cùng tiềm lực họ rất lớn.

Nếu nghe theo Hồ Cửu liệu hắn có thể sống sót không? Còn nếu không theo Hồ Cửu thì có lẽ hắn chết ngay bây giờ mất.

“Tôi... nghe..” Hoàng Đàn hơi ngập ngừng.

“Hoàng tổng vẫn ổn sao?” Giọng bên kia là một người phụ nữ, khá sắc bén.

Hồ Cửu nghe được giọng nữ này có chút quen, anh có cảm giác đã nghe ở đầu rồi.

Nhưng anh lại không tài nào nhớ được.

“Vậy tôi nên bị làm sao?” Hoàng Đàn nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu, đổi giọng nhanh chóng.

“Không sao là tốt rồi! Nhưng Dương Minh Thành bên đó... có lẽ không giữ được.”

“Tất nhiên, phải bỏ. Không còn giá trị.” Hoàng Đàn trầm giọng đáp lại.

“Trấn Hồn tụ sẽ trả về cho anh, nhưng sẽ có người giám sát. Đừng nghĩ bày trò gì đó.” Giọng điệu người phụ nữ vô cùng sắc bén, vừa đe dọa vừa cảnh báo.

Hoàng Đàn có chút khó chịu, khi nào mà hắn rơi vào cảnh bị kìm kẹp nhiều bên thế này.

Nhìn vẻ mặt Hoàng Đàn chần chừ khó coi, Hồ Cửu nhếch môi, cười một cái rất khủng bố.

Trên tay anh lộ ra một thủ ấn, rất nhanh Hoàng Đàn thấy cả người khó chịu, con người co rụt lại,

“Tôi biết... chỉ cần như thỏa thuận ban đầu. Tôi tuyệt không đổi.” Hắn ta đáp lại.

“Tốt!”

Sau đó là tiếng tít tít”.

Rõ ràng bên kia đã cúp máy.

“Hoàng tổng, anh vẫn muốn làm Hoàng tổng hay là..” Hồ Cửu nhìn hắn ta.

Bàn tay vẫn liên tục thành thục tạo ra các thủ ấn khác nhau, Hoàng Đàn như bị người ta trêu đùa, lúc thấy nóng, lúc lạnh, lúc như bị người ta cù lét, lúc thì đau đớn như vạn trùng cắn thân.

Vô cùng thống khổ.

Hắn biết, nếu hắn không tuân theo Hồ Cửu, chờ đợi hắn không phải là cái chết, mà chính là sự dày vò tới chết.

“Tôi... từ nay sẽ luôn trung thành với chiến thần” Hoàng Đàn quỳ xuống thấp hèn cúi đầu nói.

Đây là lựa chọn duy nhất hắn có thể làm được.

“Nói bằng lời, không có chút thành ý nào.” Hồ Cửu cúi người xuống, nói bằng giọng âm trầm.

“Vậy..” Hắn ngước lên nhìn anh, ngờ vực hỏi.

“Chẳng phải Hoàng tổng giỏi nhất là dùng trận pháp cùng ẩn thuật sao? Chắc hẳn cũng biết khế ước truy hồn thuật chứ?” Nói xong Hồ Cửu đứng dậy.

Cũng không nhìn vào hắn nữa.

Xung quanh không khí như bị đông cứng lại, Lão Bạch cùng Lão Hắc vẫn đứng đó, muốn nhìn rõ biểu hiện của Hoàng Đàn.

Họ đều biết khế ước truy hồn thuật chính là thuật nô lệ mạnh nhất, nếu Hoàng Đàn đồng ý tự tạo ra khế ước nô lệ này, thì cả đời hắn buộc phải trung thành với Hồ Cửu.

Dù Hồ Cửu có chết, hắn cũng phải bồi theo, đừng mơ tưởng có chút vọng tâm sát hại chủ nhân. Chỉ cần hẳn khởi lên một niệm muốn phản bội chủ nhân, thì Hồ Cửu sẽ cảm nhận được, mà bản thân khế ước truy hồn thuật sẽ bóp chết hắn.

“Đây..” Hoàng Đàn hơi do dự.

Hắn hiểu rõ khế ước truy hồn thuật này, quả thực hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đến thuật này. Nó quá mức nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK