Ở phía nam Hướng Thiên quốc, có một huyện nằm trong mạng lưới sông ngòi, đường phố xây bên sông, phòng ốc dựa theo hướng nước mà chế ra, tạo thành diện mạo đặc biệt phía trước là ngõ hẻm, mặt sau là đường sông, mà bên trong huyện rất nhiều cầu, có thể nói là thuỷ bộ song song, huyện này chính là huyện Hợp Thuận.
“Ta nói chứ Đặng gia, bà vội vội vàng vàng đi nơi nào thế?”
Một người phụ nhân trung niên mặc quần áo màu lam nhạt gọi phụ nhân ục ịch đang vội vội vàng vàng lướt qua trước mặt nàng.
Phụ nhân ục ịch đang gấp rút lên đường, đột nhiên bị gọi lại, cũng có chút tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, lại là người nhà chồng tương lai của chất ca nhi nhà mình, trên gương mặt béo vội vã chất đầy nụ cười.
“Ôi, trách ta sốt ruột gấp rút lên đường, nên không nhìn thấy đại thẩm, còn không phải là vì sắp đầu xuân sao, tính đi tiệm vải Triệu ký mua chút vật liệu, làm vài bộ đồ mới cho trẻ con trong nhà!”
Chất ca nhi kia của mình thật vất vả mới tìm được nơi dừng chân, nàng cũng không thể làm hỏng chuyện.
Nói tới Hướng Thiên quốc, ngoại trừ hán tử cùng nữ nhân ra, còn có sự tồn tại của “Ca nhi”, bề ngoài của bọn họ tương tự như hán tử, nhưng khác nhau cũng rõ ràng, phàm là ca nhi, ở mi tâm đều sẽ mọc ra một nốt ruồi son, cũng chính là nốt ruồi mang thai, vóc người của bọn họ cũng gầy, nhỏ hơn so với hán tử một chút, tướng mạo thượng phần lớn là loại tuấn tú.
So với tình hình dễ gả của nữ nhân, tình cảnh của ca nhi không tốt lắm, nguyên nhân căn bản nhất là khả năng sinh dục.
Nối dõi tông đường là việc quan trọng hàng đầu, nhưng trong mười ca nhi, có năm người không mang thai được hài tử, ba người là có sinh hài tử cũng là ca nhi, hoặc là nữ nhi, chỉ còn lại hai ca nhi có cơ hội sinh ra tiểu hán tử, nhưng mà loại ca nhi này ít đến mức đáng thương.
Vì thế ít có người nguyện ý thú ca nhi làm chính phu, đa phần đều là chếch phu (chính là giống như thiếp), này còn là vận khí tốt có thể gả đi; vận may không tốt, hoặc chung thân ở nhà chăm nom đệ muội, hoặc đi ra ngoài làm đầy tớ, hoặc bị bán vào kỹ viện…..
Đương nhiên, ca nhi cũng có chỗ tốt so với nữ nhân, bọn họ có thể xuất đầu lộ diện làm ăn, có thể cùng các hán tử đi ra ngoài tìm việc làm, ca nhi có tiền đồ còn có thể đi trên con đường làm quan, Hướng Thiên quốc cũng không cấm ca nhi không thể làm quan, nhưng tình huống như thế rất ít, dù sao bình dân bách tính rất ít người nguyện ý tiêu tốn tiền bạc để bồi dưỡng một ca nhi, ở trong mắt bọn họ, ca nhi cùng nữ nhi đều giống nhau, gả đi thì chính là nước đã đổ, chỉ có điều chậu nước lã ca nhi này không thể giội tốt ra ngoài thôi.
“Vậy bà nhanh đi đi, ta mới từ kia trở về, vật liệu mới cũng không nhiều!” Phụ nhân đang nói chuyện này còn cố ý lay túi đồ trên tay trước mắt phụ nhân ục ịch mấy lần, phụ nhân ục ịch không nghĩ ngợi được nhiều, chào xong liền chạy đi.
Muốn hỏi trong huyện Hợp Thuận này cửa hàng vải nhà ai được hoan nghênh nhất, thì cửa hàng vải nhà Triệu ký nhất định xếp vị trí số một!
Vật liệu trong cửa hàng Triệu gia có từ loại cao cấp như lăng, la, cẩm, thấp thì là gai, bông, đay, chủng loại vải vóc nhiều không nói, chất lượng cũng không thể chê, mà mỗi khi nhập vật liệu mới, hai ngày đầu đều dùng tám phần mười giá gốc mà bán, hai ngày sau liền khôi phục giá tiền như cũ.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất, một cửa hàng kinh doanh thoả đáng quan trọng nhất tự nhiên là do có một chưởng quỹ có đầu óc buôn bán tốt.
Chưởng quỹ của Triệu ký tên là Triệu Trù, năm nay cũng là ngoài bốn mươi, bởi vì trong tên có chữ “Trù” đồng âm cùng chữ “Lụa” trong “Tơ lụa”, lại mở một cửa hàng vải, cho nên đa số người ngoài gọi ông là Triệu Trù Đoạn.
Triệu Trù Đoạn thường xuyên được bách tính của huyện Hợp Thuận nhắc đến, trừ việc ông có một cửa tiệm sinh ý cực kỳ tốt ra, thì là việc nhà của ông.
Triệu Trù Đoạn là hán tử duy nhất trong huyện Hợp Thuận cưới ca nhi làm chính phu, mà không có một thiếp thất nào, chớ nói chi là nuôi ngoại phòng, ánh mắt của ông cũng rất độc, chính phu được thú vì ông sinh ra hài tử đầu tiên là tiểu hán tử mập mạp, sau đó liền thêm một nữ nhi, mấy năm sau lại được một tiểu ca nhi, đúng là đầy đủ vô cùng, toàn gia cũng coi như là có sắc có vị.
Cũng không biết có phải là do ông trời không nhìn nổi Triệu Trù Đoạn trôi qua quá tốt, mười năm trước chính phu của Triệu Trù Đoạn bị một cơn bệnh nặng, lưu lại ba hài tử choai choai cùng với Triệu Trù Đoạn chính trực tráng niên rồi đi, Triệu Trù Đoạn đau xót, độc thân nuôi lớn ba đứa hài tử không nói, cửa hàng cũng không hề đi xuống, khiến người khác kính nể vô cùng.
Một ngày bận rộn làm cho trên mặt của người hầu Triệu ký đều mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài là biết sắp tan tầm, mỗi người đều tự khiến mình lên tinh thần một chút, kiên trì thêm một lúc, ngày nghỉ ngơi không xa!
Tiền Tuấn tính toán sổ sách vải vóc của cửa hàng trong hôm nay một phen, rồi đến trước cửa phòng phía sau cửa hàng, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ gõ.
“Lão gia, là tiểu nhân Tiền Tuấn.”
“Vào đi.”
Chờ trong phòng truyền ra thanh âm của hán tử trung niên, Tiền Tuấn mới mang theo cung kính trên mặt đẩy cửa phòng ra.
Đây là một gian phòng lớn, chính giữa phòng là một cái bàn gỗ, trên mặt bàn chất đầy sách, vài tờ giấy viết đầy chữ, cùng với một bàn tính bằng gỗ đào, còn có một cốc trà đậm; bên trái dựa vào cửa sổ là một đôi ghế tựa cùng với một bàn nhỏ, bên phải là một loạt giá sách, bên trên sắp xếp chỉnh tề hàng loạt sách khác nhau.
Triệu Trù Đoạn năm nay bốn mươi hai tuổi, giữ lại hai chòm râu, khóe miệng luôn giương lên, thêm vào vẻ mượt mà trắng trẻo, thoạt nhìn hiền lành vô cùng.
Tiền Tuấn đưa sổ sách đã kiểm kê giao cho Triệu Trù Đoạn kiểm tra.
“Cũng không tệ lắm, đưa cho Đại thiếu gia, bảo nó chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa lại đi lấy hai nhóm hàng về.”
“Vâng.”
Tiền Tuấn lui ra ngoài, Triệu Trù Đoạn lấy cái trống bỏi dùng để đùa hài tử trong ngăn kéo dưới bàn, thoạt nhìn đã mua rất lâu, sắc thái cũng không tươi đẹp, cũng may là chưa bị hỏng, cũng sạch sẽ, không có bụi, có thể thấy được người bảo quản vật này rất yêu quý.
“Tiểu tử này rốt cục đã tìm tới cửa.”
Triệu Trù Đoạn lắc trống bỏi hai lần, theo tiếng trống vang lanh lảnh, cười một tiếng, chun chun cái mũi, làm cho mặt mũi ông thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhà Triệu không lớn, cũng không nhỏ, từ cửa nhỏ đi tới bảy, tám bước chính là cửa lớn, vừa vào cửa lớn đầu tiên, đập vào mắt chính là đình viện nhỏ ở giữa; còn hai bên trái phải là hành lang nhỏ, đi vào bên trái có thể vào đến phòng bếp, kho hàng, cùng với phòng của hạ nhân, đi vào bên phải chính là gian phòng của mấy vị chủ nhân lớn nhỏ của Triệu gia; mà xuyên qua sân trước là một nhà chính lớn, bên trái nhà chính là phòng của Triệu Trù Đoạn, bên phải là thư phòng, căn phòng nhỏ phía sau nhà chính là nơi cúng bài vị, bài vị chính phu của Triệu Trù Đoạn được đặt ở nơi đó.
Triệu Trù Đoạn vừa đốt hương, vừa hướng mặt lên trên bài vị nói chuyện: “Sáng sớm hôm nay ta còn đang suy nghĩ xem đối phương có quên mất chuyện như vậy hay chưa, không ngờ buổi chiều hôm nay đã nhận được tín vật, đệ nói xem có phải là suy nghĩ cái gì thì liền đến cái đó không?”
Trong căn phòng nhỏ lặng lẽ, ngoại trừ tiếng nói chuyện của Triệu Trù Đoạn thì không có tiếng vang nào khác.
Một hồi lâu sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Cha, ngài có ở bên trong không?”
Triệu Trù Đoạn nghe vậy, liền vội vàng cầm cây hương trong tay cắm lên bát hương, quay người mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là một ca nhi mười bảy tám tuổi, thân thể cao gầy xinh đẹp nho nhã ẩn giấu dưới trường sam màu xanh, một ngọc trâm màu mực cố định mái tóc đen nhánh trên cao, trông đặc biệt phấn chấn; gò má trơn bóng trắng nõn, dưới một đôi lông mày hình kiếm là một đôi mắt đào hoa dài nhỏ mà đa tình, mà trong đôi mắt kia lơ đãng toát ra tinh quang khiến người khác không dám cho rằng đây là một ca nhi vô hại, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải lúc này đang cong lên thành hình bán nguyệt, đứng ở trước cửa nhìn Triệu Trù Đoạn nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong, đang chờ người.”
Triệu Trù Đoạn cười hì hì, đóng cửa phòng từ đường nhỏ rồi cùng Triệu Văn đi ra ngoài, đối với tiểu ca nhi cực kỳ giống vong phu của mình, ông thương tận tâm can.
Bên bàn cơm đã đứng mấy người.
Một là trưởng tử Triệu Võ của Triệu Trù Đoạn, một là thê tử của Triệu Võ Triệu Lưu thị, còn có hai đứa bé của bọn họ, tiểu hán tử năm tuổi Triệu Hợp An cùng tiểu nữ ba tuổi Triệu Hợp Tâm.
“Cha.”
“Gia gia.”
“Được rồi, ăn cơm nào.”
Triệu Trù Đoạn cười híp mắt nói với hai đứa bé.
Sau khi ngồi vào bàn ăn ông liền nghiêng đầu nói với Triệu Võ cao to tuấn lãng bên cạnh: “Ta đã xem tờ danh sách ngày hôm nay, bán rất chạy, mấy ngày nữa lại đi lấy chút hàng trở về, cũng sắp đầu xuân, người mua vật liệu không ít đâu.”
“Vâng.”
Triệu Võ cung kính đáp lời, bất kể là làm việc hay làm người hắn đều rất nghiêm cẩn.
Triệu Lưu thị nghe được đối thoại của hai người cũng mặt mày mang cười, sinh ý nhà phu gia tốt, nàng về nhà mẹ đẻ cũng có thể thẳng sống lưng.
Hai đứa bé dán sát Triệu Văn chờ hắn gắp rau cho bọn nó, chờ Triệu Văn gắp xong rau cho bọn nó, hai hài tử liền tự mình gắp rau vào trong bát của hắn, ba người đùa vui cực kỳ, nhưng Triệu Võ lại cau mày.
“Ăn cơm thì ăn cơm đi! Đừng phá tam thúc của các con!”
Triệu Hợp An cùng Triệu Hợp Tâm lập tức liền yên tĩnh, đàng hoàng vùi mình vào trong bát cơm, từ trước đến giờ bọn nó luôn sợ vị nghiêm phụ này.
Triệu Văn lại không thèm để ý, một bên tiếp tục gắp rau cho bọn nhỏ, một bên cười nói: “Đại ca huynh hù bọn nhỏ.”
Triệu Lưu thị múc một chén canh cho Triệu Võ, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Triệu Hợp An, dùng giọng nói tinh tế của nàng nói: “Hài tử bướng bỉnh phải nói một chút.”
Triệu Văn cười như không cười liếc mắt nhìn Triệu Lưu thị một cái, Triệu Võ nghe vậy lông mày nhíu chặt hơn.
Triệu Trù Đoạn híp mắt cắn chân giò kho tàu, cực kỳ hưởng thụ, “Tay nghề nhà bếp càng ngày càng tốt, nào, Hợp An, Hợp Tâm đều ăn một cái.”
“Cảm ơn gia gia.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi ở nhà chính vừa uống nước trà xanh giảm mỡ, vừa nói chuyện.
“Được rồi, không còn sớm, nhà lão đại đi đi, tiểu Văn đi với cha vào thư phòng.”
Triệu Văn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trù Đoạn cười ha ha giống như thường ngày, chỉ cảm thấy mí mắt nhảy lợi hại.
Sau đó không lâu, người hầu nhỏ Triệu Tiểu Nhạc đang quét tước bên trong chính viện liền nghe được tiếng gào của chủ nhân nhà mình từ trong thư phòng truyền ra.
“Cái gì?!”
Triệu Văn dùng sức vỗ hai tay lên bàn, cặp mắt đào hoa mê hoặc kia hung tợn trừng Triệu Trù Đoạn một mặt ý cười đối diện.
“Cha bảo con gả cho thợ săn trong núi ư?!”
Triệu Trù Đoạn mập mạp lộ ra nụ cười ôn hòa không nỡ từ chối nói.
“Ngoan, xưng hô thế là sao, đó là vị hôn phu của con, đây chính là thông gia mà a phụ con định ra từ bé.”
Triệu Văn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thông gia từ bé chết tiệt!