Ta nhìn phụ hoàng ánh mắt sâu xa, nhìn mẫu phi vẻ mặt tuyệt vọng tiều tụy như bị rút hết hồn phách, đột nhiên có một luồng sức mạnh từ dạ dày trống rỗng trào lên.
Ta bỗng nhiên bật cười.
"Tiểu Cửu thân là công chúa, vì sự ổn định của quốc gia, vì cuộc sống an lành của bách tính mà hy sinh, tự nhiên không có gì không cam lòng."
Ta quỳ thẳng lưng, ngẩng cao cổ, như một cây trúc mọc lên từ mặt đất.
"Chỉ xin hỏi phụ hoàng, mới ba ngày, sứ thần đã đến hoàng cung, chuyện này không kỳ lạ sao? Không đáng để điều tra kỹ sao? Nếu con đoán không sai, ngoài hòa thân, thành trì, biên giới, vàng bạc châu báu, đều là điều kiện của sứ thần đúng không?"
Ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng, nhưng trong dạ dày lại có một đám lửa.
"Nếu vậy, thì hợp lý rồi, hòa thân chỉ là khiêu khích, là vật liệu tô điểm thêm mà thôi. Nếu không thì rốt cuộc con và Bát tỷ có mị lực gì, có thể khiến cho phiên thuộc láng giềng chưa từng gặp mặt liều lĩnh đánh cược quốc lực, trả giá đắt như vậy, để đổi lấy một cuộc hòa thân?"
Ta nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng.
"Phụ hoàng, đưa con đi xong, rồi lại đưa Bát tỷ đi sao? Đưa Bát tỷ đi xong rồi thì sao? Phụ hoàng còn muốn đưa ai đi nữa? Bắt đầu từ hoàng tôn nữ sao?"
"Con!!! Nghịch tử!!!" Phụ hoàng tức đến mức mặt đỏ tía tai, run rẩy chỉ tay vào ta, nửa ngày không nói nên lời.
"Tiểu Cửu! Con làm sao vậy!" Mẫu phi kinh ngạc trừng to mắt, vội vàng quỳ xuống, "Tiểu Cửu nhất định là bị kinh sợ nên hồ đồ rồi, bệ hạ bớt giận."
Ta như đang quỳ trong hầm băng, nhìn mẫu phi vẻ mặt sợ hãi, và phụ hoàng đang tức giận đập bàn, kỳ lạ thay, lần đầu tiên ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đang xem một vở kịch nực cười.
"Con thân là công chúa, được bách tính kính ngưỡng, hưởng thụ sự cung phụng của thiên hạ, khi đến lúc con phải gánh vác trách nhiệm, thì phải gánh vác!" Phụ hoàng đứng dậy, giọng nói như chuông lớn, uy nghiêm áp đảo ập đến.
Kỳ lạ là, ta không cảm thấy sợ hãi nữa, ta chỉ cảm thấy giọng nói đó thật mỏng manh.
"Nếu người hòa thân của Đại Yến chỉ có mình Tiểu Cửu, Tiểu Cửu sẽ xông pha khói lửa không chối từ, nhưng phụ hoàng, trong mười mấy năm Tiểu Cửu có ký ức, đã đưa đi bốn vị công chúa rồi, sau này thì sao? Còn bao nhiêu công chúa phải đưa đi nữa?"
"Chát -"
Một cái tát vang dội, khiến ta ngã xuống đất lạnh lẽo bên cạnh, lực va chạm mạnh khiến tai ta ù đi, gò má trong nháy mắt mất đi cảm giác, cơn đau rát mới lại trào lên.
Ta che mặt, trong lòng có thứ gì đó mà ta đã cẩn thận bảo vệ bấy lâu nay bỗng nhiên vụt tắt.
Anan
"Con, cấm túc trong công chúa phủ, tự suy ngẫm cho tốt, đợi sứ thần đến đón con đi."
Phụ hoàng phất tay áo, khoanh tay bước ra ngoài.
Ta ngã xuống đất, đáy mắt khô khốc, không rơi nổi một giọt nước mắt nào.
Ta chỉ cảm thấy thật nực cười.
"Bệ hạ xin dừng bước, kẻ hèn này cả gan, có một chuyện muốn cầu xin."
Ta đột nhiên ngẩng đầu.
Ninh Dịch quỳ giữa hành lang, y phục trên người có thể thấy là khoác vội, sắc mặt hắn tiều tụy, môi tái nhợt, cả người như một tờ giấy mỏng manh, lay lắt trong gió.
Nhưng hắn quỳ rất thẳng, ánh mắt kiên định.
Giống như ta vậy.
"Nói đi." Phụ hoàng có vẻ mệt mỏi, phất tay một cách uể oải.
"Kẻ hèn này nguyện lĩnh binh xuất chinh, đánh lui kẻ địch xâm lược. Giải vây biên cảnh, chặn đứng nhuệ khí của địch quốc, giữ gìn sự bình yên cho bách tính."
"Không thắng không về, không c.h.ế.t không ngừng."
Ninh Dịch cúi người quỳ lạy, "Chỉ cầu Bệ hạ ân chuẩn, tha cho các công chúa vô tội."
"Thương người quá đáng, lòng dạ đàn bà." Phụ hoàng có vẻ đứng không vững, thở hổn hển, không mấy đồng tình, "Bách tính an cư lạc nghiệp, không nên tái khởi chiến sự. Hy sinh con gái của trẫm, có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, trẫm cũng chỉ có thể nhẫn tâm."
"Nhưng Bệ hạ, dựa vào việc cắt đất bồi thường, cầu hòa mà có được sự ổn định thì có thể duy trì được bao nhiêu ngày? Bách tính muốn sự an ổn lâu dài, không phải là lần này đến lần khác lấn tới."
Ninh Dịch ngẩng đầu, y phục trên vai đã thấm máu, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh sáng trong mắt lại rực rỡ.
"Kẻ hèn này mạo phạm, xin nói một lời đại nghịch bất đạo. Vừa rồi Cửu công chúa nói, hòa thân là một loại khiêu khích, kẻ hèn này xem ra, đây là một loại sỉ nhục, sỉ nhục chính là những kẻ như tiểu nhân, trốn sau lưng nữ nhân để sống tạm bợ, hèn nhát, vô dụng!"
"Nghiệt chướng!"
Phụ hoàng quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn, mặt mày tím tái, thân hình lảo đảo vài cái, rồi ầm một tiếng ngã thẳng xuống.
"Bệ hạ!"
"Phụ hoàng!"