Trấn Viễn hầu thay một bộ đồ ngắn, vai vác cuốc đang hăng hái làm việc trên ruộng.
Ninh Dịch bật cười. "Bao nhiêu năm rồi, tinh thần của phụ thân vẫn còn hăng hái như vậy."
Trấn Viễn hầu nhìn thấy Ninh Dịch từ xa, lớn tiếng quát, giọng như chuông đồng, đầy nội lực, nhưng không nghiêm khắc, không hề giống người đã ngoài sáu mươi tuổi.
"Tên nhóc kia đừng hòng lười biếng, mau đến giúp ta xúc tuyết, lát nữa làm hỏng hết bảo bối của ta bây giờ."
Ninh Dịch lớn tiếng đáp, quay lại nắm tay ta, như muốn hỏi ý kiến.
"Chàng cứ đi đi, có gì ta có thể giúp được không?" Dưới con mắt của mọi người, ta có chút ngại ngùng, dịu dàng đáp.
"Công chúa không cần để ý đến nó, nếu tên nhóc này lười biếng gian trá, để vợ mình vất vả, phụ thân nó sẽ đánh đấy."
Ninh phu nhân nhìn thấy tay chúng ta nắm chặt, cười khúc khích, trừng mắt nhìn Ninh Dịch một cái.
"Con à, cứ yên tâm giao bảo bối vợ con cho ta, nếu làm nàng ấy không vui, con cứ hỏi ta."
Nhìn thấy hai cha con hăng hái làm việc trên ruộng tuyết, thỉnh thoảng lại đấu khẩu vài câu, ta không khỏi mỉm cười, trong lòng ấm áp.
"Phụ thân nó từ khi cáo lão hồi hương, cả ngày không chịu ngồi yên," Ninh phu nhân rất đau đầu, nhưng là người thẳng thắn, không nhịn được mà than thở. "Ngày trọng đại tiếp đãi công chúa như vậy, vẫn còn nhớ thương đám cây trồng bị tuyết đè, thật là..."
"Không sao đâu, phu nhân đừng coi ta là công chúa."
Ta khoác tay bà, tìm một chỗ không bị gió lùa trên hành lang ngồi xuống.
"Là người một nhà, nên náo nhiệt như vậy mới phải."
Ninh phu nhân theo quân nhiều năm, thân thể cường tráng, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, thấy tay ta lạnh ngắt, vội vàng sai người mang lò sưởi tay đến.
"Phu nhân có hận ta không?"
"Hửm?"
Ninh phu nhân sửng sốt, suy nghĩ một chút mới hiểu ra, không nhịn được mà điểm nhẹ lên trán ta, tức giận nói.
"Chuyện này liên quan gì đến con, con bé này, suy nghĩ nhiều như vậy, mệt mỏi lắm."
Bà ngồi xuống bên lan can hành lang, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, kéo ta ngồi xuống.
Anan
"Từ nhỏ, ta đã theo mấy anh em chúng nó, chỉ cần là thứ mình muốn, tự mình chọn, dù là say giấc nơi sa trường, hay nhàn vân dật sỹ, chỉ cần tự mình thấy tiêu d.a.o khoái hoạt, chính là lý tưởng."
Bà dừng một chút, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp.
"Ngày hôm đó nó nhận được tin báo, nói hoàng thượng gọi con vào cung ban hôn, nó không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, yên ngựa còn chưa buộc chặt, đã ngã ngựa ở cửa."
Ta kinh ngạc.
"Nó cũng chẳng quan tâm đau đớn, lật người lên ngựa phi thẳng vào cung."
Bàn tay ấm áp của bà đặt lên mu bàn tay ta.
"Lúc đó ta đã biết, lý tưởng của nó, chính là con rồi."
22
Hoa nghênh xuân vừa điểm tô khắp những luống hoa ngoài hoàng thành một màu vàng rực rỡ, ta và Ninh Dịch, một xe một ngựa, đã lên đường nam hạ, để thực hiện lời hứa “du ngoạn chốn giang hồ” mà hắn đã dành cho ta.
Đây là lần đầu tiên ta rời xa kinh thành kể từ khi sinh ra, ban đầu còn có chút dè dặt cẩn thận, nhưng khi đi dọc đường non nước đến Giang Nam, ta đã như con ngựa đứt cương, cánh diều đứt dây, phóng khoáng đến mức có phần hoang dã.
Chúng ta cùng nhau tham dự hội thưởng trà xuân trước Thanh minh ở Lâm An, tận hưởng cả mùa xuân trong màn mưa bụi Giang Nam, nán lại đến khi dự xong bữa tiệc hải sản đầu tiên ở Thái Hồ mới lưu luyến lên đường về phía nam.
Mùa hè, chúng ta lên thuyền buôn ở Tuyền Châu ra khơi, đến Lĩnh Nam thì đúng lúc vụ vải cuối cùng sắp kết thúc, băng qua Động Đình mênh m.ô.n.g sóng nước, rồi lại quay về Tô Châu xách đèn lồng bắt cua.
Mãi cho đến khi trời thu nước biếc, mây cao gió nhẹ, ta và Ninh Dịch mới thong thả nhập vào đoàn xe vào đất Thục.
Ta tết tóc, cùng Ninh Dịch giả làm thương nhân buôn hương liệu đến đất Thục, ngồi trên chiếc xe gỗ chở vải của đoàn xe.
Bên trái là vực sâu vạn trượng, bên phải là vách núi cheo leo, xưa nay vẫn nói “đường vào đất Thục khó khăn”, may mà đoàn xe do người địa phương dẫn đường, đi lại vững vàng.
Mãi cho đến khi địa thế dần bằng phẳng, trước mắt toàn là những bông lúa nặng trĩu, bên tai nghe thấy tiếng hô hào mùa màng bội thu.
Trên đường thoang thoảng mùi thơm của lúa mới, mùa gặt luôn khiến người ta vui mừng khôn xiết, nhân lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, ta nhảy xuống, hứng thú bứt đại một bông lúa, nhìn kỹ, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Đây… chẳng lẽ là lúa Kim Tu?”
“Phải đấy, cả cánh đồng này đều là.”
Người đàn ông dẫn đường đang ôm bầu nước bên cạnh tưới cho ngựa, liếc nhìn ta một cái, tỏ vẻ khinh thường sự ngạc nhiên của ta.
“Lúa Kim Tu không phải là giống của Giang Chân sao? Sao lại có ở đây?” Ta ngẩng đầu nhìn, ruộng lúa bạt ngàn, trĩu nặng những bông lúa vàng óng, uốn lượn theo gió như sóng nước, “Quy mô này… thật đáng kinh ngạc.”