• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện im lặng không một tiếng động, ta quay đầu nhìn sứ thần với vẻ mặt khó đoán.

 

"Nếu hôn sự của bản cung, có thể bảo vệ muôn dân đời đời bình an, bản cung vạn tử bất từ, nhưng Tang Đồ đại nhân, giữa đại điện nghị sự quốc gia mà sỉ nhục một nữ tử, Trung Nguyên không thấy được thành ý của Tây Cương, càng không thấy được khí phách của một cường quốc có thể bình đẳng hòa đàm với Trung Nguyên rộng lớn."

 

Tang Đồ ngồi thẳng người, trong đôi mắt hẹp dài đặc trưng của người Tây Vực cuộn trào cơn bão âm u.

 

"Bệ hạ, Tang Đồ không ngờ, quý quốc lại để mặc cho nữ tử tùy ý nghị chính."

 

"Tang Đồ đại nhân."

 

Chưa đợi ai ngăn cản ta lên tiếng, ta trừng mắt nhìn thẳng, từng chữ rõ ràng, vang dội.

 

"Kiêu ngạo là khởi đầu của thất bại, bất kỳ chính quyền nào khinh thường nữ nhân cũng không thể trường trị cửu an."

 

Tang Đồ tức giận, đứng dậy, chắp tay hướng về phía trên điện, "Bệ hạ, xem ra hai tòa thành trì vẫn chưa thể khiến bệ hạ nhận rõ tình thế. Bệ hạ muốn thấy thêm m.á.u chảy đầu rơi sao?"

 

Phụ hoàng cụp mắt xuống, trong mắt toàn là mây đen nặng nề.

 

"Phụ hoàng!"

 

"Đủ rồi!" Phụ hoàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn khô ráp, là tiếng thở dài thất bại.

 

"Tiểu Cửu, Ninh Dịch đã mất tích rồi."

 

"Phụ hoàng!"

 

Ta quỳ gối tiến lên hai bước, cố gắng kìm nén giọng nói để không run rẩy.

 

"Ninh Dịch mất tích rồi, Trung Nguyên vẫn còn vô số tướng quân."

 

"Lúc này nhượng bộ, ai có thể cam đoan Trung Nguyên dù chỉ ba năm cũng không bị ngoại địch xâm phạm?"

 

Cả điện xôn xao, phụ hoàng cau mày nhìn ta, như thể lần đầu tiên quen biết ta.

 

"Hòa đàm nhất thời, chẳng qua chỉ là câu giờ để mưu tính phản công mạnh mẽ hơn, hòa bình cũng vậy, bang giao cũng thế, kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn."

 

Lời vừa dứt, chỉ im lặng trong giây lát, tiếng vỗ tay chói tai vang lên.

 

"Hay lắm Cửu công chúa, giờ xem ra, cuối cùng cũng có chút thú vị rồi."

 

Tang Đồ thong thả vỗ tay.

 

"Nếu đã vậy, nói vào chuyện chính, hôm nay ta thay mặt thế tử nhà chúng ta mang đến sính lễ."

 

Hắn ta giơ tay, thị vệ phía sau dâng lên một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay.

 

"Miếng ngọc bích này, giờ có thể tặng cho Cửu công chúa rồi, mong rằng Cửu công chúa đừng phá hỏng hòa đàm giữa hai nước mới tốt."

 

Hừ.

 

Ta tức giận đến mức bật cười, bản lĩnh đổi trắng thay đen, ta coi như đã được mở mang tầm mắt.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng đang im lặng không nói, lại chạm phải ánh mắt tan nát của mẫu phi.

 

Ta vuốt ve chiếc vòng bạc trên tay.

 

Cuối cùng cũng đi đến bước này.

 

Thị vệ nhanh chóng đưa ngọc bích đến, giơ cao trước mặt ta.

 

"Tang Đồ gần đây học được một câu nói của Trung Nguyên, thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành. Không biết Cửu công chúa lựa chọn như thế nào?" Lời nói của Tang Đồ sắc bén như dao, nụ cười dữ tợn.

 

Ta cuối cùng nhìn phụ hoàng một cái.

 

Ngài thần sắc nghiêm nghị, vậy mà lại tránh né ánh mắt của ta.

 

Một cảm giác hoang đường mãnh liệt dâng lên trong lòng.

 

Ta mặt không chút cảm xúc giơ tay, ra vẻ muốn nhận miếng ngọc bích kia.

 

Không cẩn thận, miếng ngọc bích quả nhiên không thể vững vàng rơi vào tay ta, nó bất lực, cam chịu rơi xuống.

 

Choang!

 

Vỡ làm đôi.

 

Tang Đồ rõ ràng đã sớm đoán trước, hừ lạnh hai tiếng, "Xem ra công chúa cũng là kẻ ngu ngốc thà làm ngọc nát. Phải nói rằng, quyết định này của Cửu công chúa không phải là..."

 

"Bẩm!!!"

 

Bên ngoài điện có quân tình khẩn cấp, mười vạn hỏa tốc.

 

"Bẩm bệ hạ, biên quan đại thắng, biên quan đại thắng!!!"

 

Người truyền tin rõ ràng là chạy vội đến, nói năng cũng thở không ra hơi.

 

"Ninh tướng quân dùng kỳ binh tập kích, hành quân bí mật trăm dặm ở núi Phong Minh, vòng ra phía sau mai phục, thắng rồi!!!"

 

Trong điện lập tức náo động, dù có kiềm chế theo lễ nghi, vẫn có tiếng reo hò phát ra từ tận đáy lòng vang lên.

 

Sắc mặt Tang Đồ méo mó, giật giật khóe miệng, giọng nói the thé, "Không thể nào! Thám tử đâu? Chuyện gì đang xảy ra!"

 

Ta nhìn chằm chằm hắn ta, nhìn khóe miệng hắn ta giật giật vì kinh ngạc, lại nhìn miếng ngọc đã mất đi màu sắc nằm trên mặt đất.

 

Ta khẽ mở miệng, nói với Tang Đồ một câu nhẹ nhàng mà rõ ràng.

 

"Ngói, vỡ rồi."

 

14

 

Ta men theo bức tường cung dài tưởng chừng như chạy mãi không hết, từ nhón chân bước nhanh về phía trước, đến vén váy chạy bước nhỏ.

 

Cung môn nặng nề như có thể chắn được tất cả đã ở ngay trước mắt, ta rẽ ngoặt, bước lên bậc thang, leo lên lầu thành.

 

Ánh tà dương như ngọn lửa hồng thiêu đốt khắp bầu trời, lầu thành rất cao, tầm nhìn cũng cực kỳ rộng mở.

 

Ta nhào đến bên lan can, nhón chân, vươn nửa người ra ngoài, hít lấy hít để không khí khô lạnh.

Anan

 

Dưới chân có tiếng vó ngựa phi nước đại, lính do thám từ cửa thứ hai lên ngựa, quát lớn một tiếng, liền phóng ngựa ra khỏi cung môn, hướng về phía thảo nguyên nhuộm đỏ ráng chiều, phi nước đại không ngừng nghỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK