• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Leo tường công chúa phủ một cách quang minh chính đại như vậy, còn tự treo mình trên tường không xuống được, huynh là người đầu tiên từ xưa đến nay đấy. Nếu Ninh Dịch ở đây..."

 

Tim ta chùng xuống, khựng lại, nửa câu sau bị ta nuốt ngược vào trong.

 

Tạ Dương vốn đang mồ hôi nhễ nhại, cười toe toét, thấy sắc mặt ta, liền dè dặt nhỏ giọng hỏi.

 

"Muội đã nghe nói rồi chứ, chuyện của Ninh Dịch."

 

Ta im lặng gật đầu.

 

"Tiểu sư phụ, bây giờ đã như vậy rồi, muội gả cho ta đi, gả cho ta thì mọi chuyện sẽ bình an vô sự." Tạ Dương dời trọng tâm về phía trước, cuối cùng cũng giữ được thăng bằng trên tường.

 

"Huynh lại bắt đầu nói lung tung rồi, sao, không sợ mẫu phi của Bát tỷ đánh huynh nữa à?"

 

"Nếu Bệ hạ đã muốn để Bát công chúa đi hòa thân, thì chuyện này ngay từ đầu đã không đến lượt muội." Tạ Dương có chút sốt ruột, "Muội có phải là ngốc không?"

 

Ta nhướng mày, tên ngốc này khó có khi nói được một câu có lý.

 

Gió càng lúc càng lớn, lá cây bên tường bị thổi xào xạc, ngay cả giọng nói của ta cũng bị cuốn đi.

 

"Đã biết rồi, thì biết dù có giãy giụa thế nào, cũng là vô ích."

 

Tạ Dương nghẹn lời, rồi lại không cam lòng mà gào lên, "Ta đi cầu xin cô cô, cô cô nói gì Bệ hạ cũng đều đồng ý."

 

Ta khẽ thở dài, ngước mắt nhìn Tạ Dương, "Tạ Dương, cám ơn huynh, nhưng không cần đâu."

 

"Ấy, muội đừng có không tin ta, bây giờ ta đi ngay, nhất định cầu xin là sẽ được."

 

Gió thổi có chút lạnh, ta kéo tay áo lại, xoay người đi về, nghĩ lại vẫn quay lưng về phía hắn vẫy tay.

 

Chắc là lần cuối cùng gặp Tạ Dương rồi.

 

"Lan Thư, lát nữa mang chút thuốc trị thương đến cho Thất tỷ, bảo tỷ ấy thay Tạ Dương cất trước đi."

 

Quả nhiên, buổi tối nghe nói, Tạ Dương vào cung cầu kiến, bị Tạ quý phi đánh cho một trận, về phủ liền bị cấm túc.

 

Ngòi bút khựng lại, ta lắc đầu cười khẩy.

 

Nghĩ lại, tuy từ nhỏ cãi nhau chí chóe, nhưng lúc khó khăn, hắn chịu giúp ta như vậy, cũng coi như là bạn chí cốt rồi.

 

Thời hạn ngày càng đến gần, ta ngồi trong sân vuông nhìn đồng hồ cát, lặng lẽ chờ đợi lưỡi hái treo trên cổ rơi xuống.

 

Từng rương hồi môn như nước chảy được mang vào phủ, giống như biết đây là lần cuối cùng, nhiều đến mức ta có chút hoa mắt.

 

Ta sờ lên tấm gấm mềm mại đến mức có phần bóng nhẫy, vẫn nhớ hồi nhỏ từng ao ước những bộ xiêm y sáng bóng lộng lẫy này, nhưng lại hiếm khi được chia cho một bộ.

 

Bây giờ, rõ ràng là một cuộc hôn nhân ảm đạm như vậy, nhưng ít ra vì tôn nghiêm của hoàng gia, vì thể diện của công chúa, nên được một lần trọn vẹn.

 

Luôn cảm thấy có chút mỉa mai.

 

Ta đi đến bãi đất trống mà Ninh Dịch thường ngày luyện võ, lúc này nơi đây trống rỗng, chỉ có con ch.ó con đáng thương kia đang rên ư ử.

 

Tuy ngày nào cũng có nội thị đến chăm sóc nó, nhưng nó vẫn gầy đi không ít.

 

Ta bế nó lên, nó đáng thương rúc vào lòng ta, ta thở dài, xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của nó.

 

"Ngươi cũng đang lo lắng cho chàng sao?"

 

13

 

Còn năm ngày nữa là đến hạn, trong cung đột nhiên triệu kiến ta.

 

Ta thầm nghi ngờ, vốn tưởng rằng hôm đó chọc giận phụ hoàng, chắc là phải đến ngày hòa thân mới được gặp phụ hoàng và mẫu phi đang bị giam lỏng, lúc này triệu kiến, không biết là có chuyện gì.

 

Trên đường vào cung, cung nhân đón tiếp đều nhiệt tình quá mức, cảm giác bất an lạnh lẽo từng lớp từng lớp bò lên sống lưng. Mãi đến cung của mẫu phi u ám, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Mấy ngày không gặp, mẫu phi trông già đi mười mấy tuổi, tóc mai đã bạc trắng.

 

Người nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy đau thương, nước mắt dường như đã cạn khô.

 

Phụ hoàng nói, công chúa vẫn nên xuất giá từ trong cung, vậy nên ta liền dọn về cung điện lúc nhỏ. Sính lễ của ta lại được khiêng từng sọt từng sọt trở về, nhìn sơ qua thì thấy còn nhiều hơn trước đây.

 

Ngay cả Quý phi Tạ thị và Như phi cũng phái cung nhân đưa lễ vật thêm vào.

Anan

 

Đồ trang sức châu báu chất thành núi, nhưng chẳng hề khiến mẫu phi được an ủi chút nào, ngược lại giống như cơn ác mộng của loài quái thú khổng lồ, khoét rỗng nội tâm và niềm vui của mẫu phi, khiến bà trông ngày càng tiều tụy.

 

Ngày hôm sau, cung nhân đến báo, sứ thần vào cung yết kiến, muốn đích thân đưa sính lễ cho công chúa hòa thân.

 

Các thị nữ im lặng và nhanh nhẹn thay y phục cung trang cho ta, chải tóc trang điểm. Mẫu phi đứng sau lưng, giữ chặt vai ta, nhìn ta trong gương.

 

"Năm đó, chàng là hoàng tử, ta là muội muội của một tiểu quan coi sóc kho quân khí ở Thục Trung. Tình cờ quen biết, chàng nho nhã ôn hòa như vậy, ta biết thân phận hai ta cách biệt, nhưng ta luyến mộ chàng, tự nguyện vào cung, chỉ muốn ở bên cạnh chàng."

 

"A Điềm, kỳ thực con là đứa trẻ sinh ra từ tình yêu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK