• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lần này là ta chủ quan rồi, làm nàng chịu thiệt thòi.”

 

Ta lắc đầu, nắm chặt dây xích trong tay.

 

“Hẹn gặp lại.”

 

Mưa tên rơi xuống như thác đổ.

 

Ninh Dịch như con báo săn đang ẩn mình, móc một cây nỏ dài nửa cánh tay và một quả chùy sao nặng trịch vào nhau, nắm bắt một khe hở, nhẹ nhàng điểm đá, mượn lực bay lên, nhẹ nhàng linh hoạt như chim én, xoay người một cái, đáp xuống một chỗ nhô ra trên vách núi đối diện.

 

Cung thủ lập tức điều chỉnh vị trí, xoay người nhắm bắn.

 

Tuy nhiên, chưa kịp để họ phản ứng, Ninh Dịch đã quỳ một gối xuống, tay phải cầm nỏ, tay trái đỡ chùy, nheo một mắt, trong nháy mắt chĩa vào một khe hở không dễ thấy giữa đống đá lớn.

 

Không chút do dự, mũi tên mang theo sức mạnh vạn cân, kéo theo dây xích, quả chùy sao kêu “leng keng”, nhắm thẳng khe hở đó, xuyên đá phá núi, đánh tới.

 

“Vút - xoẹt -”

 

“Ầm!”

 

Hai tiếng vang liên tiếp.

 

Tiếp theo đó, là tiếng rung chuyển mơ hồ của đống đá lớn và tiếng nứt vỡ khiến người ta ê răng.

 

Tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu vào thung lũng.

 

Thung lũng, bỗng chốc đổi khác.

 

Vết nứt nhỏ ngày càng lớn, bụi đất rơi xuống ào ào.

 

Sau đó, trời long đất lở.

 

Đá lớn sụp đổ lún xuống, dòng nước lũ cùng bùn cát bị vây hãm bấy lâu phía sau, trong phút chốc cuồn cuộn tuôn ra, đổ ập xuống.

 

Sóng lớn cuồn cuộn như miệng quái vật thao thiết, gào thét nuốt chửng mọi thứ về phía ngoài thung lũng, muốn xóa sạch mọi sinh linh.

 

Đám người áo đen đông nghịt rối loạn đội hình, chạy toán loạn tứ phía, những mũi tên cuối cùng b.ắ.n ra lung tung, yếu ớt, không còn chút quy tắc nào.

 

Tuy nhiên, giãy giụa cũng chỉ là vô ích, bùn cát cuốn theo đá vụn cây cối, ập xuống như núi lở, những người la hét bỏ chạy, dần dần bị nuốt chửng vào vòng xoáy.

 

Dây xích siết chặt cánh tay ta, mất đi tảng đá làm điểm tựa, ta như chiếc lá lơ lửng trong gió mưa, run rẩy.

 

May mà lúc đầu ta đã ở gần vách núi, trong nháy mắt rơi xuống, không bị văng ra ngoài trọng thương, chỉ là bùn nước b.ắ.n lên vừa ướt vừa trơn, muốn bám vào vách núi ổn định thân hình cũng thực sự không dễ dàng.

 

Ninh Dịch một kích trúng đích, muốn quay lại cũng không dễ dàng, chỉ có thể khó khăn tìm điểm tựa trên vách núi, cẩn thận di chuyển.

 

Tay mềm nhũn, ta trượt xuống một đoạn, mũi chân đã chìm trong bùn nước.

 

Cành cây và đá vụn bị cuốn theo thỉnh thoảng cọ vào người ta, khiến ta lắc lư, sức lực trên tay ngày càng yếu, móc sắt cũng rung lắc dữ dội.

 

Thân hình đột nhiên lại rơi xuống một đoạn, mắt thấy đầu gối sắp chìm vào bùn nước, một bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy ta.

Anan

 

Ninh Dịch một tay bám vào vách núi, m.á.u từ đầu ngón tay chảy dọc theo phiến đá sắc nhọn, nhưng hắn dường như không hề hay biết, chỉ dồn hết sức lực nắm chặt cổ tay ta, nghiến răng từng chút từng chút kéo ta vào lòng.

 

Ta ôm chặt cổ hắn, để hắn rảnh tay, móc sắt cũng thuận thế giao cho hắn tiếp quản.

 

Ta biết, hắn đã đến, ta không cần phải sợ nữa.

 

Bên tai là tiếng gió rít gào, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, vách núi hiểm trở, da thịt trên tay hắn nứt toác, m.á.u thịt be bét, nhưng động tác lại nhanh như chớp.

 

Chưa đầy một nén nhang, chúng ta đã leo lên đỉnh vách núi bên phải, hai người mệt mỏi đến mức kiệt sức ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

 

Tầm nhìn bỗng nhiên rộng mở, trời quang mây tạnh, rời khỏi thung lũng ẩm ướt ngột ngạt, gió mát trên đỉnh núi mang theo hương cỏ cây ùa đến, thoải mái vô cùng.

 

Ta theo bản năng nhìn bàn tay bị thương nặng của hắn.

 

Ninh Dịch lại nắm lấy tay ta, ôm chặt ta vào lòng.

 

“May quá, may quá nàng không sao.”

 

Cả người hắn run rẩy, cánh tay ôm ta đến đau, giọng nói khàn đặc.

 

“Nếu không có nàng, ta phải làm sao đây.”

 

Đi xuyên rừng, khi tìm thấy dấu vết con người, thì trời đã ngả về tây.

 

Ta và Ninh Dịch tìm được một nhà thuyền, đi đường thủy trở về.

 

Ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, mặt sông cũng rực rỡ, ta lấy thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho tay Ninh Dịch.

 

Người lái thuyền là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, nước da ngăm đen, bên cạnh ngồi một đứa trẻ đang cầm giấy và than viết viết vẽ vẽ, đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn chúng ta, rồi lại vẽ vẽ trên giấy.

 

Một lát sau, đứa trẻ nhảy xuống, đưa tờ giấy cho ta xem.

 

Giấy rất thô ráp, dưới ánh chiều tà ánh lên màu vàng ấm áp, trên đó vẽ ta ngồi bên mạn thuyền, cúi đầu bôi thuốc, nét vẽ hơi non nớt, nhưng bức tranh lại rất sinh động và mộc mạc.

 

Ta đặt lọ sứ đựng thuốc xuống, đưa tay nhận lấy tập giấy, trong lòng tràn đầy vui mừng.

 

“Vẽ đẹp quá, con học vẽ với ai vậy? Giỏi thật đấy.” Ta cong mắt cười, nhẹ nhàng hỏi.

 

“Không ai dạy con cả, con ngày nào cũng vẽ núi sông và chim chóc trên thuyền, rồi tự nhiên biết vẽ.” Đứa trẻ hơi ngại ngùng, giơ tay chỉ ra xung quanh núi sông hùng vĩ, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK