• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đại phu đi rồi, Triệu Văn có chút ngượng ngùng nhìn Hùng Bá nói: “Xin lỗi, ta lại phát tính tình.”

Đời nào Hùng Bá lại tức giận, hắn tiến lên ôm Triệu Văn: “Không có chuyện gì, đệ cũng chỉ sốt ruột.”

Những ngày kế tiếp Triệu Văn cố ép mình ăn, cho dù ói ra hắn vẫn ăn, một ngày nào đó ăn được.

Đừng nói chứ, đúng thật là, cũng không lâu lắm Triệu Văn bắt đầu muốn ăn.

“Ta muốn ăn thịt nướng.”

Trời mới biết lúc Hùng Bá nghe được những lời này của Triệu Văn kích động biết bao nhiêu, hắn cơ hồ là vừa chạy vừa lăn đến cửa hàng cầm mấy cân thịt nướng về.

Mà cũng bắt đầu từ hôm nay, Triệu Văn bắt đầu chậm rãi ăn được, nhưng đồ ăn lại không giống những dụng phu khác.

“Ta muốn uống rượu trắng.”

Nửa đêm, Triệu Văn đột nhiên ngồi dậy nói.

Hùng Bá bị giật mình, hắn lắp bắp nói: “Chuyện này… Có thể uống sao?”

Triệu Văn lắc đầu.

“Không biết, thế nhưng hiện tại ta đặc biệt muốn uống.”

Hùng Bá do dự một chút, vẫn đứng dậy tùy ý mặc một bộ quần áo đi gõ cửa phòng Triệu đầu bếp.

“Làm sao vậy?”

Triệu đầu bếp không ngủ được, vừa nghe tiếng gõ cửa lập tức trở mình ngồi dậy.

“Phu lang nói muốn uống rượu trắng, có thể uống không?”

Hùng Bá hỏi.

“Rượu?!”

Triệu đầu bếp trợn to mắt, đây lần đầu tiên ông nghe nói dựng phu muốn uống rượu, “Sợ là không được uống.”

“Như vậy à.”

Hùng Bá gật đầu, tính tìm thứ gì có vị tương tự nhưng không hại thân để thay thế.

Chờ hắn trở về phòng, trong phòng đã không có bóng dáng Triệu Văn.

“Phu lang? Phu lang?!”

Hùng Bá gấp đến độ kêu to, chạy ra cửa phòng tìm chung quanh.

Triệu đầu bếp quyết định không ngủ, đi ra hỏi rõ tình huống sau đó lập tức vỗ tay nói: “Kho hàng!”

Quả nhiên, chờ hai người đến kho hàng, liền nhìn thấy Triệu Văn đang đứng phía trước một vò rượu dùng sức hít.

“Ôi, sao lại không mặc nhiều chút.”

Hùng Bá thấy Triệu Văn mặc áo đơn, lập tức cởi áo khoác của mình khoác lên trên người của đối phương.

Triệu Văn liếm liếm môi, “Thơm quá.”

Hùng Bá nghe vậy vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Triệu đầu bếp.

Triệu đầu bếp lắc lắc tay, ông cũng không có biện pháp.

Triệu Văn đưa tay ra chọt chọt Hùng Bá đang không biết làm thế nào một chút.

“Ôm rượu về phòng.”

Hùng Bá cẩn thận từng li từng tí nhìn Triệu Văn nói: “Chúng ta không uống được không?”

“Ai nói ta muốn uống, ta muốn ngửi.”

Triệu Văn lườm một cái nói.

Cho dù thèm nhưng hắn cũng biết đúng mực.

Hùng Bá nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ôm hai vò rượu cùng Triệu Văn trở về phòng.

Hương rượu nhàn nhạt tỏa trong phòng, lần này không chỉ Triệu Văn muốn uống, ngay cả Hùng Bá cũng có chút thèm, đây chính là rượu ngon Triệu Võ đưa tới.

Triệu Văn nuốt một ngụm nước bọt, chọt chọt Hùng Bá nằm bên cạnh nói: “Huynh đi mở vò ra, mùi nhiều một chút thì ta ngửi mới khoan khoái.”

Hùng Bá cắn răng, “Đệ thật sự không uống?”

Triệu Văn đồng dạng cắn chặt răng, “Thật sự không uống.”

“Được rồi.”

Hùng Bá vươn mình xuống giường mở vò rượu ra, nhất thời trong phòng tràn đầy hương rượu.

Triệu Văn còn có chút không thỏa mãn, hắn bảo Hùng Bá đem vò rượu để ở cách không xa cạnh giường.

“Ngủ đi?”

Hùng Bá khịt khịt mũi nói.

Triệu Văn thoả mãn gật đầu.

Ngủ trong hương rượu nồng nàn.

Trái lại Hùng Bá vẫn luôn nghiêng đầu nhìn kia hai vò rượu nuốt nước miếng, thật muốn uống…..

Cứ như vậy, Triệu Văn ngủ mê mẩn trong hương rượu, buổi tối mỗi ngày hai người đều ở ngủ trong hoàn cảnh này.

Hùng Bá còn cố ý tìm lão đại phu hỏi qua, lão đại phu nói nếu không uống thì không sao, lúc này Hùng Bá mới yên lòng.

Lại qua một tháng, ẩm thực của Triệu Văn cũng bình thường lại, ngủ cũng bình thường, ngoại trừ bụng hơi lớn, không có thay đổi gì.

Mà cũng trong khoảng thời gian này, Chu Tĩnh Nhã sinh hạ một tiểu ca nhi.

Bách Lý Phủ Nguyên tất nhiên tới đây, vẫn luôn ở đến khi thân thể Chu Tĩnh Nhã khôi phục xong, mới lưu luyến rời đi, mà trong khoảng thời gian một tháng này, quan hệ hai người cũng từ khẩn trương trở về ôn hòa.

Dùng lời nói của Chu Tĩnh Nhã mà nói thì là nếu không bỏ được đối phương, vậy thì tóm lấy đối phương thôi.

Tiểu ca nhi nhũ danh là Đa Đa, ngụ ý đa phúc đa tài.

Đa Đa nảy nở béo trắng rất làm người ta yêu thích, một ngày Triệu Văn đi qua xem hai lần, nhìn một chút liền thành a phụ nuôi của Đa Đa, Hùng Bá thành cha nuôi.

Tiệc đầy tháng của Đa Đa vừa qua không bao lâu, Triệu Văn liền cảm thấy thân thể quái quái.

Cũng không phải bệnh, mà là muốn cái gì kia.

Hùng Bá đã sớm biết từ chỗ lão đại phu rằng Triệu Văn sẽ như thế nào, mấy ngày nay rửa ráy mỗi ngày, mỗi ngày đều dọn dẹp mình sạch sành sanh.

Chọc cho Triệu Văn phát hiện ý đồ của đối phương, đây là chờ mình trèo lên đây.

Nửa đêm, Triệu Văn nhịn rất khó chịu, bật dậy ngồi ở trên người của đối phương, Hùng Bá phát ra tiếng cười trầm thấp, nào có phải là người đang ngủ.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt chính là mùa hè tàn khốc.

Triệu Văn vốn sợ nóng, sau khi có càng sợ, hai người quyết định chuyển về ở trong thôn.

Hùng Phong cùng Hùng Vân nhận được tin tức, vội vàng dọn dẹp nhà trúc một phen, Triệu Văn trở về liền nhìn thấy một căn nhà sạch sẽ.

“Mỗi lần đều làm phiền đại ca cùng nhị ca.”

Triệu Văn ngượng ngùng nói.

Hùng Bá da mặt dày, “Không sợ, ta cũng làm việc cho hai huynh ấy là được rồi.”

Triệu Văn:….

Tác giả có lời muốn nói: Ngắn chút xíu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK