Chuyện này với hắn quá khó!
Hồ Cửu nhìn ra được ánh mắt do dự của Hoàng Đàn, cười khẩy nói.
“Như tôi nói, đi theo tôi đương nhiên có nguy hiểm trùng trùng. Nhưng cũng là phong quang vô hạn. Mà anh vẫn có hai lựa chọn, một là khế ước truy hồn thuật, hai là... chết tại chỗ.”
Anh nói bằng giọng khẳng định.
Hoàng Đàn hơi run một chút, hắn biết rằng con đường chờ hắn phía trước muốn sống chỉ có thể theo Hồ Cửu.
Đám người gia tộc bí ẩn kia thì trước hay sau gì, sau khi xong việc cũng sẽ tìm cách khử hắn ta.
Hắn cùng Dương Minh Thành đạt thành hiệp nghị chỉ vì muốn dựa vào bọn họ để thăng tiến, mà bản thân hai người họ cũng tìm một đường rút lui bảo toàn bản thân.
Hiện tại tình thể thay đổi, hắn cũng không còn cách khác.
“Được.” Tuy ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn còn yêu cái mạng này.
Hoàng Đàn quỳ trước Hồ Cửu, thực hiện kết ấn, thủ ấn cùng lúc. Sau cùng hắn nhỏ máu vào trận pháp tạo ra chuẩn bị kết thúc kết ấn. Vừa lúc này Hồ Cửu cũng nhanh chóng bắn vào một kết ấn khác.
Giọt máu thấm qua hai kết ấn rồi biến mất.
Hoàng Đàn vô cùng bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Yên tâm, tôi chỉ giúp anh thôi.” Hồ Cửu cười bí ẩn cũng không giải thích.
“Sau này Hoàng Đàn nguyện một lòng trung thành cùng người.” Hắn đây là thực sự chân thành.
Hắn dám không chân thành sao? Ngại mạng mình quá dài à?
“Tôi muốn thấy Trấn Hồn tụ nhanh nhất có thể.”
“Vâng.”
“Còn nữa, sau này mọi thứ đều thông qua Hữu Thủ. Thân phận của tôi cũng là chuyện bí mật, nếu anh dám nói ra..” Hồ Cửu nhíu mày nhìn Hoàng Đàn, cũng không nói tiếp.
“Tôi đã hiểu.” Thái độ của hắn vô cùng thành khẩn.
“Anh Hồ... hắn... sao lại giữ hắn?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh, ánh mắt rưng
rừng.
“Hắn có thể dùng.” Anh cũng ngắn gọn đáp.
“Nhưng... em sợ hắn.” Bạch Thố nhìn Hoàng Đàn, cảm thấy vẫn có chút sợ.
Lão Bạch vỗ về cháu mình.
Ánh mắt Lão Hắc nhìn Hồ Cửu, ánh lên sự tự hào cùng hài lòng.
“Haizz... chúng ta già rồi. Nên để người trẻ lo liệu đi.” Lão Hắc nhìn Lão Bạch
nói.
“Bạch gia bên kia, đến lúc chấn chỉnh rồi.” Bạch Cư nhìn về phía Bắc thở dài.
“Bạch Thố, còn đừng lo. Hắn ta đã có khế ước truy hồn thuật, hắn chỉ có thể nghe lời anh Hồ của con thôi.” Ông nhìn cháu mình, cảm thấy vẫn không yên
lòng.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Hoàng Đàn nhận lệnh hội họp cùng đám Hữu Thủ. Ban đầu hắn thấy Lão Lý cũng hơi bất ngờ, sau đó cũng hiểu ra.
Xem ra quyết định lần này đi theo Hồ Cửu cũng vô cùng đúng đắn.
Hồ Cửu một đường quay về biệt thự Nhật Hạ.
“Hồ Cửu, không phải Lục Thạc đi cùng cậu sao?” Lục Chỉ thấy chỉ có Hồ Cửu thì hơi bất ngờ.
“Lục Thạc chưa về?” Hồ Cửu hơi nhíu mày.
Nhanh chóng gọi cho Hào Danh Đạt, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng tít tít kéo dài không có hồi kết.
“Chết tiệt!”
Anh có dự cảm không lành.
Nhưng anh cũng không muốn Lục Chỉ lo lắng, đành điều chỉnh thái độ.
“Cha yên tâm, Lục Chỉ đi cùng Hào tổng, có lẽ đang trên đường về. Con ra ngoài một chút.”
Nói xong Hồ Cử nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng Lục Chỉ dù gì cũng đã trải
Túc Trì vẫn đang thực hiện nhiệm vụ đánh chiếm địa bàn thế giới ngầm của thành phố Gia.
Rất nhanh, Hữu Thủ đã phân ra hành động.
Hồ Cửu lại có mặt nhanh chóng, hội họp cùng bọn họ.
“Long chủ, theo như tôi biết khi Lục tiểu thư đi ra khỏi sảnh, Hào tổng cũng đuổi theo. Sau đó có bóng dáng Phúc Thái Lâm, tiếp đó... các camera đều không còn hoạt động.” Lão Lý nhanh chóng báo lại.
“Phúc Thái Lâm?” Hồ Cửu gắn lên tên của hắn.
Không khí xung quanh như cô động lại, lạnh lẽo vô cùng.
“Tra cho tôi, nếu vợ tôi có chuyện gì..” Hồ Cửu nhìn về phía Hoàng Đàn.
Hắn rụt cổ lại, quả thực hắn không biết nha, sao lại bị vạ lây thế này.
“Vâng, Long chủ.” Họ đồng loạt cúi người.
Hồ Cửu vẫn đang ngồi xem lại đoạn phim ngắn quay lại lúc Lục Thạc đi ra ngoài, anh chợt phát hiện có một số người áo đen từ xa cũng tiến lại.
Mà Hào Danh Đạt cũng dường như nhận ra gì đó, anh ta có nói gì đó, nhưng vì camera tầng hầm bị hỏng không thể thu lại âm thanh.
“Các người đang thách thức sức chịu đựng của tôi rồi đấy.”
Anh tức giận vô cùng, trong lòng thì lo lắng không thôi.
Chuông điện thoại lúc này reo lên.
“Long chủ, hiện tại có hai chỗ đáng nghi nhất. Một là biệt thự Phúc gia ở ngoại ô, hai là biệt thự ở khu Hồ Di.
“Biệt thự Hồ Di? Lục gia?” Hồ Cửu tức giận.
“Để Hoàng Đàn theo tôi. Cậu cùng Lão Lý đến biệt thự ngoại ô. Bắt được bọn người kia, đừng cho họ chết quá dễ dàng.” Anh âm trầm nói.
“Vâng.”
Hồ Cửu nhanh chóng đi đến biệt thự Hồ Di, còn Hoàng Đàn bên kia cũng nhanh chóng chạy tới.
Nhìn cổng biệt thự Hồ Cửu hơi nhíu mày, Lục gia bên này nếu thật sự nhúng tay vào thì anh không ngại diệt sạch Lục gia.
“Lục Thạc, xem như chúng ta tìm cho cháu một người chồng tốt. Phúc gia bên kia cũng đồng ý. Cháu tự thấy bản thân may mắn đi.” Lục Hùng nhìn Lục Thạc bị trói chặt, miệng bị dán kính.
“Phúc thiếu gia, chuyện kia.” Lục Hùng nhìn Phúc Thái Lâm thăm dò.
“Yên tâm. Dù là gì gia tộc Phúc gia ở phía Bắc cũng không phải nhỏ. Mà chỉ cần tôi đồng ý, họ sẽ đầu tư vào Lục gia.”
“Lục tiểu thư cũng có thể làm tình nhân lâu dài của tôi.”
Phúc Thái Lâm cười dâm tà nói.
“Vâng, vâng.” Lục Hùng hèn mọn cười.
“Đây là phòng cách âm. Hai người cứ tự nhiên.” Lục Hùng nói xong thì ra ngoài chốt cửa lại
Ánh mắt Lục Thạc vô cùng hoảng sợ, nước mắt tuôn ra, miệng cô phát ra âm thanh ư ư như muốn xua đuổi Phúc Thái Lâm đi.
“Lục Thạc, em càng như vậy càng kích thích tôi đó...biết không hả?” Phúc Thái Lâm xoa tay, môi liếm liếm.
Phía dưới phòng khách, Hồ Cửu đã xông thẳng vào, đón tiếp anh chỉ có Lục Quân, lão gia chủ cổ hũ kia.
“Thằng vô dụng, mày tới đây làm gì?” Lục Quân quát to.
Ông ta vẫn là thói quen cũ, muốn quát tháo chỉ tay năm ngón, coi mọi người luôn thấp hơn mình.
“Lục Thạc đầu?” Anh không muốn dài dòng với họ.
“Mày nghĩ mày đang ở đâu?” Lục Quân đạp mạnh bàn.
Tuyết Hoa đứng bên cạnh ra vẻ quan tâm công cụ Lục, lại tiến lên một bước như muốn vỗ lưng cho ông cụ Lục.
“Hừ, một thằng con hoang, vô dụng như mày, tư cách gì đến đây. Lục Thạc có khi thấy mày vô dụng bỏ theo người khác, liên quan gì đến Lục gia mà đến đòi người.” Bà ta cay độc nói.
“Muốn trách thì trách bản thân vô dụng đi.”
Lục Xuyên thấy thế cũng không yếu thế, đi lên ngắn trước mặt Hồ Cửu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Hừ, một tên vô dụng mà thôi, kêu người đuổi đi đi. Làm ông nội tức giận rồi.” Lục Xuyên tỏ vẻ quan tâm.
“Tôi không rảnh đôi co. Nếu để tôi tìm ra Lục Thạc ở đây, các người chỉ có một con đường chết.”
Nói rồi Hồ Cửu phớt lờ lời nói của bọn người Lục gia trực tiếp muốn đi lên tìm kiếm.
Lục gia này anh cũng không lạ gì, chỉ còn hai phòng ngủ cách âm ở tầng trên, ngoài ra cũng không còn nơi nào nữa.
Lúc trước anh mua căn biệt thự này tặng cho Lục Thạc chính là muốn một nơi thoải mái.
Nên căn biệt thự này anh rõ ràng nhất.
“Mày muốn chết?” Lục Xuyên còn tức giận chuyện lúc trước bị Hồ Cửu đánh.
Khi đó là do hắn chưa chuẩn bị, giờ thì có chuẩn bị rồi, hắn không tin là không làm gì Hồ Cửu được, dù gì hắn cũng là võ sư đai đen nhị đằng nha.
“Cút!” Hồ Cửu trầm giọng.
Lục Xuyên tức giận tung một cước về phía Hồ Cửu, nhưng còn chưa chạm được tới anh, đã bị Hồ Cửu chụp được chân, một quyền đánh bay ra xa.
"A!"
“Rắc!”
Lục Hùng lúc này từ trên tầng hai đi xuống.
“Có chuyện gì?”
Lục Hùng thật ra cũng đã nghe động tĩnh, chỉ là ông ta muốn kéo dài thời gian mà thôi.
“Nhìn đi, tên khốn này còn muốn làm loạn Lục gia.” Tuyết Hoa chanh chua nói.
“Hừ, Hồ Cửu, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Một kẻ bất tài vô dụng như cậu thì có thể làm gì cho ai?” Lục Hùng khinh miệt nói.
Lục Xuyên lúc này mới bò dậy, cảm thấy Hồ Cửu thật sự không nương tay, đau nhức toàn thân.
Thật ra Hồ Cửu đánh Lục Xuyên đã giảm lực đạo rất nhiều, nếu không thì hắn ta đừng hòng lành lặng mà đứng dậy.
“Đưa Lục Thạc ra đây, hoặc Lục gia các người đừng hòng xuất hiện nữa.” Hồ Cửu lạnh mặt ra lệnh.
“Hừ, tao muốn xem mày làm gì được đấy. Xem như có chúng bản lĩnh đấy, thì sao nào? Còn hơn được vệ sĩ mới của tao sao?” Lục Xuyên ôm tay đau đớn, tức giận quát.
“Người đâu rồi, đánh gãy chân tay nó cho tôi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào Hồ Cửu.
Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ xông ra, dường như đã có chuẩn bị từ trước, đám người này được thuê về làm vệ sĩ cũng quá miễn cưỡng.
Một tốp thì xăm trổ đầy người, vẻ mặt bặm trợn. Tốp khác lại khá chuyên nghiệp, vẻ mặt lạnh tanh.
Đặc biệt, bọn họ đều có vũ khí trên tay, không gậy gộc cũng là mã tấu, trường đao.
Cứ như sắp có chiến trận đến nơi.
“Xem ra các người là có chuẩn bị trước? Thảo nào.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Hừ, chuyện tốt của Lục gia hôm nay, đừng mong phá hủy. Dù là ai cũng không thể.” Lục Quân nện gậy xuống sàn nhà nói lớn.
Một đám người Lục gia thật sự không cam tâm, nhiều lần tìm đến Phúc Thái Lâm cầu cạnh.
Tuy nhiên hắn ta vẫn một mực giữ điều kiện cũ, chỉ cần Lục Thạc ngoạn ngoãn làm nhân tình của hắn, thì đừng nói là lợi ích, mà hắn có thể dùng một phần nhỏ thực lực chi chính ở phía Bắc để vực dậy Lục gia.
Lục Quân nhớ tới hào quang lúc trước, đi đâu cũng có người kính nể e sợ, lão già hồ đồ này vậy mà bán đứng cháu gái mình.
“Vậy là các người cũng chịu thừa nhận” Hồ Cửu xoay xoay cổ tay.
Anh không ngại đối đầu với bọn vệ sĩ kia, chỉ là anh gấp lắm rồi. Anh không lạ gì nhân phẩm chó tha của bọn người này, mà vừa rồi lão già kia còn nói là chuyện tốt.
Hồ Cửu ẩn ẩn cảm thấy chuyện này cấp bách, ngay lúc này Hồ Cửu chuẩn bị ra tay thì Hoàng Đàn vừa tới.
“Thưa Ngài tôi tới trễ.” Vì quá vội nên giọng Hoàng Đàn có chút hổn hển.
“Vừa kịp.” Hồ Cửu cười đáp.
Hoàng Đàn nhìn đám người kia, cảm thấy bản thân thực sự hao mòn tinh lực quá nhiều rồi. Lúc trước chỉ là hưởng thụ, ai mà ngờ chứ, có lúc phải tự thân vận động thế này.
“Hoàng...tổng. Sao lại...?” Lục Hùng nhìn thấy Hoàng Đàn thì hơi run rẩy.
“Ông biết tôi rồi thì còn muốn để họ xông lên sao?” Hoàng Đàn tức giận nói.
Tức giận suy cho cùng là vì bởi họ mà hắn bị Hồ Cửu hành chết mất, mệt chết hắn rồi.
“Nhưng.” Lục Hùng còn đang phân vân.
“Hừ, có gì không dám. Đánh, đánh chết cả hai đứa nó cho tôi.” Lục Hùng còn chưa kịp nói, Lục Quân đã ra lệnh.
Phải nói lão già Lục Quân vì nhiều năm vênh mặt, lại không hề tìm hiểu gì về thế lực hiện tại, luôn cho rằng chỉ cần bản thân có tiền thì ai cũng quy phục.
Ông ta làm gì biết được thời thế bây giờ không chỉ có tiền mới nói chuyện được, gia tộc lớn luôn có những nhân sĩ bí ẩn bảo vệ gia tộc, còn có vị trí tôn sùng riêng.
Mà thực lực Hoàng Đàn thì khối gia tộc giành nhau xin đãi ngộ, Lục Hùng cũng không kịp ngăn cản.
“Chỗ này giao cho cậu.” Hồ Cửu nói xong xông thẳng lên tầng hai.
Đám vệ sĩ vẫn chưa kịp định thần vì tốc độ của Hồ Cửu quá nhanh, Hoàng Đàn lại chắn ngang trước họ.
Hắn ta còn làm một loạt hành động thủ ấn, kết giới cùng trận pháp, những hành động này vào mắt bọn họ chính là đang làm trò gì đó quái dị.
Họ cũng không mấy quan tâm, trực tiếp nhào lên.
“Choang.”
“A...A..A ...Có quỷ.”
“Rắc...”
Từng tên to con ngã quy, có người bị đánh văng ra xa. Đồng tử của những người còn lại co rụt, họ không hiểu tại sao lại như vậy.
Rõ ràng Hoàng Đàn cũng không có làm ra động tác gì quá lớn, mà đám bọn họ còn đông người như vậy lại không thể nào động tới chỗ Hoàng Đàn.
Đây không có quỷ là gì?
"Ông tự lo đi, chúng tôi chỉ giải quyết người thôi, quỷ thì tôi chịu. Đi nhanh đi.” Tên cầm đầu nói xong thì đi thẳng, kéo theo đàn em chạy ra ngoài.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện quỷ dị như thế này.
Không quỷ ám thì cũng đang tu loại tà công gì đó, bọn họ thà liều mạng đánh nhau, còn đây là họ không biết đánh với ai, lại quỷ dị như thế kia.
“Này... này... các người.” Lục Hùng gọi với theo.
Ông ta cảm thấy lần này lại không thành rồi, Hoàng Đàn này nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn.
Tuy Lục Hàng không biết nhiều về hắn, chỉ là trong giới thượng lưu ai cùng nể mặt hắn ta vài phần.
Cho nên linh cảm của ông ta có chút đúng.
“Hoàng tổng... đừng tức giận... kia có lẽ hiểu lầm” Lục Hùng muốn giải vây.
“Ý ông là cho người đánh tôi là hiểu lầm?” Hoàng Đàn đen mặt với lý do ngáo ngơ này.
Lục Quân tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng ông ta vô cùng sĩ diện, không bao giờ nhận bản thân mình yếu thế.
“Hừ, chẳng lẽ anh còn dám đánh lão già này?” Lục Quân ngang ngược nói.
Hoàng Đàn cảm thấy lão già này có phải là già quá nên lẫn rồi không? Trước giờ ra tay diệt người còn phân biệt già trẻ sao?
“Ông nói xem, tôi dám không?” Hắn ta vuốt ve tay mình, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
“Hoàng tổng... ngài bỏ qua cho cha tôi. Ông ấy... già rồi, không biết nhiều, người không biết không có tội.” Lục Hùng lên tiếng muốn xoa dịu.
Nhưng Lục Quân lại không quan tâm, nhìn Lục Hùng nói mình không biết nhiều vì già, ông ta càng tức giận hơn.
“Đồ con bất hiếu! Sao mày dám nói cho mày thế hả? Lúc tao còn đang lăn lộn mày còn chưa ra đời đấy.” Lục Quân chĩa gây vào mặt Lục Hùng mà chửi.
“Cha à. Đây là...” Lục Hùng hơi giật mình, ấp úng nói.
Lục Hùng cũng vô cùng khó chịu, nếu không vì lão già này cứ khư khư giữ kỹ tài sản còn đang nắm quyền quản lý thực tế thì Lục Hùng có lẽ cho ông ta vào viện dưỡng lão.
Lão nhị Lục Bạch hiện tại bị ông ta cử đi công tác không có mặt ở đây, ông ta phải nhanh chóng tìm cách lấy hết mọi thứ.
Nếu Lục Quân xảy ra chuyện thì tài sản kia vẫn phải chia làm ba, mà Lục Hùng thực sự không muốn điều này.
"Ta ở đây, ai muốn làm gì làm đi. Ta không tin có ai dám làm gì tới ta.” Lục Quân đứng ra, tỏ vẻ hiên ngang.
Ông ta lớn tuổi rồi, dù có gì đi nữa thì ông cũng không tin là ai có thể làm gì được ông.
“Bốp”
Lục Quân chao đảo ngã sấp xuống ghế đệm, rất may đây không phải là ghế gỗ, nếu không ông ta có lẽ phải vào viện rồi.