“Hồ Cửu, anh muốn gì?” Mộc Thúy Lan thấy anh sắp tới gần thì vô cùng sợ hãi.
Dương Minh Thành nhìn Hoàng Đàn, muốn hắn giúp đỡ, Hoàng Đàn cũng muốn thử sức một chút với người kia, cũng không từ chối Dương Minh Thành.
Vừa ra hiệu xong, Dương Minh Thành vội chạy lên chắn trước Mộc Thúy Lan, vẻ mặt như anh hùng cứu mỹ nhân.
“Không được động vào Mộc tiểu thư. Cậu đừng quá đáng.” Hắn ta thuận tình hợp lý mà nói.
“À, tôi lại quên, không phải vị hôn phu hôm nay Mộc tiểu thư muốn giới thiệu là Phó chủ tịch Dương sao? Cho nên, Dung Vị gọi là vị hôn phu cũ nhỉ?” Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như châm chọc hai người.
“Cậu thanh niên này, dù là gì cũng là chuyện của họ, cậu tới phá đám là
không được rồi.” Hoàng Đàn chậm rãi đi tới.
Hồ Cửu nhìn thấy Hoàng Đàn, cảm thấy hôm nay có vẻ tốt, có thể trả thù cho bản thân, cho Dung Vị. Còn có thể thu lại Trấn Hồn tụ được rồi.
Hồ Cửu nhìn Hoàng Đàn, nhếch mép cười. Anh thừa biết hắn cùng Dương Minh Thành có trao đổi lợi ích gì đó, hôm nay anh là muốn một lưới tóm gọn.
“Mộc Thúy Lan, cô nên gọi Dung Vị là gì? Tôi còn chưa biết Mộc tiểu thư có hủy hôn cùng Dung Vị nha.” Hồ Cửu trực tiếp bỏ qua lời nói của Hoàng Đàn.
“Hừ, đó là chuyện quá khứ, giờ hắn ta là tên tù tội, kẻ vô dụng, đạo đức cùng nhân cách không xứng.” Mộc Thúy Lan lên giọng.
Dù gì đây còn có các gia tộc cùng giới truyền thông, Hồ Cửu dù có liều mạng tới đâu cũng không thể tùy tiện đánh người.
Nước miếng của đám người ngoài kia đủ dìm chết Hồ Cửu. Vì vậy, Mộc Thúy Lan hợp tình hợp lý mà nói.
Mọi người có biết quan hệ của cô ta cùng Dung Vị thì sao?
Còn không phải Dung Vị bị tội cưỡng hiếp mà ở tù sao? Còn muốn Mộc tiểu thư lấy một tên tội phạm cưỡng hiếp sao?
“Chắc mọi người cũng không quên Hồ Cửu đây từng là thanh niên sáng giá, sáng lập tập đoàn Gia An. Rồi thì sao chứ? Dung Vị bạn thân của anh thì cưỡng bức người ta phải đi tù. Còn anh?”
Mộc Thúy Lan cảm thấy như bắt được thóp của anh, dù gì chuyện kia có bị hãm hại hay không cũng không ai chứng minh được, mà việc bọn họ mang tội danh trên người đều bị mọi người biết.
“Tôi cũng muốn biết tôi lại phải mang tội danh gì trên người đấy?” Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
“Đừng giả vờ giả vịt, còn không phải anh muốn cướp tiền từ Dung Vị rồi tẩu tán tài sản sao? Dung Vị đi tù, anh thì đục két công ty, xứng lắm. Giờ anh đến không mục đích phá hoại thì muốn gì?” Mộc Thúy Lan đường đường chính chính nói to.
Cô ta sợ rằng mọi người còn chưa nghe rõ những gì cô ta nói, đồng thời ra vẻ yếu mềm muốn khóc tạo cho người khác cảm giác thương hại muốn đứng về phía cô ta.
Quả thực dáng vẻ này của cô ta thành công kéo theo sự đồng tình của rất nhiều người trong phòng này.
Cô ta cũng không quên ôm chặt tay Dương Minh Thành như muốn tìm nơi nương tựa.
“Hồ Cửu, dù sao nể tình chúng ta từng là bạn cũ, chỗ quen biết tôi cũng không làm khó cậu làm gì. Ai cũng có lỗi cũng muốn chuộc lỗi, nếu đã về thành phố Gia thì cậu không nên chấp nhất chuyện cũ. Tôi cũng có thể giúp đỡ."
Dương Minh Thành thuận thế lên tiếng.
Cảm thấy chuyện chưa đủ loạn sao? Hắn ta lên tiếng cũng chỉ muốn tỏ vẻ một chút.
Đường đường là Phó Chủ tịch thành phố, còn đường phong quang vô hạn, còn muốn dính tới mấy kẻ rẻ mạt sao?
“Cậu Dương thật có khí phách nha.”
“Đúng vậy, Phó Chủ tịch thật sự rất rộng lượng. Bạn cũ tạo bao nhiêu chuyện vậy mà ngài ấy vẫn có thể rộng lượng giúp đỡ”
“Xem ra tên kia đến là vì không ăn được nên đạp đổ đầy mà.”
“Còn không đúng sao? Tưởng gì hóa ra là tên tội phạm.”
Xung quanh rộ lên lời bàn tán không hay về Hồ Cửu, còn có tán dương Dương Minh Thành có bao nhiêu tốt.
“Một cặp các người giả nhân giả nghĩa, diễn cũng tốt lắm. Sao không đi làm diễn viên nhỉ, nhất định đạt được giả Oscar.” Hồ Cửu cũng không quan tâm gì tới lời nói người xung quanh.
Bao năm lăn lộn luyện cho anh không chỉ một thân bản lĩnh, mà còn luyện cho anh cách bỏ ngoài tại mọi thứ.
Hoàng Đàn đứng ngoài cuộc quan sát, cảm thấy Hồ Cửu không đơn giản như vẻ bề ngoài kia, có chút suy nghĩ.
Nhưng hắn lại quá mức tự cao cùng ngạo mạn, cho rằng năng lực bản thân
thành phố Gia này không ai bằng, nên vẫn chưa nhận rõ đối thủ ngay trước mặt.
“Tôi chỉ đơn giản mua món đồ kia với giá hai mươi tỷ, nếu như không ai ra giá cao hơn thì có phải nó là của tôi? Tôi thế nào lại đến kiếm chuyện nhỉ? Tôi không muốn nhiều lời, đưa đồ tôi giao tiên!” Hồ Cửu vừa nói vừa chỉ vào bộ Huyết Ngọc kia.
“Mơ tưởng. Anh xứng? Cứ cho anh có hai mươi tỷ thì sao? Cũng là tiền trộm cắp phi pháp.” Mộc Thúy Lan được thể nhục mạ Hồ Cửu.
“Minh Thành, anh xem đi, anh là lãnh đạo thành phố đó. Sao lại để một kẻ tội phạm chạy nhảy nhỉ? Bạn cũ thì cùng lắm cho tiền tự làm ăn là được, giờ hắn đến phá hoại buổi lễ của chúng ta, anh xem không nên vì tình riêng nha.” Mộc Thúy Lan cũng không cho ai lên tiếng, nhanh chóng nói ra quan hệ bọn họ.
Mọi người lúc này cũng đã xác minh được vị hôn phu mà Mộc gia vẫn luôn giấu kỹ lại là Dương Minh Thành.
Trong lòng ai cũng dâng lên sự ganh tỵ khó thấy, còn có ngưỡng mộ gia tộc Mộc gia.
“Thúy Lan, dù sao Hồ Cửu cũng là bạn anh. Không nên như thế, còn chuyện anh ta phạm tội cũng phải chứng minh mới được, khó nói thành lời.” Dương Minh Thành biểu tình vui vẻ.
Hắn nắm tay Mộc Thúy Lan, giả vờ như đang khuyên bảo, thực chất muốn tỏ ra độ lượng.
Mặc khác, muốn mọi người ở đây biết việc Hồ Cửu phạm tội là có thật chỉ là chưa ai lấy ra được bằng chứng mà thôi.
“Diễn tốt lắm. Tôi muốn xem hai người diễn tới khi nào?” Hồ Cửu cười nguy hiểm.
Ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy sự chán ghét, trên người toát lên sự nguy hiểm khó thấy.
Hoàng Đàn cảm nhận được trên người Hồ Cửu có sức mạnh tiềm tàng vội vàng đề phòng, nhanh chóng làm ra một loạt động tác khó hiểu.
Vì ai cũng đang tập trung vào việc Dương Minh Thành chính là hôn phu của Mộc Thúy Lan, cũng không ai để ý đến hắn ta.
Tuy nhiên Hồ Cửu lại thấy rõ, khóe miệng anh càng nở nụ cười tươi hơn, ánh mắt càng sắc lạnh.
“Bộp, bộp.” Hồ Cửu Vỗ tay ba lần.
Bỗng nhiên màn hình led trên sân khấu sáng lên, là những cảnh Dương Minh Thành cùng Mộc Thúy Lan đi nghỉ mát, vô cùng mát mẻ sexy, nhạy cảm.
Chưa hết, ở cuối đoạn clip, còn có một clip ngắn có lẽ được quay bởi camera an ninh.
“Minh Thành, bọn người Dung Vị cùng Hồ Cửu sao còn chưa chết đi?”
“Nhanh thôi. Anh đã sắp xếp rồi, ông ta nói chỉ cần chúng ta hợp tác với ông ta. Ngày tàn của bọn họ rất nhanh sẽ tới.”
Tuy chất lượng hình ảnh của đoạn clip kia không được tốt nhưng có thể nhận ra đó là Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành, mà ngày tháng còn là năm năm về trước.
Đoạn clip rất nhanh được chuyển đến đoạn khác.
“Hừ, chuyện kia em đã sắp xếp ổn thỏa. Dung Vị phen này ở tù là chắc chắn. Cô gái kia là em thuê, em cũng không cho cô ta có cơ hội hối hận vì giá họa cho Dung Vị đâu.”
Mộc Thúy Lan là người đang nói, cô ta lúc đó mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm, giọng điệu vô cùng ác độc.
“Em yên tâm. Hồ Cửu kia cũng không thoát được, hắn ta hoàn toàn không biết tiền của tập đoàn Gia An vào túi chúng ta, mà hắn là kẻ chịu tội.”
Sau đó là loạt tiếng cười của hai người.
Hoàng Đàn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy Hồ Cửu đứng về vị trí cũ.
Mà phía bên này Dương Minh Thành đã nằm dưới đất.
“Mày... mày dám..” Dương Minh Thành đau tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
Dường như chân hắn ta bị gãy ngay đòn tấn công đầu tiên của Hồ Cửu, quỷ dị nhất là Hồ Cửu ra tay quá nhanh, không ai kịp thấy sự việc như thế nào.
“Sao? Không diễn nữa sao?” Hồ Cửu cười như tu la địa ngục, nhìn Dương Minh Thành như kẻ đã chết.
Mộc Thúy Lan nhìn một màn này thì sợ hãi lùi về sau, nào còn ra dáng ta đây tình tứ cùng Dương Minh Thành.
“Đúng là hai người rất xứng đôi. Tôi cũng nên chúc mừng mới phải nhỉ?” Hồ Cửu xoa xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Mọi người xung quanh nhìn anh, hít một ngụm khí lạnh, yên ắng chờ đợi diễn biến.
Không phải họ không sợ, nhưng họ muốn biết có chân tướng. Con người ta luôn có bản tính này, chỉ cần chuyện không liên lụy đến bản thân thì họ càng muốn biết.
Hoàng Đàn lúc này phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên khán đài tới trước Dương Minh Thành kiểm tra.
“Chết tiệt!” Hắn ta thốt lên.
“Hoàng tổng, chân tôi.” Dương Minh Thành có dự cảm không lành.
“Bị phế hoàn toàn, sau này... e rằng không khôi phục được.” Hoàng Đàn lắc đầu.
Hoàng Đàn vẫn hơi tiếc nuối, Dương Minh Thành vẫn là đối tác tốt của hắn ta. Xem ra lần này hắn cần tiếp đối tác mới rồi, dù sao với loạt bằng chứng kia, cùng tai tiếng sắp tới, lại thêm cái chân gãy này.
Dương Minh Thành lần này xem như xong rồi!
“Không thể... tên phế vật khốn nạn kia... mày chờ đấy, đừng nghĩ đánh gãy chân tạo là xong.” Dương Minh Thành lúc này bị lửa giận chiếm lấy.
Ánh mắt hắn ta đỏ lên, thù hằn nhìn Hồ Cửu.
“Ồ, tôi phải xem cậu làm gì tôi đấy.” Anh cười cợt đối phương là muốn làm hắn ta càng tức giận.
Tức giận mới tốt nha.
Nếu không mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây thì còn gì là thú vị, những gì Dung Vị phải chịu, anh phải chịu đâu chỉ có vậy.
Anh muốn bọn người này từng người một nhận lấy hậu quả mà họ đã gây ra, đừng tưởng rằng mình làm mà không ai biết.
Nếu họ chưa gặp quả báo, thì anh chính là quả báo của họ, từng chút một trừng trị họ một cách đau đớn nhất.
“Mộc Thúy Lan, cô nói xem, một tên què, một kẻ xấu xí thì có hợp không? Chẳng phải tôi đang cố gắng tác hợp cho một cặp trai tài gái sắc' sao?” Hồ Cửu cười nhưng bộ dạng lại vô cùng kinh khủng.
"Á"
Tiếng hét Mộc Thúy Lan làm cả phòng hoảng hốt.
Hoàng Đàn cũng không thể ngồi im được nữa, nhanh chóng xuất chiêu, đá về phía bụng của Hồ Cửu.
Chiêu thức của hắn ta rất nhanh, dùng hầu như toàn lực, muốn một kích này hạ gục hoàn toàn Hồ Cửu.
Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn ánh mắt có chút thất vọng, tưởng rằng đối thủ này sẽ rất nặng ký, hóa ra cũng không hao tâm là mấy.
“Bốp.”
Một cú đấm thẳng vào mặt Hoàng Đàn, lực đạo khá lớn, một chiếc răng như rơi ra ngoài.
Hoàng Đàn chao đảo lùi về phía sau.
Hắn không thể tin được, thực lực của hắn không tệ, Hồ Cửu là người đầu tiên đón được đòn của hắn, mà còn đánh lại hắn.
Đây là thực lực gì chứ?
Hoàng Đàn phải dùng hết sức mới có thể không bị ngã nhào, mặt hắn đau rát, cảm giác lực đạo này mạnh hơn một chút chắc có thể hàm của hắn sẽ bị vỡ vụn.
“Hoàng tổng sao? Muốn trả Trấn Hồn tụ hay tôi tự đến lấy?” Anh cũng không ngại nói thẳng.
Lúc trước còn e ngại cái danh Chiến thần làm bản thân cản trở một số việc, hiện tại thì khác rồi, thế lực sau lưng Hồ Cửu không chỉ còn là chiến thần.
Mà lão già núi Hàng cũng là người ủng hộ anh, thì ra ông ấy cũng có tiềm lực ẩn, tuy ngoài mặt luôn đối chọi nhau. Nhưng thế lực kia cũng đã giao cho anh, vậy thì anh cũng không ngại từng chút một duy trì bảo hộ họ.
Còn có, dẹp hết đám ruồi nhặng dơ bẩn này, anh muốn xem các lão già cổ hủ ở Ban Chính trị muốn làm gì.
“Anh... sao lại biết.” Hoàng Đàn hơi bất ngờ.
Ngay sau đó hắn như nhận ra gì đó.
“Người cứu Bạch gia là anh?” Hắn ta giờ phút này đã hiểu.
“Thì sao? Tự nôn ra hay tôi đến lấy?” Hồ Cửu cũng không cao cao tại thượng như trước, bộ dạng hiện giờ giống như lưu manh muốn cướp đồ nha.
Hoàng Đàn nhíu mày nhìn Hồ Cửu, cảm nhận đối thủ lần này của mình khá đáng gờm. Hắn cũng không lấy cứng đối cứng, dù sao hôm nay là mang tâm thể dự tiệc, hắn chưa có sự chuẩn bị.
Hồ Cửu liếc nhìn cũng biết Hoàng Đàn là đang tính toán trốn đi, nhếch miệng cười. Anh nhanh chóng làm ra một hành động khó hiểu, thực ra đây chính là pháp ấn, muốn trấn tọa Hoàng Đàn.
"Hų...
“Anh..” Hoàng Đàn phun một ngụm máu.
Ánh mắt thoáng hoảng sợ, đây là thực lực gì chứ? Quá mức chênh lệch, nếu như hắn không có trận pháp bảo hộ thì có lẽ chỉ là con kiến hội trước Hồ Cửu mà thôi.
“Hồ Cửu, đừng ngông cuồng, đừng nghĩ không ai làm gì được anh.” Mộc Thúy Lan lúc này thét lên.
Bên má trái đau đớn, máu từ vết thương cứ thế tuôn ra. Mộc Thúy Lan vừa sợ vừa tức.
“Các người có thể giải tán, hoặc là ở đây góp vui cùng bọn người Mộc gia” Hồ Cửu cảm thấy sự thật được truyền thông biết thế là đủ rồi.
Hiện tại chính là việc xử lý đám người này.
Nghe thấy bị đe dọa đám người dự tiệc đều nhanh chóng đi ra khỏi sảnh, họ nhanh chóng muốn đi khỏi đây. Thông tin họ tò mò đều có, cũng không định lại chịu trận.
Chỉ còn Lâm Thái Thành hơi khựng lại, ông ta nhìn ra thực lực của Hồ Cửu quá mức cường đại.
“Cha à, đi thôi, không nên rước thêm phiền.” Lâm Kỳ An thúc giục.
Lúc này Mộc Lãng mang theo cả một đám hộ vệ đi vào, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
“Giết, đánh chết nó cho tôi.”
“Tao không tin mày thoát được.”
Mộc Lãng vô cùng tức giận, ông ta ngay lúc mọi người không chú ý đã đi gọi người đến.
Lâm Thái Thành nhìn một màn này mới rời đi, ông ta tin rằng dù giỏi thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại ngần ấy người.
Xem ra Hồ Cửu là lành ít dữ nhiều rồi.
Lúc này trong sảnh chờ này chỉ còn một đám vệ sĩ, cha con Mộc Lãng, Dương Minh Thành đang khuyu gối như đang quỳ. Hoàng Đàn một bên chờ thời chạy trốn.
“Ồ, xem như vận động một chút.” Hồ Cửu lắc lắc tay.
Đám vệ sĩ còn chưa kịp vung gậy đã bị Hồ Cửu hạ đo ván, kẻ bị đá bay xuống hàng ghế khách mời, kẻ thì bị đánh gãy tay ngay tại chỗ.
Đồng thời, Hồ Cửu còn vận dụng trận pháp bảo vệ bản thân, khiến đám vệ sĩ kia không thể chạm tới.
Hoàng Đàn nhìn đám người kia, tự biết với thực lực Hồ Cửu thì đám người này hoàn toàn không thể làm gì được.
Nhưng hiện tại hắn bị trấn trụ bới trận phap giam cầm, khó mà có thể thoát ra. Trong đầu hắn chợt lóe lên.
“Dương Minh Thành, nhanh ném qua đây con dao.” Hoàng Đàn hét lên.
Hồ Cửu cũng nghe thấy lời này, miệng nhếch lên thừa biết hắn muốn làm gì.
Bên này, Dương Minh Thành nhịn đau, nói với Mộc Thúy Lan.
“Thúy Lan, em nhanh lấy con dao trên bàn đưa cho Hoàng tổng. Anh ta sẽ có cách.”
Mộc Thúy Lan giờ phút này làm gì còn hơi sức mà để ý tới những chuyện này chứ, cô ta vừa bị Hồ Cửu hủy dung, vết cắt trên mặt cô ta quá sâu, nếu không chữa trị thì đời sau của cô ta phải sống cũng vết sẹo này mất.