• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghi thức kết thúc, ta và Bát hoàng tỷ nhàm chán thu lại nụ cười đoan trang, xách váy bước xuống lầu thành, trong khung cảnh gấm vóc phồn hoa, đi về phía cỗ xe ngựa đã đậu sẵn.

 

"Vút - xoẹt!"

 

Một tiếng xé gió sắc bén, ngay sau đó, là âm thanh chói tai của binh khí đ.â.m vào da thịt.

 

"A!!!"

 

Tiếng kêu thảm thiết nhuốm máu, tiếng kêu cứu hoảng loạn, tiếng khóc lóc hỗn loạn.

 

Trong đám đông, từ nơi tối tăm, hàng trăm bóng đen cầm đao kiếm như quỷ dị lao ra, xông vào khung cảnh náo nhiệt yên bình kia.

 

Nhận thấy có biến, quân lính tuần tra và cấm quân trong kinh thành lập tức xuất động, tiếng binh khí va chạm vang lên.

 

Trong chớp mắt, đèn lồng đỏ rực như lửa trên khắp đường phố rơi xuống đất, bị dẫm đạp vỡ vụn, màu đỏ và ánh lửa lan ra, đúng là cảnh tượng địa ngục trần gian.

 

Bát tỷ bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, ta vội vàng đẩy nàng một cái, kéo nàng chạy về phía đội cận vệ.

 

Anan

Xe ngựa dừng ở bãi đất trống rộng rãi dưới lầu thành, chỉ cách vài bước chân.

 

Ta nhìn thấy Ninh Dịch bên cạnh xe ngựa đang định lao tới, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm.

 

Lần sau phải xin phụ hoàng, đã là thị vệ trưởng của ta, thì nên cho phép hắn cùng lên lầu thành mới phải.

 

Thấy sắp tới nơi rồi, quân lính canh giữ cổng thành vậy mà lại xé áo khoác ngoài, lộ ra bộ đồ đen bó sát, đồng loạt rút đoản đao xông tới, trong nháy mắt đã giao chiến với đội cận vệ đi theo ta và Bát tỷ.

 

Ninh Dịch bảo vệ ta, vừa đỡ đòn vừa ra chiêu, kiếm nhanh như rồng bạc.

 

Ta dựa lưng vào cỗ xe ngựa kiên cố, cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi để ép bản thân bình tĩnh lại, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.

 

"Công chúa!"

 

"Công chúa!"

 

Vài cấm quân phụ trách bố phòng tối nay vội vàng chạy tới, trên mũi đao còn nhỏ máu, rõ ràng là đã trải qua một phen ác chiến mới thoát thân.

 

"Công chúa, thuộc hạ hộ giá tới chậm."

 

"Đừng nói nhảm, rút lui trước đã." Bát tỷ hoàn hồn, lạnh lùng phân phó.

 

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Không ngờ, chưa kịp rút lui được mấy bước, trên khán đài đối diện lầu thành, hơn chục mũi tên đồng loạt bay tới, mang theo khí thế sấm sét bạt núi, không c.h.ế.t không thôi, nhắm thẳng vào tử huyệt của ta và Bát tỷ.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong nháy mắt.

 

Vài cấm quân vậy mà lại theo bản năng đồng loạt giơ kiếm lên, lao tới bảo vệ Bát tỷ.

 

Ta nghiến răng cố gắng né tránh, nhưng đã quá muộn, mũi tên đầu tiên sượt qua vai ta, cơn đau thấu xương khiến ta luống cuống tay chân, mất hết sức lực.

 

Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ từ bên cạnh kéo ta vào lòng.

 

Trên tay áo Ninh Dịch còn dính m.á.u tanh, ôm chặt ta vào lòng, phi thân né tránh.

 

Cánh tay hắn siết chặt đến mức ta đau nhói, bờ vai rộng chắn hết mọi ánh đao kiếm trước mặt.

 

Chúng ta lách sang một bên, vừa đứng vững, Ninh Dịch vừa định buông tay thả ta ra, thì nghe thấy tiếng mũi tên găm vào da thịt, hắn kêu lên một tiếng một tiếng, sức mạnh của mũi tên đập mạnh khiến hắn ngã vào lòng ta.

 

"Ninh Dịch!!!"

 

Tiếng kêu gào thảm thiết của ta vang vọng khắp lầu thành.

 

09

 

Ninh Dịch gắng gượng chờ đến khi viện binh tới mới ngất đi.

 

Mũi tên to bằng ngón tay, gần như xuyên thủng cả vai phải của hắn.

 

Kinh thành đại loạn, bạo loạn nổi lên, các thái y đều bận túi bụi, chỉ kịp rút tên cho hắn, băng bó vết thương rồi kê đơn thuốc, sau đó không còn thời gian để ý đến hắn nữa.

 

Ta băng bó dày đặc ở vai, canh giữ hắn ba ngày.

 

Chưa đợi hắn tỉnh lại, lại đợi phụ hoàng đến trước.

 

Phụ hoàng rất ít khi đến phủ ta, nghe thấy tiếng thông báo, ta giật mình, vội vàng dẫn theo người trong phủ ra nghênh đón ở cửa.

 

Phụ hoàng dường như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, giữa mày đều là vẻ mệt mỏi tang thương, không kiên nhẫn phất tay cho chúng ta miễn lễ.

 

"Giờ kinh thành không yên ổn, phụ hoàng yêu dân như con cũng phải cẩn thận bảo trọng bản thân, sao lại xuất cung đến chỗ Tiểu Cửu này?"

 

Ta nhìn thấy mẫu phi vẻ mặt u ám phía sau phụ hoàng, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

 

"Bọn phản nghịch đã bị dẹp yên, trẫm đến xem xét tình hình dân chúng trong kinh, không sao." Phụ hoàng ngồi xuống ghế chủ vị, thở dài một tiếng, vẻ mặt tiều tụy, cố gắng giữ vững tinh thần, "Vết thương của Tiểu Cửu thế nào rồi?"

 

"Tiểu Cửu không sao, làm phụ hoàng lo lắng rồi. Chỉ là Ninh Dịch..." Ta vội vàng mở miệng.

 

Vết thương của hắn đã hai ngày không có thái y đến xem, đêm qua còn sốt cao.

 

Nhưng phụ hoàng lại phất tay cắt ngang lời ta.

 

"Tiểu Cửu, hôm nay sứ thần Tây Cương đến yết kiến." Phụ hoàng dừng một chút, những lời tiếp theo, có chút khó nói ra miệng.

 

"Tiểu Cửu, con có nguyện ý chia sẻ nỗi lo với phụ hoàng không?"

 

Trong chính sảnh yên tĩnh đến mức ngột thở.

 

Mẫu phi lấy khăn che miệng, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

 

Cơn đau âm ỉ ở vai truyền đến, dày đặc, lạnh lẽo nhưng lại như thiêu đốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK