“Mày... mày..” Lục Quân ôm mặt, vừa cảm thấy nhục nhã, vừa không ngờ Hoàng Đàn lại dám ra tay đánh ông.
Ông ta luôn nghĩ dù sao bản thân cũng là trưởng bối, bất kỳ ai có không thích ông ta tới đâu cũng sẽ không dám làm gì ông.
Hôm nay vậy mà có kẻ dám đánh ông ta, còn tát thẳng vào mặt ông ta.
“Ông muốn thêm một cái?” Hoàng Đàn hỏi.
Lục Xuyên lúc này muốn xông lên tầng hai theo Hồ Cửu, lại bị Hoàng Đàn chặn ngang.
“Tránh ra, đây là Lục gia, tôi muốn đi còn cấm sao?” Lục Xuyên lý lẽ.
“Chờ anh ta xuống, cậu sẽ được lên” Hoàng Đàn trấn giữ ngay cầu thang đi lên.
Không ai dám đi qua thách thức hắn.
Hồ Cửu sau khi lên trên cũng nhanh chóng tìm ra phòng Lục Thạc bị nhốt, chính là cửa lại bị khóa bên trong.
“Rầm.”
Anh đập mạnh vào cửa, cánh cửa cuối cùng cũng bung ra.
Trước mắt anh là cảnh tượng khó coi nhất, Phúc Thái Lâm chỉ mặc mỗi cái quần con, còn Lục Thạc bị trói chặt, bị tên Phúc thiếu gia kia xé nát váy, chỉ là chưa xé hết những nơi nhạy cảm.
Nước mắt Lục Thạc tuôn ra, cảm giác tuyệt vọng bủa vây.
“Bốp.”
Hồ Cửu tức giận, đạp tên Phúc Thái Lâm kia ra, lại đá một phát vào chỗ kia của hắn.
Củ đá này đảm bảo hắn tuyệt tự tuyệt tôn về sau nha.
Anh cởi trói cho Lục Thạc, cởi áo khoác rồi choàng lên người cô, Hồ Cửu nhìn thấy cô khóc thì hơi lúng túng.
“Đừng sợ, anh đây.”
Anh nhẹ nhàng VỖ về cô rồi bế cô lên, nhanh chóng đi xuống.
“Hoàng Đàn, tìm Hào tổng đi.” Hồ Cửu nói xong thì đưa Lục Thạc ra khỏi Lục gia.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh quay người lại nhìn đám người Lục gia.
“Tôi muốn trong một tuần, Lục gia không còn xuất hiện trong giới thượng lưu nữa, càng không có khả năng ngóc đầu. Đừng để họ chết, để họ trải nghiệm cái gì gọi là bị khinh thường.” Nói xong anh ôm chặt Lục Thạc lên xe.
Hoàng Đàn lúc này nhìn đám người Lục gia cảm thán, động ai không động, lại động vào người không nên động.
Lục Hùng lúc này có chút bất an, nhìn thái độ kia, có lẽ Hoàng Đàn là người theo Hồ Cửu.
Như vậy thân phận Hồ Cửu có thể được Hoàng Đàn trợ giúp thì...
Nghĩ đến đây Lục Hùng cũng không dám nghĩ tiếp.
“Mày là cái thá gì mà động tới Lục gia của tao” Lục Quân chửi đổng theo.
“Hào Danh Đạt đầu?” Hoàng Đàn gằn giọng hỏi.
Cả ngày hôm nay hắn ta khá mệt, muốn nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn đón Dung Vị, hắn còn chưa muốn mệt chết.
“Bốp.”
“Rắc.”
Hoàng Đàn nhanh chóng tát một cái vào mặt Lục Xuyên, đồng thời bỏ quặt tay hắn ra sau.
“Nói... tôi nói, Hoàng tổng xin nương tay. Hào Danh Đạt ở dưới cốp xe của anh ta. Lúc đó anh ta can ngăn, chúng tôi đành trói anh ta để đó.” Lục Hùng run rẩy nói.
Ông ta chỉ có mình Lục Xuyên, không thể cứ thể bị hủy được.
Hoàng Đàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Hồ Cửu thì đi về nhà nghỉ ngơi, bọn Lục gia cứ cho rằng như thế là xong.
Nhưng chờ đợi bọn họ chính là điều còn khủng khiếp hơn...
Trên xe, Hồ Cửu không nói gì lái xe thẳng về nhà, Lục Thạc có cảm giác như đứa trẻ làm sai, sợ sệt nhìn anh.
“Đừng sợ. Chỉ cần em an toàn là đủ.” Anh cũng thực sự không biết nói gì hơn.
Những gì anh làm thời gian sẽ chứng mình, rồi cô cũng
Nhìn Lục Thạc, anh lại có vẻ áy náy, chỉ vì anh không ở cạnh cô trong nhiều năm, chỉ vì anh thất bại mà đám người bọn họ mặc nhiên chà đạp, sỉ nhục cô.
Đây là có phải là sự thất bại lớn nhất của anh?
Hồ Cửu ánh lên tia lửa.
Anh sẽ biến thành phố Gia này trở thành một nơi trong sạch nhất, tạo ra một thế lực lớn nhất, hùng hậu nhất để Lục Thạc có thể dựa vào, cũng có thể an toàn mà vùng vẫy tự do.
“Đừng lo.”
Hồ Cửu lái xe đến khu Bạch Nguyệt, cha mẹ Dung Vị vẫn chưa ngủ, hai người già vẫn thao thức.
Từ khi họ nghe tin con trai có thể ra tù, họ dường như đứng ngồi không yên, vui mừng bất ngờ còn có đau xót đang xen.
“Đây là..” Lục Thạc hơi không hiểu.
“Em vào đi, ở đây ấm người một chút, sau đó anh sẽ để Hữu Thủ đưa em về.” Hồ Cửu nhẹ nhàng mở cửa, ôm cô chặt trong lòng.
Lúc này, Dung Thất nhìn thấy Hồ Cửu ôm Lục Thạc đi vào thì hơi bất ngờ, Tuyết Ngụy vội đi ra giúp một tay.
Cùng là phụ nữ, bà nhìn qua cũng biết được kia là có chuyện gì đó không hay.
“Ông vào nấu tí nước ấm đi, pha tí trà.” Tuyết Ngụy nhanh chóng nói với Dung Thất.
“Con đưa Lục Thạc vào phòng đi, vẫn còn trống một phòng ở trên đó.” Tuyết Ngụy quay sang ra hiệu cho Hồ Cửu.
“Vâng, con cảm ơn.” Hồ Cửu cười rồi đưa Lục Thạc vào thẳng phòng.
Lục Thạc có chút bất ngờ, cha mẹ Dung Vị vậy mà ở đây.
Vào phòng, Hồ Cửu để Lục Thạc xuống giường.
“Anh sẽ để mẹ nuôi chuẩn bị cho em ít đồ. Đừng sợ” Anh vỗ vỗ tay cô, muốn cô không quá lo lắng.
“Cha mẹ Dung Vị... hai bác..” Lục Thạc muốn hỏi thăm nhưng chợt nhớ gì đó, cũng im bặt.
Cô từng nghe tới cha mẹ Dung Vị ở khu ổ chuột, có nhiều lần muốn giúp đỡ, nhưng mỗi lần cô muốn đến khu ổ chuột lại có đám côn đồ ở đó. Có lẽ lúc đó sinh lòng sợ hãi, cô cũng định quá một đoạn thời gian sẽ quay lại.
Vậy mà cô cũng quên đi...
Nói cô không áy náy sao được chứ?
“Không sao, cha mẹ nuôi rất tốt, em có thể xem đây là nhà chồng của mình.” Hồ cửu cười cười nói.
“Cha mẹ nuôi?” Lục Thạc hỏi lại.
“Đúng vậy. Cứ xem như là nhà cha mẹ chồng thôi.” Hồ Cửu cười nhấn mạnh từ cha mẹ chồng.
Lục Thạc hơi xấu hổ.
“Tôi đồng ý gả cho anh sao?” Cô hơi khó chịu nói.
Lúc trước quả thực quen anh, muốn lấy anh là chuyện cô muốn, cũng là Lục gia muốn. Cô cảm thấy anh lúc đó phong quang vô hạn, tự tin cuốn hút.
Nhưng hiện tại, Hồ Cửu thực sự không còn như trước, bản thân cô cảm thấy hơi thất vọng.
Nghĩ tới lúc nguy cấp cũng chỉ có anh ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, sẵn sàng làm mọi thứ. Cô lại cảm thấy yên lòng đến lạ.
“Cộc, cộc.”
Tiếng gõ cửa làm cho Lục Thạc thoát khỏi suy nghĩ của mình.
“Hồ Cửu, đồ này tuy hơi cũ nhưng có thể vừa với Lục Thạc, con đưa cho vợ con đi” Tuyết Ngụy nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn mẹ nuôi” Anh cười nhìn mẹ nuôi của mình.
“Dưới nhà mẹ cũng làm chút cháo ấm, ăn một chút cho ấm người” Bà lại tiếp lời.
Lục Thạc hơi xấu hổ cuối xuống.
“Con chào bác.” Cô lên tiếng.
Dù sao người ta cũng giúp đỡ mình, cô không thể xem như không có gì được.
“Con nằm nghỉ một chút đã. Con là vợ Hồ Cửu, xem như là con của nhà này, đừng quá khách khí.” Tuyết Ngụy vội nói.
Bà sợ Lục Thạc lại thấy ngại nên cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi, trả lại không gian cho hai người.
“Đó là mẹ chồng của em” Hồ Cửu ngắn gọn nói.
Tuyết Ngụy đi đến cửa, nghe câu nói này trong lòng ấm áp hơn.
“Tôi chưa đồng ý. Năm đó cũng chưa đăng ký kết hôn” Lục Thạc cúi đầu nói.
“Đúng, khi nào em muốn chúng ta sẽ đi.” Hồ Cửu cười cười.
“Không muốn.” Lục Thạc quay mặt về chỗ khác, mặt cô đã đỏ tới mang tai.
Đây là đang trêu ghẹo cô sao?
“Anh muốn cho em một lễ cưới lớn nhất thành phố Gia này, đừng nói là thành phố Gia, mà phải nói là oanh động các phương.” Anh khẳng định, đồng thời mang theo ánh mắt hy vọng.
“Đừng nói những điều không thể chuyện kia tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu.” Lục Thạc cứng miệng nói.
“Anh đi đi, tôi xuống sau. Hai bạc chờ dưới nhà.” Lục Thạc xua tay nói.
“Sao lại phải đi?” Hồ Cửu khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn thay đồ.” Cô giận dỗi nói.
"Anh không ở lại được?” Nghe vậy anh lại cười xảo trá.
“Không được, đi nhanh!” Lục Thạc quát lên.
“Em nhớ gọi cho cha vợ, cha lo lắng cho em” Trước khi ngoan ngoãn ra ngoài, Hồ Cửu không quên nhắc.
Trong lòng anh thật không cam tâm nha, dù gì đó cũng là vợ anh, vợ thay đồ chồng ở cùng phòng cũng không có sai mà.
Xuống phòng khách, anh thấy hai người già ngồi cạnh nhau nhìn xa trông ngóng.
“Cha mẹ nuôi. Hai người nghỉ ngơi một chút, đừng lo lắng.” Anh biết họ trông chờ ai, trông chờ điều gì.
“Hồ Cửu, thực sự Dung Vị được thả sao?” Nếp nhăn trên mặt Dung Thất như run theo từng câu nói của ông.
“Đúng vậy, sáng sớm mai cậu ấy sẽ về với chúng ta.” Lòng Hồ Cửu cũng vô cùng nôn nao.
“Tốt rồi. Ông trời có mắt” Tuyết Ngụy như muốn khóc.
Hồ Cửu nhìn gương mặt già nua của Tuyết Ngụy thì lòng lại có chút áy náy, nếu anh không đi quá lâu thì có lẽ cha mẹ của Dung Vị cũng không tới mức này.
Nhớ lúc trước Tuyết Ngụy cũng là một tiểu thư xuất thân danh giá, sau đó lại là phu nhân của một vị quan chức là Dung Thất.
Ai mà ngờ, họ hại Dung Vị, còn hại cả cha mẹ của anh ta. Hồ Cửu cứ nghĩ tới chuyện này lòng Hồ Cửu như dậy sóng.
“Mẹ nuôi, đừng lo lắng. Mọi người nên chuẩn bị rồi, cậu ấy sẽ sớm về đây.” Hồ Cửu VỖ VỖ tay an ủi.
“Hồ Cửu, chúng ta có thể... đến đó đợi Dung Vị không?” Dung Thất sốt ruột bây giờ mới lên
tiếng.
Hồ Cửu hơi khó xử, nhìn vẻ mặt bọn họ, anh biết cha mẹ nuôi rất sốt ruột, nhưng chuyện Dung Vị ra tù là do anh cưỡng ép từ nhiều phía.
Mà người hạm hại bọn họ thể lực cũng không nhỏ, e rằng Dung Vị ra tù không hề yên ổn.
Anh không muốn để cha mẹ nuôi thấy nhiều cảnh chết chóc, tuy Hữu Thủ cùng Túc Trì có chuẩn bị, phía bên cha vợ Lục Chỉ cũng có người bảo vệ. Nhưng lòng anh vẫn lo lắng, liên quan tới người thân anh không thể dửng dưng được.
“Cha mẹ nuôi, hai người vẫn nên ở nhà, con hứa sẽ đưa Dụng Vị trở về nguyên vẹn.” Hồ Cửu cúi đầu, thật sự không thể nói nên lời.
Tuyết Ngụy định nói gì đó đã bị Dung Thất chặn ngang.
“Được, được, đợi nhiều năm vậy rồi, thêm một chút cũng không sao. Hãy đảm bảo cả hai đứa đều an toàn quay về” Dung Thất cũng biết chuyện lần này có vẻ hung hiểm.
Không phải tự nhiên bọn họ bị đám côn đồ ức hiếp, càng không phải tự nhiên mà bọn họ luôn bị người khác chặn đường kêu oan cho con trai.
Có lẽ lần này, nguy hiểm khó nói hết được, Dung Thất già rồi, Tuyết Ngụy lại là có bệnh tim, ông không thể để vợ mình chịu đựng những chuyện ảnh hưởng sức khỏe nữa.
“Nghe ông, chỉ cần cả hai an toàn là đủ.” Tuyết Ngụy rơm rớm nước mắt.
Lục Thạc đứng ở trên cầu thang cũng nhìn rõ một màn này, nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Tuy Hồ Cửu bị hãm hại đến thảm, nhiều năm cũng không có thành tựu nhưng tình nghĩa của Hồ Cửu cũng làm cho cô cảm động. Mà cha mẹ Dung Vị cũng là số khổ, cô cũng biết họ bị hại thảm, nhưng lại không thể làm gì.
“Đi đón Dung Vị đi, đừng để anh ấy đợi. Tôi sẽ chăm sóc cho hai bác.” Lục Thạc lên tiếng.
“Em ổn chứ?” Hồ Cửu nhìn Lục Thạc.
Anh muốn đưa cô tới đây cũng vì một phần là sự an toàn của cô.
“Con có sao không?” Tuyết Nguy lo lắng hỏi.
Dù sao với một cô gái mà nói, xảy ra chuyện gì đó không hay cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
“Con ăn chút gì đi, mẹ cũng nấu đồ xong rồi. Ngồi ăn đi.” Tuyết Ngụy cố nén nước mắt nói.
Dung Thất nhìn Vợ chuẩn bị đồ ăn cả ngày để bản thân giảm bớt sự hồi hộp, ông cũng đau lòng.
Ông cũng vô cùng nôn nao, chỉ là ông không thể làm gì được.
“Ăn thôi.” Dung Thất lên tiếng.
Giờ phút này một bàn đồ ăn nhưng không ai ăn vào cả.
“Dung Vị... thật sự sẽ ổn?” Lục Thạc lên tiếng hỏi Hồ Cửu.
“Sẽ ổn.” Hồ Cửu khẳng định.
“Bên đó cũng là nhờ người kia.” Ý Lục Thạc muốn hỏi anh có phải đang nhờ vả người Chiến thần gì kia.
Hồ Cửu chỉ gật đầu, điềm tĩnh ăn uống như bình thường.
“Đồ ăn mẹ nấu vẫn ngon như vậy.” Tuyết Ngụy gượng cười.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Không khí xung quanh hơi gượng gạo, Dung Thất cũng không thể ăn nổi.
Lục Thạc cùng Tuyết Ngụy ngồi cùng nhau không ăn gì cả.
“Được rồi, có người bảo vệ ở đây. Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài. Con đi đón Dung Vị” Hồ Cửu đứng dậy, mặc áo khoác rời đi, cũng không quên dặn dò.
“Sẽ có gì đó sao?” Tuyết Ngụy có một dự cảm không lành.
“Đừng lo, Hồ cửu sẽ tự biết lo liệu” Dung Thất biết, lần này Dung Vị ra tù, không biết bằng cách nào mà Hồ Cửu có thể làm được.
Nhưng với kinh nghiệm của ông, thì hôm nay Hồ Cửu cùng Dung Vị phải về được đến nhà mới được xem là tạm thời an toàn.
ít nhất còn pháp luật, không ai xông vào nhà dân mà giết người rồi huênh hoang được, huống hồ nhà này Hồ Cửu đã có sự chuẩn bị.
“Đây... sẽ nguy hiểm lắm sao?” Lục Thạc lờ mờ cũng có một loại dự cảm xấu.
Phải nói phụ nữ luôn có một giác quan nhạy bén trong những trường hợp này.
“Em chỉ cần ở cùng cha mẹ nuôi. Nhớ lời anh, chỉ cần không phải là anh hay Hữu Thủ thì bất kỳ ai đến cũng không được mở cửa. Ngoài kia có chuyện gì cũng không được ra ngoài. Nhớ rõ!” Hồ Cửu dặn dò.
Anh cũng có dự rằng chuyện Dung Vị bị hãm hại không đơn giản vì đố kỵ hay chiếm đoạt công thức độc quyền gì kia.
Mà người đứng ở sau có lẽ muốn có gì đó từ Dung Vị, e là bản thân Dung Vị cũng không biết.
LE
“Còn đi đây, chờ chúng con về” Hồ Cửu cười rồi quay đi.
Tuyết Ngụy được Lục Thạc đỡ lên, lúc này bà đã quá mức kích động, tim đập khá nhanh như muốn xỉu.
“Không sao, đừng lo, chỉ là vui mừng thôi.” Tuyết Ngụy tự biết bệnh tình bản thân.
Giờ phút này bà chỉ mong Dung Vị cùng Hồ Cửu có thể trở về.
Hữu Thủ đã chờ đợi Hồ Cửu phía trước, xung quanh biệt thự đều đã có người bảo vệ, thậm chí Hoàng Đàn cũng đích thân ở đây bảo vệ biệt thự này.
“Người vẫn lo lắng? Là do bên kia thế lực quá lớn?” Hữu Thủ thắc mắc vô cùng.
Với thực lực của Chiến thần thì dẹp bọn họ là bình thường, huống hồ giờ ngài đã là Long chủ, thể lực mà Lão Hắc đã xây dựng bao nhiêu năm qua.
Chiến thần còn lo lắng chuyện gì chứ?
“Điều tôi lo chính là họ sẽ đối phó với những người xung quanh tôi cùng Dung Vị” Hồ Cửu hơi nhíu mày.
“Nhìn xem đi, mấy ngày qua luôn có người gây chuyện, nếu không phải tôi có chuẩn bị cùng kết giới thì có lẽ.." Anh lại nhìn về phía xa, nhíu mày một chút.
“Xem ra lần này sóng gió lớn rồi.” Hữu Thủ cảm thán.
Anh cũng nhận ra sự bất thường nhiều ngày qua, anh ta cảm thấy những người kia có làm quá không?
Dung Vị có gì mà đáng giá như vậy chứ?
“Sóng gió? Cũng nên thay đổi cục diện chứ?” Hồ Cửu cười rồi ra hiệu cho xe đi.
“Theo như phía Lão Lý điều tra được, dấu vết chuyện kia là có vết tích của đám người Ban Chính trị” Hữu Thủ báo cáo điều này cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc đó Hồ Cửu vẫn chưa là Chiến thần, Dung Vị suy cho cùng cũng chỉ là doanh nhân trẻ.
Có gì để bọn họ lo sợ tới mức đó chứ?
“Đám người đó? Dường như ai cũng là gia tộc lớn trâm anh thế phiệt?” Hồ Cửu hơi nhướng mày.
“Vâng.” Hữu Thủ cảm thấy hơi lạnh làm anh ta rùng người.
Trước cổng nhà giam, mọi thứ vẫn im ắng, lính canh giữ vẫn nghiêm trang đứng giữ cửa.
Hồ Cửu xuống xe, bật một điếu thuốc, cảm thấy thời gian thật chậm.
“Các người là ai? Không phận sự đi chỗ khác.” Một tên lính đi tới, vẻ mặt như ra lệnh.
Nhìn một lượt người lính kia, Hữu Thủ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đi đón người thân.” Hữu Thủ đơn giản đáp.
Ánh mắt Hồ Cửu vẫn đặt ở cánh cửa màu xanh kia, nói lòng anh không hồi hộp là không
đúng.
Nhưng anh cũng không biết phải làm sao?
“Đứng cách ra xa đi, nơi này không thể đứng chờ” Giọng điệu cao ngạo của tên lính kia làm tâm trạng Hồ Cửu khó chịu hơn.
Thực sự anh chỉ muốn nhanh chóng đón Dung Vị, cũng vì biết biết rằng chuyện này không đơn giản, anh thà phòng ngừa còn hơn lại mắc sai lầm của năm năm trước.
Hóa ra lại có vết tích của mấy lão già ở Trung ương kia, phải nói ở phía Bắc ấy chính là nơi các gia tộc lớn chiếm phần ưu thế từ kinh tế đến chính trị.
Ngay cả trong Ban Chính trị cũng có tới 70% là người xuất thân từ gia tộc lớn, chỗ chống lưng vô cùng lớn, họ lại không thiếu tiền.
Vì vậy thế lực của họ có thể nói là thao túng thị trường tài chính lẫn chính trị, đó là điều mà Hồ Cửu chướng mắt nhất.
“Ở đây cách cổng nhà giam hơn một trăm mét rồi, còn cần đứng bao xa? Cũng không có bảng cấm, không hiểu anh muốn tôi đứng ở đâu?” Hồ Cửu lúc này đột nhiên lên tiếng.
Tên lính kia chợt giật mình, giọng nói của Hồ Cửu quá mức uy nghiêm, cứ như vị quan trưởng ở đây vậy. Nhất thời hắn hơi sợ sệt lùi lại một chút.
Nhưng nhìn dáng vẻ Hồ Cửu lại không có chút gì sang trọng, cũng không ra dáng một người nào đó có quyền thế.
Nhìn đến chiếc xe địa hình bụi bặm cũ kỹ kia, tên lính cảm thấy Hồ Cửu chỉ là ra oai cho có.
“Hừ, ai biết các người có muốn cướp tù hay không, hoặc cũng có thể làm ra hành động gì thì sao? Tên lính vẫn nhất quyết muốn đuổi Hồ Cửu cùng Hữu Thủ ra xa.
“Nếu cậu không yên tâm có thể giám sát chúng tôi, đón người xong chúng tôi tự đi. Vả lại tôi cũng không vi phạm quy định, bản cảnh báo ở kia nói chúng tôi chỉ cần cách khu vực giam. giữ một trăm mét là được.” Hữu Thủ lên tiếng.
Anh ta cảm nhận được Hồ Cửu đang mất kiên nhẫn, tên kính kia nhìn qua cũng biết là lính mới, bị bọn trưởng đồn cử ra xử lý.
Cậu ta cũng có cái khó.
“Cứ bảo người của cậu, tôi không sai, không chịu đi, là được.” Hữu Thủ cũng xuống giọng một chút.
Tên lính hơi do dự, quả thực cậu ta vừa mới được cử đến đây không lâu, mọi chuyện đều phải nghe theo người cũ. Vừa rồi cũng là đội trưởng đội canh hôm nay bảo anh đi đuổi những người này.
Nhìn họ tuy không có gì nổi bật, nhưng cậu ta thấy quả thực họ không sai, tuy nhiên nếu không làm xong sợ rằng cấp trên bên kia lại khó dễ cậu.
Khi cậu ta còn đang khó xử thì cửa trại giam đã mở ra, bóng dáng cao gầy, bộ đồ cũ kỹ dần dần hiện trước mặt bọn họ.
Hồ Cửu hơi khựng lại một chút, cái khí chất nho nhã văn sinh một thời giờ đã không còn, Dung Vị phía trước kia như một tên lưu manh thì đúng hơn.
“Người tôi cần đón tới rồi. Cũng không ở lại lâu.” Trâm trạng Hồ Cửu phấn khởi, cũng không muốn đôi co với người khác.
Dung Vị thân ảnh đơn bạc, một bộ đồ trắng nhàu nát cũ kỹ nhìn phía trước.
Ánh mắt anh ta hơi ngạc nhiên, bóng dáng trước mặt anh ta thực sự rất quen thuộc.
Hồ Cửu bên này một dạng bất cần đi lại chỗ Dung Vị.
“Hồ...Cửu..” Dung Vị ánh mắt hơi nhíu lại: “Là cậu?”