• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

 

Ta là con gái út, cũng là đứa con gái ít được sủng ái nhất của lão hoàng đế, do một phi tần thất sủng sinh ra.

 

Xếp thứ chín, nên cứ thế gọi là Cửu Thư, thật sự là qua loa đến mức có phần tầm thường.

 

May mắn thay, mẫu phi của ta là người an phận thủ thường, cho dù chỉ có mình ta là con gái, bà vẫn yêu thương ta hết mực.

 

Bà gọi ta là A Điềm, dạy ta thi thư kinh sử, dạy ta hiểu rõ lẽ đời.

 

Ta lớn lên trong cung một cách vô lo vô nghĩ, học theo dáng vẻ của mẫu phi, tỏ ra một bộ dạng trung dung, chất phác.

 

Những ngày tháng vốn chẳng ai quan tâm, bình lặng như nước này cứ thế trôi qua, tưởng chừng như sẽ kéo dài đến tận khi trời đất hóa thành tro bụi, cho đến một ngày, phụ hoàng ban Ninh Dịch cho ta làm thị vệ.

 

Mẫu phi thở dài, vuốt ve đầu ta.

 

Anan

"Ninh tướng quân là người trẻ tuổi khí thịnh, chỉ e là sẽ hận ngươi."

 

Nhận thánh chỉ xong, chưa kịp xuất cung, ta đã gặp Tứ ca trên đường.

 

"Tiểu Cửu có biết, vì sao phụ hoàng lại muốn đưa Ninh Dịch cho muội không?"

 

Trên đường trong cung, Tứ ca chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói chuyện với ta.

 

"Tiểu Cửu ngu dốt, xin Tứ ca chỉ giáo." Ta cố ý giả vờ ngây thơ.

 

"Ninh gia nhiều đời tướng tài, bây giờ thiên hạ thái bình, thiếu hắn một người cũng không sao." Tứ ca ngẩng đầu nhìn hoàng thành nguy nga, có chút cảm khái, "Hơn nữa, hắn cũng để lộ tài năng quá mức  rồi."

 

"Trên chiến trường, là ngọn giáo sắc bén, thiên hạ thái bình, liền trở thành cái gai trong lòng đế vương."

 

Tim ta đột nhiên đập mạnh.

 

"Thì ra là vậy, Tiểu Cửu đã hiểu." Ta làm bộ như chợt hiểu ra.

 

Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu cười.

 

"Tiểu Cửu, muội thông minh lanh lợi, không cần phải che giấu trước mặt Tứ ca."

 

"Nếu đã vậy, Ninh Dịch liền nhờ muội chiếu cố nhiều hơn."

 

Trở về phủ công chúa, Ninh Dịch đã chờ sẵn.

 

"Ti chức tham kiến công chúa." Hắn mặc một bộ y phục màu đen, gọn gàng, cúi người hành lễ, vẻ mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ.

 

"Tùy công chúa phân phó."

 

Ta ngẩng đầu nhìn xung quanh hành lang và bức bình phong giản dị, mộc mạc trong phủ, nhớ lại lần đầu tiên ta nhìn thấy Ninh Dịch trong bữa tiệc cung đình.

 

Hắn đứng bên cạnh Tứ ca, mặc áo choàng lớn màu xám bạc thêu cây tùng bách, vai rộng, mày rậm mắt sáng, tự nhiên phóng khoáng.

 

Trong bữa tiệc có rất nhiều người đến trò chuyện, uống rượu với hắn, hắn ứng phó trôi chảy, tràn đầy khí thế.

 

Là thiếu niên tướng quân nổi tiếng nhất Nam triều, vốn nên rực rỡ như vậy.

 

Ta vội vàng bảo hắn miễn lễ, phất tay, lui hết đám nô bộc xung quanh.

 

Hắn có chút khó hiểu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, trầm ổn, không hề bị phân tâm bởi những bước chân rời đi.

 

Ta có thể cảm nhận được sự kháng cự và buồn bực của hắn, hắn che giấu rất tốt, nhưng ta lại như có gai đ.â.m sau lưng.

 

Ta bước đến trước mặt hắn, khẽ hành lễ.

 

"Nói ra thì, ta vẫn chưa cảm ơn Ninh tướng quân, nếu không phải năm ngoái tướng quân nhanh như chớp dẹp loạn Khương Nam, e rằng ta và hoàng tỷ đã ngồi trên xe ngựa hòa thân rồi."

 

Hắn kinh ngạc nhướng mày, vội vàng cúi người.

 

"Bình định loạn lạc, an bang định quốc, là phận sự. Công chúa quá lời."

 

"Ta ít ra ngoài, cũng ít khách khứa, phủ đệ cứ bố trí phòng vệ như bình thường là được. Ba ngày tết, sáu ngày lễ cần phải có mặt, ta sẽ báo trước cho tướng quân, những lúc khác tướng quân cứ tự nhiên."

 

"Trong phủ có một sân nhỏ yên tĩnh, tuy đơn sơ, nhưng bên cạnh có một bãi đất trống rất lớn, nghĩ đến việc luyện võ hẳn là sẽ thuận tiện hơn. Ta đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, nếu tướng quân thấy có gì không ổn, cứ bảo quản gia sắp xếp lại."

 

Ta phất tay, nha hoàn Lan Thư đang đứng ở hành lang cách đó không xa v nhanh chóng bước tới.

 

"Lan Thư, gọi bá quản gia dẫn Ninh tướng quân đến chỗ ở."

 

Lan Thư khẽ khụy gối nghe lệnh.

 

"Ninh tướng quân, mời đi bên này."

 

Ninh Dịch sững sờ, há miệng muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.

 

2.

 

Ta và Ninh Dịch cứ thế sống những ngày tháng nước sông không phạm nước giếng.

 

Cho dù ta nói hắn không cần phải điểm danh hầu hạ, hắn vẫn tận tụy với nhiệm vụ, tỉ mỉ làm một thị vệ bình thường.

 

Mỗi sáng sớm, ta đều có thể nhìn thấy hắn luyện võ trên bãi đất trống đó qua một rừng hải đường, ta đã tìm thợ thủ công đến sửa sang lại bãi đất đó, trông cũng ra dáng lắm.

 

Khi trăng lên đỉnh đầu, ta buông sách xuống, đẩy cửa sổ ra hóng mát, lúc nào cũng thấy bóng dáng cao lớn, gầy gò của Ninh Dịch, tựa vào cột trụ dưới mái hiên, lười biếng nhìn về phía ta.

 

Trước khi đóng cửa sổ lại, ta luôn lấy một ít bánh ngọt lót dạ, đặt trên bệ cửa sổ.

 

Cứ như vậy, cũng coi như là bình yên vô sự.

 

Công chúa trong triều đại này địa vị khá thấp, luôn đóng vai trò là những bông hoa thêu viền trên tấm gấm hoàng gia, là quân cờ có thể đem ra trao đổi lúc chiến loạn, thật là một vai diễn bi ai.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang