Huống chi lại còn nhét một thiếu niên tướng quân tài năng xuất chúng vào phủ công chúa làm thống lĩnh thị vệ, chuyện này quả thật...
Trong triều ngoài nội, lời đồn đãi cứ thế bay đầy trời.
Có người nói, là vì Trấn Viễn Hầu ở triều trước đã làm trái ý hoàng đế, hoàng đế cố ý đưa đứa con trai út tài giỏi nhất của ông ta cho đứa con gái út ít được sủng ái nhất làm nô bộc, mượn cách này để đè nén khí thế của Trấn Viễn Hầu phủ.
Có người nói, là Ninh Dịch ái mộ Cửu công chúa đã lâu, dùng chiến công cầu xin, nguyện làm nam sủng của Cửu công chúa.
Lại có người nói, là Cửu công chúa nhìn trúng Ninh Dịch, mấy vị tỷ tỷ trên còn chưa thành thân, không tiện nạp phò mã trước, đành phải nuôi hắn trong phủ l.à.m t.ì.n.h nhân trước.
Nghe đến câu cuối cùng, ta phun hết ngụm trà trong miệng ra, suýt nữa thì sặc.
Thất tỷ nắm lấy khăn tay che miệng, ghét bỏ vỗ lưng giúp ta xuôi khí.
"Muội xem muội kìa, lần trước chúng ta lén đi nghe hát ở Bách Hoa Lâu, còn quá đáng hơn thế này nhiều, muội cũng nghe say sưa lắm mà. Sao bây giờ nói một chút chuyện phiếm thế này mà muội lại kích động như vậy?"
Anan
Ta ho khan hồi lâu, len lén liếc mắt nhìn Ninh Dịch.
Hắn ôm kiếm, đứng ở lan can bên ngoài sương phòng, mặt không chút thay đổi, mắt nhìn thẳng.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hay là... Bị người ta nói trúng rồi?" Thất tỷ ghé sát vào, vẻ mặt tinh quái.
"Tỷ tỷ đừng nói giỡn nữa, đó là Ninh Dịch đấy. Nghe nói hắn trên chiến trường ăn lông ở lỗ, một đao g.i.ế.c hai mạng, muội nào dám có gan đó." Ta nhăn nhó hạ giọng nói.
"Từ nhỏ đến lớn tỷ còn không biết muội sao? Hễ gặp chuyện thế này kiểu gì cũng đến lượt muội, hồi mới khai tâm, cái tên công tử bột nhà họ Tạ kia không chịu học hành, đánh nhau với Ngũ ca, cuối cùng phụ hoàng chẳng phải là xách hắn đến học bên cạnh muội, bắt muội trông chừng hắn không được gây chuyện sao?"
"Haizz, cũng đúng, nói đến cùng vẫn là muội và Dung nương nương tính tình quá tốt. Nếu là mẫu phi của ta, đã sớm khóc lóc om sòm đến tận Quang Minh điện rồi." Thất tỷ vừa nhai bánh táo tàu chua, vừa bất bình nói.
"Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là lời đồn, không gây ra chuyện gì đâu." Ta rót thêm trà cho Thất tỷ, "Nói đến, nghe nói phụ hoàng định đến hành cung săn bắn, năm nay tỷ bận chuẩn bị xuất giá, có đi không?"
"Đi chứ, có trò vui sao lại không xem."
Tiễn Thất tỷ đến cửa phủ, quay đầu lại, bên lan can, Ninh Dịch đang ôm kiếm nhìn ta, vẻ mặt ung dung.
"Công chúa, bỉ chức không ăn thịt sống, cũng không uống máu."
Đó là lần đầu tiên ta thấy Ninh Dịch cười.
Ta ngượng ngùng cười gật đầu, gần như bỏ chạy.
3.
Tháng ba xuân về, cây cối đều tỏa ra hương thơm ẩm ướt dễ chịu.
Bãi cỏ rộng lớn bên ngoài bãi săn đã được dọn dẹp bằng phẳng, xông thuốc, bên cạnh dựng khán đài. Dòng suối róc rách, chim hót líu lo, tiếng cười nói vui vẻ của mọi người đi dạo, thưởng hoa vang lên khắp nơi.
Ta, Thất tỷ và Bát tỷ ngồi túm tụm lại một chỗ, bếp lò nhỏ trước mặt đang sôi ùng ục nấu trà, cuối cùng cũng có thể nhân lúc này mà thả lỏng một chút sau khi phải gồng mình giữ hình tượng công chúa đoan trang trước mặt phụ hoàng và mọi người.
"Thất tỷ, vị công tử áo xanh kia có phải là vị phò mã tương lai của tỷ không?" Bát hoàng tỷ là người hoạt bát, không câu nệ nhất, che giấu ánh mắt tò mò bằng cây quạt, trêu chọc nói, "Quả nhiên là Trạng nguyên, phong độ ngời ngời."
Thất tỷ có chút ngại ngùng, kéo khăn tay giả vờ tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Muội đó muội đó, cẩn thận tỷ đi mách phụ hoàng nói muội ăn nói lỗ mãng."
"Tỷ tỷ tốt của muội, tha cho muội đi." Bát hoàng tỷ cười xin tha, đùa giỡn một lúc, lại do dự nói, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, xuất thân như vậy, hắn có cam tâm không?"
Nụ cười của Thất hoàng tỷ cứng lại, vẻ mặt ảm đạm.
"Tạ công tử cầu hôn Thất tỷ với phụ hoàng, nói rằng hắn yêu thích sơn thủy, trong lòng Thất tỷ, hẳn là rất cam tâm tình nguyện." Ta vội vàng bảo Lan Thư lấy bánh hoa quả đến để đánh trống lảng, lại kéo kéo góc áo của Bát hoàng tỷ.
Lúc triều đại này mới thành lập, mấy vị phò mã dựa vào công lao phò tá hoàng đế mà tự ý nắm giữ binh quyền, suýt nữa đã biến vị tân hoàng trẻ tuổi lên ngôi sau này thành con rối.
Sau khi tân hoàng nắm quyền lực thực sự, liền lập ra luật sắt.
Phò mã triều ta, văn không quá tứ phẩm, võ không nắm binh quyền.
Thất tỷ thở dài, cụp mắt xuống.
Ta vỗ vai nàng, "Thất tỷ đừng buồn, chuyện này không trách tỷ được."
Bát hoàng tỷ biết mình lỡ lời, khẽ ho khan một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề.
"Nói đến, người đứng bên cạnh hắn, ngược lại là ứng cử viên phò mã tuyệt vời của chúng ta đấy."
Ta ngẩng đầu nhìn, vừa vặn chạm mắt người nọ, không khỏi giật giật khóe miệng.