• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thổ dù sao cũng là cô gái trẻ, ở với mấy lão già này cũng là thiệt thòi, Hồ Cửu nghĩ tới Lục Thạc cũng thông cảm cho Bạch Thố.

“Đây đây, đi ăn cơm thôi, lát nữa lại không có cơm.” Lão Hắc liếc mắt nhìn Hồ Cửu rồi nói.

“Mỹ Họa đâu rồi?” Lão Bạch hỏi.

“Mẹ đang... không tiện xuống. Mọi người cứ ăn trước, con đã để phần cho mẹ rồi” Bạch Thố đáp lời.


“Anh Hồ cảm ơn anh hôm đó cứu giúp chúng tôi. Anh ăn miếng sườn này đi.” Vừa nói Bạch Thố gắp một miếng bỏ vào chén anh.

“Cảm ơn.” Hồ Cửu cũng không từ chối.

Bạch Cư nhìn thấy màn này cũng biết tâm ý cháu gái, nếu như cháu ông có thể lấy được người như Hồ Cửu cũng là chuyện tốt.

Chỉ là, người như anh luôn có chủ kiến, vả lại theo như anh nói đã có vợ rồi. Chuyện này khó càng thêm khó.

Thôi thì vạn sự tùy duyên!

Lão Bạch cũng không nhìn nữa mà tập trung ăn cơm.

“Anh Hồ, tôi có thể đi cùng anh không?” Bạch Thổ cúi đầu hỏi.

Lão Hắc cùng Lão Bạch đều sặc cơm.


Đây gọi là gì? Bạch Thố đối với Hoàng Đàn đều là một bộ không thèm để mắt. Với người khác thì ngây thơ hiền lành.

Bây giờ cô đối với Hồ Cửu lại mạnh dạn như vậy.

Hai lão già nhìn nhau, cũng đồng thời nhìn Hồ Cửu, họ cũng muốn biết Hồ Cửu sẽ xử lý thế nào.

“Không thể.” Hồ Cửu vừa ăn vừa dứt khoát nói.

“Sao vậy?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh.

“Tôi đang ở với vợ, em không thể theo tôi.” Hồ Cửu kiên quyết.

“Vợ anh không vui sao?” Bạch Thố vẫn hỏi.

Lão Hắc triệt để buông đũa, ông cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn ăn cơm nha.

Lão Bạch thị sốt ruột nhìn theo.

“Cũng không rõ. Nhưng có lẽ cô ấy cũng không nhỏ mọn, chỉ là nhà không có đủ chỗ để ở. Hình như nhà chỉ có ba phòng thôi.” Hồ Cửu vừa nói vừa suy nghĩ.

“Không sao, em chỉ cần theo anh.” Bạch Thổ kiên quyết.

Lão Bạch muốn ngăn cản thì Lão Hắc kéo tay Lão Bạch, cảm thấy chuyện này cũng không phải không tốt.

“Vẫn là không nên” Hồ Cửu cũng nhẹ nhàng nói.

Anh không phải không biết Bạch Thố là đang có cảm tình với anh, nhưng anh nghĩ đó chỉ là nhất thời vì anh cứu cô mà thôi.

Bạch Thố cũng rất đáng thương, trong lòng anh có chút đồng cảm.

Xong bữa cơm Hồ Cửu cũng rời khỏi núi Hàng, tuy là oan gia nhưng anh cũng không quên nhắc Lão Hắc cẩn thận.

Khi bị mất Trấn Hồn tụ có nhiều khả năng Hoàng Đàn sẽ đến tìm ông.

“Hữu Thủ, điều tra Hoàng Đàn thế nào?” Hồ Cửu hỏi.

“Ngoài những thông tin trước đó thì liên quan đến tộc man di phía Tây vẫn chưa có manh mối. Hơn nữa Hoàng Đàn này có tiếng tăm trong giới bất động sản, cũng là doanh nhân tiêu biểu. Có thể xem là người có năng lực.” Hữu Thủ báo cáo.

“Bọn người Lão Thương và Lão Trư thế nào rồi?” Anh tiếp tục hỏi.

“Bọn họ nhanh chóng càn quét, hiện tại hầu hết địa bàn ở thành phố Gia đều thuộc quản lý của họ” Hữu Thủ vẫn tỉ mỉ báo cáo.

Hồ Cửu suy nghĩ gì đó chợt lóe lên.

“Nói với họ, đưa người tới kiểm chuyện làm phiền các sản nghiệp của Hoàng Đàn đi.” Anh nhếch miệng cười.

“Vâng” Hữu Thủ đáp lời, sau đó ngập ngừng nói tiếp: “Thanh Ngũ cùng Lý Huy bên kia xử trí thế nào?”

“Ừm, ngày mai đưa họ đến gặp tôi.” Hồ Cử như đã có sắp xếp.

“Bụp”

Cả hai quay lại, thái độ vô cùng đề phòng.

“Ai?"

“Là em.”

“Bạch Thố?”

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đều bất ngờ.

“Sao em lại ở đây?” Hồ Cửu day day trán hỏi.

“Anh không cho em đi, em đành tự đi.” Bạch Thổ gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ thuần khiết, đến cả Hữu Thú nhìn thấy cũng đỏ mặt.

Hồ Cửu cũng không biết làm sao với cô, thật ra cô rất ngây thơ, bị người giam giữ không tiếp xúc với ai, giờ lại ở cùng lão già chán ngán kia. Bạch Thố muốn đi cũng là lẽ đương nhiên.

“Hiện tại Hoàng Đàn sẽ tìm em, quá nguy hiểm” Hồ Cửu nói xong lại quay ra với Hữu Thủ: “Lát nữa đưa Bạch tiểu thư về núi Hàng”

“Anh lo cho em?” Gương mặt Bạch Thổ lộ lên vẻ mong chờ.

Hồ Cửu muốn giải quyết ổn thỏa việc này, cũng không muốn thêm phiền phức liền nói.

“Đúng. Tạm quay về núi Hàng, chờ xong việc anh sẽ đón em xuống đây nhé” Với Bạch Thố thì Hồ Cửu cũng hết cách.

“Anh nói phải giữ lời.” Bạch Thố vui vẻ đồng ý.

“Được.” Anh nhanh chóng đáp lời.

Quả thực Hoàng Đàn vẫn đang tìm kiếm cô, nếu Bạch Thố xuất hẹn e rằng hắn sẽ tra ra.

Nhưng nếu sự việc êm xuôi như vậy thì Hồ Cửu đã không phải lo lắng rồi. Vừa lúc Hồ Cửu về đến biệt thự, cũng là chạm mặt Lục Thạc vừa về, điều làm anh khó đoán hơn là Bạch Thổ vậy mà từ xe đi ra.
“Đây là..” Lục Thạc cảm thấy hơi có chút bất ngờ.

“Đây là vợ anh Hồ sao? Thật đẹp nha” Bạch Thố ngây ngô hỏi.

Lục Thạc nhìn thấy cô gái kia vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ linh động, lại cảm thấy tính cách vui tươi. Cô cũng không rõ bản thân có tư vị gì.

“Bạch Thố là con của một người quen.” Hồ Cửu đây cũng xem là nói thật.

“Chào chị dâu, em là Bạch Thổ.” Vẻ vui tươi của Bạch Thố cũng không làm cho Lục Thạc trở nên nhẹ nhõm hơn.


“Vào nhà đi đã.” Lục Thạc mở lại, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Hồ Cửu cảm nhận được Lục Thạc không vui, ra hiệu cho Hữu Thủ nhanh đưa Bạch Thổ đi.

Anh cũng chưa lường được hậu quả thế này, chợt Hữu Thủ nói nhỏ gì vào tại Hồ Cửu.

Vẻ mặt Hồ Cửu hơi căng thẳng, có lẽ anh là một chiến thần vang danh khắp chốn, quyết đoán từng chuyện.

Chỉ có trước vợ mình, anh mới thấy lúng túng.

“Hữu Thủ đưa cô Bạch về đi.” Hồ Cửu nhanh chóng nói.

Hồ Cửu hơi chột dạ, lúc trước còn cho rằng Lục Thạc sẽ không để tâm, xem ra biểu hiện kia có vẻ không ổn.


“Chào chị dâu, chào anh Hồ, em đi” Bạch Thố cũng cảm nhận được không khí có chúng ngượng ngùng nên cũng chủ động đi với Hữu Thủ.

Sau khi hai người đi khỏi cửa, Lục Thạc cũng không biểu hiện gì lớn, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

“Vợ à, anh... không cố ý. Kia cô ấy cũng chỉ là một cô bé.” HỒ Cửu cũng không biết phải thanh minh thế nào.

“Đó là chuyện của anh... Bao năm anh đi, tôi một mình ở đây, đều duy nhất anh làm được là có chút ân với chiến thần, điều tôi nên cảm ơn anh có lẽ là anh kéo tôi cùng cha khỏi Lục gia”

Lục Thạc cảm thấy bao nhiêu uất ức đều dồn nén bao lâu bộc phát.

“Anh xem, ngoài hàng ngày chạy ngoài kia làm chuyện không đâu anh có làm gì cho cái nhà này không? Hay anh vẫn chỉ dựa vào chút ân tình kia rồi vênh váo? Anh có gì khác được không hả?” Lục Thạc vô cùng tức giận.

Hồ Cửu cảm thấy Lục Thạc hiểu lầm anh quá nặng, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Anh... luôn bảo vệ em. Anh thực sự chỉ muốn em cùng cha vui vẻ hạnh phúc” Anh chân thành nói.

“Bảo vệ? Đúng, điều anh làm tôi vui nhất là mạnh mẽ kéo tôi khỏi Lục gia. Nhưng sau đó thì sao? Nếu anh không cố gắng thì chút ân tình kia cũng sẽ tiêu hết, lúc đó anh lại bỏ đi sao?” Cô thực sự bất lực, lúc trước anh không hề vô dụng như thế này.

“Lúc trước anh không vô dụng như thế này" Lục Thạc thất vọng bỏ lên phòng.

Hồ Cửu trầm ngâm một chút, vợ anh không tin anh, cũng không hiểu anh. Những gì anh làm đều muốn tốt cho cô mà thôi.

Lúc này chuông điện thoại reo lên.

“Chiến thần, Ban chính trị muốn ngài hiểu rõ, không sử dụng quyền lợi Chiến thần vào những lợi ích chính trị, kể cả là... tộc man di phía Tây. Trừ khi ở chiến trường biên giới, nếu không thì không cần để tâm”

Giọng nói trầm cùng cẩn thận của đầu dây bên kia làm cho Hồ Cửu nhíu mày.

“Được thôi, nói với họ. Tôi không quan tâm” Hồ Cửu nói xong thì cúp máy.

Được lắm, một đám vì lợi ích cá nhân, nếu không thể dùng danh Chiến thần thì anh sẽ xây dựng một đế chế riêng của mình.

Chiến thần dù có bao nhiêu quyền lực cũng sẽ bị hạn chế, vẫn là một người tự do thôi.

Lục Thạc nói đúng, anh cũng nên lập ra cho mình một cái gì đó riêng. Dù sao thì đến lúc họ không cần anh thì có hàng trăm cách để loại bỏ anh, cũng như chuyện anh bị hãm hại nhiều năm trước.

Hồ Cửu gửi thông báo đi, tập hợp Hữu Thủ cùng những người khác ở núi Hàng, ngày mai anh sẽ tiến hành nhanh việc này.

Lúc trước anh còn kéo dài vì phân vân với lựa chọn này, bây giờ thì tốt rồi. Họ giúp anh không cần phân vân nữa.

Phía bên này, Hoàng Đàn cũng nhận được tin phát hiện một người giống Bạch Thố xuất hiện khu biệt thự Long Thăng.

“Long Thăng? Có xác định?” Hoàng Đàn nhíu mày.

“Chỉ là có người thấy thoáng qua, cũng không chắc lắm ạ.” Tên thuộc hạ cúi đầu thấp nhất có thể.

“Đi, nhanh!” Hoàng Đàn vội vàng đi ra ngoài.

Đến khu Long Thăng, tất cả đều kiểm tra một lượt, không hề thấy gì cả.

“Có lẽ nhìn nhầm ạ.” Một đàn em cúi đầu không dám nói to.

“Hừ, lần sau theo sát, thà nhầm còn hơn sót” Hoàng Đàn hừ lạnh.

Vừa lúc này, Hồ Cửu cũng ra khỏi cửa đi đến khu ra vào Long Thăng, vô tình Hoàng Đàn cùng Hồ Cửu giáp mặt nhau.

Hồ Cửu cảm nhận được chút linh khí hắc ám trên người Hoàng Đàn, nhíu mày sâu hơn.

Mà ngay lúc này Hoàng Đàn cũng cảm nhận được trên người Hồ Cửu có gì đó là lạ, chỉ là hắn cũng không nhìn ra được gì.

Bên này Hồ Cửu rời đi trên miệng mỉm cười bí ẩn, Hoàng Đàn cũng nhìn thấy nụ cười đó, cảm thấy có gì đó không chân thật.

“Điều tra người kia cho tôi.” Để cẩn thận vẫn là điều tra cho tôi.

Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm từ Hồ Cửu, chỉ là hắn không rõ tại sao. Sự đề phòng của hắn chưa bao giờ sai.

Lục Thạc lẽ ra đã từ chối dự tiệc từ thiện vào tối nay, nhưng cô cảm thấy mình không đáng phải vì người chồng vô trách nhiệm như thế, cô gọi cho Hào Danh Đạt.

“Tôi đổi ý rồi, tối nay tôi dự tiệc từ thiện.” Lục Thạc đổi ý.
1649995074112.png

Hồ Cửu nhanh chóng đến căn cứ của Túc Trì, ở đây Hữu Thủ đã chờ sẵn. Túc Trì cũng đã chuẩn bị một phòng bí mật cho bọn họ, còn có hai người đang quỳ chờ xử lý.

Đó là Lý Huy cùng Thanh Ngũ, bọn họ bị đưa tới đây được vài ngày, tuy nhiên ngoài giam lỏng thì mọi tiện nghi vẫn đầy đủ.


Trong lòng bọn họ vô cùng hoang mang, tàn nhẫn nhất chính là biết bản thân sẽ bị trừng phạt nhưng lại không biết khi nào sẽ bị đem ra xét xử,

Cảm giác này vô cùng kinh khủng với họ, bức họ muốn điên rồi.

“Chiến... thần, tôi..." Thanh Ngũ tiều tụy đi rất nhiều, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng hiếm có.

Lý Huy vẫn như thể nhìn theo, ông biết bản thân làm sai bao nhiêu, rơi vào tay Chiến thần cũng không thể làm gì khác. Chỉ có cách thành thật nhận hết tội lỗi mong được khoan hồng.

Chưa kể ông ta đã nghe nói, ở thành phố Gia đã có vị Chủ tịch thành phố mới đến nhận chức.


“Các vị ở cương vị cao cảm thấy có bao nhiêu áp lực?” Hồ Cửu cũng không ngồi vào ghế mà đứng trước mặt họ.

Túc Trì có chút khó hiểu.

“Không... không có.” Lý Huy cẩn thận trả lời.

Trái với Lý Huy, Thanh Ngũ xuất thân quân nhân, hắn biết Chiến thần hỏi như vậy là thực sự muốn biết sự thật. Người ở trong quân ngũ thì không bao giờ cầu kỳ ẩn ý khó hiểu.

“Thưa Chiến thần, tôi cảm thấy thực sự áp lực, trên có cấp trên, dưới có binh lính theo chân. Ở ngoài kia còn tác động nhiều phía, đôi khi vẫn là thân bất do kỷ.” Thanh Ngũ quỳ thẳng lưng, cúi đầu đáp.

Lý Huy hơi khó tin nhìn Thanh Ngũ, chẳng phải bây giờ nên biết ăn năn sao? Nếu nói toạc ra như thế thì hậu quả Chiến thần sẽ tức giận, vậy thì càng không ổn.

“Vậy theo cậu, ra nông nỗi như bây giờ là do cái gọi là áp lực và hoàn cảnh” Hồ Cửu nhíu mày nhưng ánh mắt lại không hề tức giận.

“Thưa Chiến thần, tôi sai rồi. Tôi có lựa chọn, chỉ là tôi chọn điều có lợi cho bản thân, nhưng không lợi cho người khác. Đó là sự ích kỷ.” Thanh Ngũ thẳng thừng tự nhận.

Hồ Cửu cảm thấy người này vẫn chưa đến mức không thể cải tạo nha, ít nhất cũng rất biết tình huống.

“Lý Huy, ông thấy thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi Lão Lý.

“Tôi... tôi..” Lý Huy hơi lúng túng, cũng không biết nên nói sao cho phải.

Hồ Cửu cũng không dông dài nữa mà mà nói ra mục đích của mình.

“Các người đã phạm sai lầm không nhỏ, cũng không thể quay lại được. Nhưng mà... tôi biết rõ hai người cũng không tới nỗi nào. Nếu các người đầu quân cho tôi, thì trước mắt tôi không đảm bảo sẽ an toàn, nhưng tôi có thể đảm bảo về sau sẽ không ai dám động vào hai người.”

Anh nói rành mạch dứt khoát, đúng là hiện tại anh không thể đảm bảo họ an toàn được, điều anh cần là họ bán mạng cho anh.

Nhưng chỉ cần họ có thể sống qua cửa này, thì về sau vinh quang vô hạn.

“Tôi... Chưa hiểu.” Ngũ Thanh cùng Lý Huy vô cùng khó hiểu.

“Lý Huy, ông làm Chủ tịch cũng khổ rồi. Dương Minh Thành không đè ép ông sao? Cấp trên không buộc ông làm những chuyện khó xử sao? Ông nhớ lại ngay từ đầu ông nhận chức vị này là có mong muốn gì?” Hồ Cửu còn nhớ rõ, lúc anh bị hại tới mức lưu lạc từng thấy qua Lý Huy.

Thực sự lúc đó ông ta có hoài bão rất lớn, quyết tâm rất lớn. Ông ta cũng thay đổi được thành phố Gia này, nếu không thì diện mạo bây giờ của thành phố này sẽ không thể nào tốt như vậy.

Chỉ là quan trường làm người ta từng bước khó đi, từng bước thỏa hiệp.

“Còn cậu, khi vào quân ngũ tôi nghĩ cậu cũng có những hoài bão riêng, nếu không làm sao từng bước một leo lên vị trí này?” Anh cũng hiểu rõ quân nhân có bao nhiêu cực khổ.

Dù là con cháu nhà trâm anh thế phiệt thì khi vào quân ngũ đều chịu sự đối xử ngang hàng, nếu không có khả năng thì mãi mãi không là gì cả.
“Tôi cho các người một cơ hội cùng tôi xây dựng đế chế ngầm. Ở đó sẽ không bị chi phối bởi những thứ áp lực quyền chức kia nữa. Nhưng tất nhiên, thế giới ngầm cũng có quy tắc riêng” Hồ Cửu nói tới đây thì dừng lại.

“Các người có quyền lựa chọn. Tôi không ép.” Anh nhấn mạnh.


Con đường trước mặt với anh chỉ mới bắt đầu, là một người có vị trí anh biết Chiến thần phải làm gì. Nhưng anh cũng bị ràng buộc bởi đám lão già trong Ban chính trị kia.

Chỉ là biên giới phía Tây còn chưa yên ổn, nếu một ngày bình yên quay về. Họ cũng không ngại gạt anh đi.

“Ý ngài là..” Thanh Ngũ hơi nghi hoặc.

“Tôi nói rồi, theo tôi hoặc các người có thể đi. Sự lựa chọn là ở các người.” Hồ Cửu lúc này ngồi xuống, thoải mái một chút.

Hữu Thủ đứng bên cạnh cũng hiểu được ý của Hồ Cửu. Anh ta chủ động đến trước Hồ Cửu cúi đầu.

“Dù như thế nào tôi sẵn sàng theo ngài.” Hữu Thủ biết rõ, Hồ Cửu đều có suy tính.


Anh ta cũng thấy rõ Ban chính trị bên kia có bao nhiêu độc quyền, họ chỉ cần hết giá trị lợi dụng thì quân nhân cũng sẽ bị chèn ép.

Một đời tung hoành lại bị chèn ép như bao người phía trước, ai không muốn thì phải cúi người khom lưng chịu đựng cái gọi là liên minh lợi ích.

Thanh Ngũ cùng Lý Huy nhìn nhau, cảm thấy chuyện đi theo một người như vị Chiến thần này cũng không thiệt thòi gì.

Chỉ là Lý Huy cảm thấy bản thân nếu đi con đường kia thì chả khác nào Lão Thương cùng Lão Trư, ông ta có chút không cam lòng.

“Chiến thần... vậy tôi sẽ khác gì bọn người Lão Thương?” Lý Huy cũng không còn gì để mất, mạnh dạn hỏi.

"Ông nghĩ bọn họ đáng được gọi là gì? Tôi muốn là thâu tóm tất cả, quyền lực có thể gây áp lực đến Ban Chính trị, chứ không phải là một đám lâu la.” Hồ Cửu nhìn Lý Huy có chút thất vọng.

Lão Lý một thân khí phách khi trước dường như bị lợi lạc mài mòn mọi thứ, có khi nào lại sợ trước sợ sau vậy chứ?

Thanh Ngũ cảm giác như mình được sống lại như lúc ban đầu vào quân ngũ.

“Chiến thần, Thanh Ngũ tôi nguyện theo ngài, từ đây một lòng, tuy ngài sai khiến”

Anh ta quỳ một chân thể hiện lòng thành kính.

Nhìn biểu hiện này Lý Huy cũng như được lan tỏa động lực.

“Có sợ không?” Hồ Cửu cười cười hỏi.

“Không” Thanh Ngũ dứt khoát nói.

“Nguy hiểm trùng trùng, có thể bán mạng, cậu chấp nhận chứ?” Hồ Cửu tiếp tục hỏi.

“Từ khi Thanh Ngũ tôi trở thành quân nhân thì không còn cái gọi là sợ chết. Chỉ là có lẽ tôi đã bị đầu độc bởi những thói hư cấu kia. Ngài đã cho tôi cơ hội, tôi nguyện tận lực vì ngài.”

Thanh Ngũ đây là thật tâm mà nói.

Danh xưng Chiến thần vang dội khắp nơi, là hình tượng cho các quan nhân noi theo, cũng xem là tượng đài bất diệt trong lòng họ.

Nay vị Chiến thần ấy trước mặt anh ta, muốn anh ta theo ngài xây dựng một đế chế riêng, anh ta không có lý do từ chối.

Lý Huy cảm nhận được ở người đàn ông trẻ tuổi này có một sự tin tưởng lạ thường, ông ta vô thức gật đầu quỳ theo thể hiện sự đồng ý.

“Hữu Thủ, thu xếp cho họ đi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.

“Chiến thần, Túc Trì chưa nói gì.” Hữu Thủ hơi ái ngại nhìn Túc Trì.

“Từ đầu cậu ta đã là người của tôi.” Hồ Cửu cũng không quay đầu lại.

Túc Trì mỉm cười nhìn Hữu Thủ tỏ vẻ anh ta quá ngu ngốc khi hỏi câu kia.

“Cậu cười gì chứ.” Hữu Thủ hơi thẹn, đẩy vai Túc Trì một cái.

“Các người sẽ được sắp xếp một thân phận mới, lực lượng thể lực cũng đã có sẵn. Các người chỉ làm theo lệnh là được, sau đó... Hữu Thủ sẽ là người trực tiếp chịu trách nhiệm với các người.”

Túc Trì nghiêm giọng nói với Thanh Ngũ cùng Lý Huy.

Bên này, Túc Trì cùng Hữu Thủ nhanh chóng xử lý mọi việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK